Nếu như lời nói có thể thêm hiệu ứng đặc biệt, lúc này phía sau Mộc Lan sẽ có một ngọn lửa chợt bùng lên.
Tiếp đó, cả người đều bốc cháy hừng hực.
Thẩm Lãng, chàng thật quá đáng.
Vừa rồi báo hại thiếp khóc đó.
Bàn tay trắng như phấn Kim Mộc Lan nắm chặt, đôi mắt đẹp phun lửa.
Thẩm Lãng thấy thế mới vừa bước lên, một tay cố gắng ôm lấy eo thon nhỏ và dán cả người phía sau lưng nàng.
Trời!
Độ săn chắc thế này làm mình muốn nổ banh xác luôn.
Khoan đã, lúc này không nên đổ thêm dầu vào lửa.
Thẩm Lãng mượn cơ hội hôn cổ nương tử, cầu xin tha thứ:
- Nương tử, ta sai rồi, ta sai rồi!
- Ta thực sự sai rồi, ta sai đến tận cùng, ta sai long trời lở đất.
- Mộc Lan thân yêu, lòng dạ nàng ngay thẳng như vậy, hãy tạm tha cho ta lúc này đây có được hay không?
Mộc Lan lúc đầu vừa nghe tiếng phu quân vô lại cầu xin tha thứ cũng mềm lòng, thế nhưng... hành động của chàng đây là cầu xin tha thứ nhận sai à?
Thời điểm chàng nhận sai, ôm cái gì? Cọ cái gì? Chọt cái gì?
Mộc Lan ra sức chịu đựng.
Trong miệng lẩm nhẩm:
- Kim Thị Gia Huấn, nữ tử không đánh chồng, nữ tử không đánh chồng, nữ tử không đánh chồng!
Đại mỹ nhân Mộc Lan thực sự kiên nhẫn chịu khổ thật tốt.
Tiếp đó, nàng chợt xoay người, đè Thẩm Lãng xuống đất, chà qua chà lại.
- A... A...
- Nương tử, không nên nha...
- Gãy, thực sự gãy đó.
- Không chỉ gãy xương hông, chỗ khác cũng sắp gãy.
Cả viện đều truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương của Thẩm Lãng.
Tức khắc, tất cả tỳ nữ trong sân toàn bộ đóng kín cửa phòng, rồi dán lỗ tai lên trên cửa nghe ngóng.
Lúc cô gia bi thảm, các ngươi nghìn vạn lần đừng nên ở bên cạnh, nếu không sẽ vô cùng thảm.
Đừng tưởng rằng ngươi là đàn bà, cô gia cũng không trả thù ngươi.
Trên cái mông của tiểu Hoàn còn có dấu vết y chang con sâu lông kìa.
Thế nhưng, nghe tiếng kêu thảm thiết của cô gia, thực sự rất thoải mái.
Vừa đúng trọn ba giờ.
Thẩm Lãng bị tàn phá đúng ba giờ.
Sống dở chết dở, cả người đều ở trong địa ngục trầm luân.
Từ nay về sau, hắn nghe được Lục Cầm Hí đều có thể bản năng gan run rẩy, trym teo lại.
Thực sự... đau muốn chết.
Cuối cùng, hắn được Mộc Lan ôm tiến vào tầng bên dưới tú lâu.
Đã chuẩn bị xong nước thuốc, Mộc Lan bỏ Thẩm Lãng vào.
- Phu quân không phải thích xem sao? Bây giờ chính chàng tắm rửa, tự xem cho thỏa đi. - Mộc Lan nói.
Hu hu hu!
Nhưng mà, thứ ác liệt hơn của cô gái trông nhỏ nhắn này còn ở phía sau.
Nàng lại tắm rửa ở căn phòng cách vách, ở giữa liền cách một bức rèm, không vượt qua năm mét.
Thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước róc rách..
Tiếng nước ấm xẹt qua da thịt trắng nõn của nàng cũng có thể nghe được.
Liền cách một tầng rèm.
Thế nhưng Thẩm Lãng đừng nói đi tới, ngay cả sức nâng cánh tay lên cũng không có.
Thứ sức lực duy nhất còn lại chỉ có thể nâng cái thử nho nhỏ nặng nửa cân lên thôi.
- Haiz, haiz... - Thẩm Lãng gắng sức thổi tấm rèm kia, sau đó bỏ qua.
Tiếp đó, nội tâm của hắn ra sức chửi thầm.
Kim Mộc Lan, tính tình ngay thẳng của nàng nơi nào?
Thật không ngờ, nàng lại là dạng con gái như vậy.
Đã vậy còn quá nham hiểm xảo quyệt?
Bên cạnh Mộc Lan nũng nịu thỏ thẻ tiếng nói:
- Phu quân, người ta chỉ là học theo chàng thôi, gần son thì thắm gần mực thì đen.
Gì?!
Cô gái trông nhỏ nhắn này lúc nào ngay cả thuật đọc tâm cũng có sao?
Vậy sau này lúc ta đi ra ngoài lêu lổng chẳng phải là rất nguy hiểm à?
...
Có một việc bổ sung một chút.
Thầy của Mộc Lan, Chung Xử Khách, là một bậc thầy võ đạo.
Hai ngày trước, ông ta nghìn dặm xa xôi đến đây một chuyến kiểm tra gân cốt của Đại Ngốc xem thế nào.
Kỳ tài luyện võ.
Kỳ tài luyện võ triệu người có một.
Kỳ tài luyện võ hiếm có.
Năng khiếu đến tột cùng cao đến cỡ nào? Không biết!
Nhưng tóm lại, cao hơn cả Mộc Lan.
Thế là, thế là Thẩm Lãng hăng hái bừng bừng đi tới trước mặt tông sư, đôi mắt đầy vẻ trông mong hỏi:
- Đại tông sư, vậy ngài giúp ta xem một chút, ta có phải cái loại kỳ tài luyện võ nghìn năm không gặp không vậy?
Chung Xử Khách tông sư xem Thẩm Lãng một cái, ánh mắt có chút cổ quái.
Lúc đầu định thốt ra một câu, nhưng lại nuốt trở vào.
- Sâu không lường được, sâu không lường được, ngay cả tông sư như ta cũng nhìn không thấu.
Đây là lời bình của đại tông sư.
Thẩm Lãng mừng rỡ.
Năng khiếu luyện võ của ta quả nhiên rất lợi hại, ngay cả đại tông sư đều cũng không thể nhìn rõ.
Đương nhiên, hắn không nhìn thấy nương tử phía sau vừa lén ra dấu hiệu cầu khẩn đại tông sư.
Đây thật sự làm khó đại tông sư rồi.
Lão nhân gia ông ta có bao giờ nói láo đâu.
Thế nhưng không hề gì, những bậc thầy như ông vẫn có khả năng sử dụng ngôn ngữ một cách uyển chuyển tinh tế cao vô cùng.
Giống như những tiết mục giám định bảo vật trên địa cầu vậy, những chuyên gia kia thấy hàng giả chưa bao giờ nói thẳng, chỉ có thể nói không chuẩn, nhìn không chính xác mà thôi.
...
Lại qua một ngày!
Tất cả mọi người cùng đợi ý chỉ của quốc quân với ý chỉ của Lý Văn Chính.
Nếu giết Lý Văn Chính, thì tạm hoãn tân chính.
Nếu không giết Lý Văn Chính, thì tân chính tiếp tục.
Chỉ cần ý chí quốc quân vừa hiện, đám người Chúc Nhung, Trương Xung lập tức sẽ hóa thân biến thành hổ sói dữ tợn ra sức cấu xé phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Những ngày yên bình vừa trải qua, sẽ trong nháy mắt hủy diệt.
Mấy ngày ngủ đông cùng chờ đợi, sẽ chỉ làm bọn họ đem móng vuốt mài được càng thêm sắc bén.
Như kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, chính là vào hôm nay!
...
Buổi sáng Mộc Lan lại đang luyện võ tại diễn võ trường.
Mà Thẩm Lãng đêm qua được Mộc Lan thao luyện sống dở chết dở, toàn thân đều gần như nứt ra.
Thế nhưng ngâm nước thuốc cả đêm, sau một đêm ngủ nghỉ, lại sinh long hoạt hổ, lướt đi như gió.
Thẩm Lãng không khỏi cảm thán, ta quả nhiên là kỳ tài luyện võ ngay cả đại tông sư đều nhìn không thấu mà.
Ăn xong điểm tâm, Thẩm Lãng thay một bộ đồ ngắn, đi qua diễn võ trường.
Đi ngang qua Đại Ngốc tiểu viện.
Vị đại tinh tinh kỳ tài luyện võ hiếm có đang ngồi chồm hổm dưới đất nhìn bầy kiến dời tổ.
Nhìn thấy Thẩm Lãng qua, Đại Ngốc vội vàng nhiệt tình nói.
- Nhị Ngốc thiếu gia, mau tới đây nhìn kiến dọn tổ, thú vị lắm đó, ta đem vị trí tốt nhất tặng cho ngươi nha.
Thẩm Lãng khinh thường nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta là ngươi sao, không cầu tiến tới mức nhìn kiến dời tổ? Ngươi mấy tuổi rồi, đây là thời gian tốt nhất để đàn ông lập nghiệp, tại sao có thể hoang phế như thế được?
Đại Ngốc lẩm bẩm:
- Không nhìn cũng không sao mà, tại sao phải chửi ta chứ?
Tiếp đó, gã lại hăng hái bừng bừng nhìn con kiến dọn nhà.
Vừa dè dặt đổi phương hướng, e sợ cho ngăn cản tuyến đường quân đoàn kiến hành quân.
Thẩm Lãng hùng dũng oai vệ ra đi.
...
Đi tới diễn võ trường.
- Nương tử, ta muốn luyện võ. - Thẩm Lãng nói.
Mộc Lan kinh ngạc nói:
- Phu quân vì sao có ý nghĩ như vậy?
Thẩm Lãng nói:
- Đàn ông phải tự mình cố gắng, nương tử à, nàng quá ưu tú, ta cảm thấy ta có nhất định phải đuổi kịp bước tiến của nàng, bằng không ta sợ có ngày còn chẳng thấy được cặp mông hấp dẫn của nàng
Mộc Lan ra vẻ nghe không hiểu:
- Vậy phu quân à, mục đích chàng luyện võ vì cái gì kia chứ?
Thẩm Lãng nhớ tới đêm qua bị nương tử đè xuống đất chà tới chà lui, giày vò ba giờ tập Lục Cầm Hí.
Đau muốn chết! Chỉ có một chữ Mã đã có 9 loại tư thế bất đồng, mỗi một loại đều cơ hồ xé rách cả cái bìu bọc trứng.
Quá thê thảm!
Cái loại cảm giác xé rách gân mạch, cơ bắp phải bể mất, quá đau khổ.
Mục đích ta luyện võ, đương nhiên là vì báo thù, vì đem người vợ đè xuống đất, giày vò một trăm lần, một trăm lần!
Thẩm Lãng cất giọng chính nghĩa:
- Mục đích luyện võ của ta đương nhiên là vì bảo hộ nương tử, bảo hộ nhạc phụ cùng nhạc mẫu đại nhân.
Mộc Lan nói:
- Vậy phu quân có mục tiêu cụ thể và yêu cầu thế nào?
Thẩm Lãng nói:
- Yêu cầu của ta rất đơn giản, mỗi ngày luyện nửa canh giờ, cũng không cần quá cực khổ, trong vòng một năm liền có thể đánh bại một địch nhân cường đại.
Mộc Lan buồn bã nói:
- Phu quân, có phải chăng kẻ địch mạnh mẽ của chàng không phải là thiếp đi?
Thẩm Lãng sợ hãi.
Nguy, nguy rồi, nương tử của ta thực sự tiến hóa, thật sự có Chiết Tâm Trí Thuật.
Thẩm Lãng vội vàng nói:
- Sao nàng biết? Nàng đừng nghĩ vậy nhé? Đừng nói ta đánh không lại nương tử, dù cho ta đánh thắng được, ta cũng luyến tiếc không làm tổn thương một cọng lông của nàng mà.
Mộc Lan lại giả bộ nghe không hiểu.
Thẩm Lãng dừng lại chốc lát:
- A, ta nói sai, ta thu hồi câu nói mới vừa rồi kia.
Thứ vợ mình không có (*) thì ngươi thương thế nào được?
(*) Kim Mộc Lan là nữ Bạch Hổ, vốn không có lông. Tất nhiên, vì là tiểu thuyết nên may mắn Mộc Lan vẫn còn tóc, lông mày và lông mi.
Mộc Lan hít sâu một hơi, ta cố nhịn, đàn bà họ Kim không đánh chồng, không đánh chồng.
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử, có khả năng có một loại võ công siêu cấp lợi hại. Ta từ sáng đến tối luyện nửa canh giờ, trong vòng một năm sẽ lợi hại như nàng vậy.
Mộc Lan không biết nói gì:
- Phu quân, chàng nghĩ quá nhiều.
Thẩm Lãng nói:
- Nói không chừng ta là cái loại kỳ tài luyện võ vạn năm không gặp thì sao? Đại tông sư đều nói ta sâu không lường được, nhìn không thấu đấy.
Mộc Lan liếc hắn một cái.
Thẩm Lãng nói:
- Ta biết cái loại kỳ tài luyện võ hàng trăm triệu người có một, người khác là không nhìn ra. Ta nói không chừng chính là thiên tài võ đạo, ta thong thả ung dung luyện nửa canh giờ, chẳng khác nào người khác luyện ba năm.
Mộc Lan không phản bác, nói thẳng:
- Được, phu quân liền theo thiếp luyện võ đi.
Kế tiếp, Thẩm Lãng tràn đầy hùng tâm theo người vợ luyện võ.
...
Sau nửa canh giờ.
Hai tay hai chân đều muốn gãy.
Sống một ngày bằng một năm, thật là khó chịu, thật là đau đớn.
Hạ trung bình tấn nửa canh giờ, hắn nghỉ ngơi mười ba lần.
Thế là, Thẩm Lãng quyết bỏ qua.
Hừ! Loại kỳ tài luyện võ vạn năm không gặp, khổ ải thế này ta cũng không thèm đâu.
Đánh không lại nương tử thì đánh không lại chứ, cùng lắm thì sau đó ngươi cũng nằm trên mà.
Thẩm Lãng nói:
- A, a, nương tử à, ta bỗng nhiên nhớ ra, Đại Ngốc có chuyện rất quan trọng tìm ta, ta đây liền đi, lần sau luyện nữa, lần sau luyện nữa.
Tiếp đó, hắn chuồn khỏi diễn võ trường.
Cho nên, các ngươi đừng nói nhân vật chính không luyện võ nữa nha?
Các ngươi căn bản cũng không biết, hắn nỗ lực bao nhiêu.
(*) Vụ này là Bánh trả lời mấy thím trên qidian bảo rằng nếu Thẩm Lãng không luyện võ sẽ bị vợ đè chết vì không đủ sức.
...
Lúc đi ngang qua khu vực nhà Đại Ngốc, đại tinh tinh này vẫn còn ngồi chồm hổm dưới đất nhìn lũ kiến dọn nhà.
Thẩm Lãng mang qua tới một cái ghế, hướng Đại Ngốc nói:
- Tránh ra nào, tránh ra nào.
Tiếp đó, hai huynh đệ hăng hái bừng bừng cùng nhau nhìn bầy kiến dời tổ.
Một lát sau, Kim Mộc Thông đi ngang qua bèn hỏi:
- Hai người ngó cái gì vậy?
Tiếp đó, ba kẻ ngu si ngồi chồm hổm cùng ngó.
- Kiến dọn tổ thật là đẹp mắt!
- Đúng vậy, đúng vậy, thật là cảnh tượng hoành tráng.
Kim Mộc Thông nói:
- Không biết vì cái gì, đệ bỗng nhiên muốn đi nấu nước.
Nhưng mà vào lúc này!
- Ầm!
Bỗng nhiên, bầu trời chợt vang lên một trận sấm sét.
Nguyên bản trời trong vạn dặm, bỗng nhiên trở nên mây đen cuồn cuộn.
Nơi yên bình nổi lên tiếng sấm sét!
...
Trong phủ Thái Thú!
Lý Văn Chính mang gông xiềng bằng giấy, quỳ trên mặt đất.
Thời gian từ khi gã bị Thẩm Lãng hãm hại chỉ có chừng mười ngày mà thôi, mỗi một ngày gã đều sống một ngày bằng một năm.
Sụt cân một vòng, ốm muốn tuột cả quần.
Mỗi một ngày đều bị sự sợ hãi vô biên bao quanh.
Đêm hôm đó, gã thực sự co giật đến hừng đông.
Cuối cùng vẫn là Trương Xung phái người lôi gã vào phủ Thái Thú.
Tiếp đó, mỗi ngày gã đều bị sợ hãi vô biên bao quanh, mỗi ngày đều ăn không ngon, chỉ uống cháo cầm hơi.
Hôm nay, ý chỉ quốc quân rốt cuộc đã tới.
- Quốc quân chiếu viết, Lý Văn Chính quá phóng đãng, cử chỉ không hợp, phạt bổng lộc một năm, răn đe, khâm thử!
Khi cái ý chỉ này vừa ra.
Lý Văn Chính không khỏi sững sờ.
Phạt thế này… cũng quá nhẹ nhàng rồi.
Gã lúc đầu cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thật không ngờ chẳng những không cần chết, ngay cả chức quan cũng không có bị lấy, thậm chí ngay cả công danh cũng không có bị tước đoạt.
Đây ngay cả phạt ba chén rượu cũng không tính đi.
Lẽ nào Lý Văn Chính ta đây lại được thần thánh quan tâm đến thế à?
Trong nháy mắt, tất cả sợ hãi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thay vào đó là đắc ý vô biên vô tận.
Ha ha ha ha!
Quốc quân lại coi trọng ta như vậy, ta ngay cả làm như thế vẫn không chết.
Sau đó còn có cái gì ngăn được ta?
Lý Văn Chính ta đây nhất định phát triển thịnh vượng, ta nhất định quyền cao chức trọng a.
Thẩm Lãng ngươi chờ đó cho ta.
Ta lúc này đây không chết, ngươi nhất định phải chết!
Huyền Vũ Bá, Kim Mộc Lan, các ngươi chờ đó cho ta.
Ta sẽ cho đám các ngươi thấy cái gì là quân tử trả thù.
Quân tử trả thù, cũng từ sáng sớm đến tối!
Phía sau bình phong, Thái thú Trương Xung cũng có chút vô cùng kinh ngạc.
Lý Văn Chính có chết hay không vẫn là tín hiệu chính trị quan trọng nhất, đại biểu cho quốc quân ý chí.
Thế nhưng thật không ngờ quốc quân không chỉ không xử tử Lý Văn Chính, thậm chí chức quan cùng công danh đều bảo vệ.
Chỉ là phạt bổng lộc một năm sao?
Đây quả thực là tát một bạt tai thật mạnh Huyền Vũ Bá trên mặt.
Cái tín hiệu này đã cực kỳ mãnh liệt.
Tân chính không chỉ phải tiếp tục, hơn nữa còn phải gia tốc, tăng lên.
Như vậy, cái lưỡi đao sắc bén của Trương Xung vừa ngủ đông mấy ngày, sẽ phải lập tức ra khỏi vỏ.
Kế tiếp, lại là đao quang kiếm ảnh.
Chỉ có điều, vị quốc quân này thật đúng là là... cay nghiệt thiếu tình cảm a.
Lần này chuyện vua Căng mưu phản, Bá tước Huyền Vũ dù sao cũng là lập công lớn.
Bốn phương tám hướng bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ không chỉ phải tiếp tục, hơn nữa phải càng thêm mãnh liệt.
Lúc này đây cấp bậc thái giám truyền chỉ không thấp, mặc áo choàng màu đỏ thắm.
- Chúc mừng Lý đại nhân. - Thái giám hướng Lý Văn Chính cười nói:
- Quốc quân thật đúng là coi trọng ngài đó.
Lý Văn Chính dập đầu lia lịa, cơ hồ đem cái trán đập đến chảy máu, khóc thút thít nói:
- Thiên ân của quốc quân, dẫu thần có tan xương nát thịt cũng không thể báo một chút ơn của người.
...
Sau khi thái giám đi rồi.
Thái thú Trương Xung xuất hiện, hướng Lý Văn Chính khom người nói:
- Lý đại nhân, chúc mừng chúc mừng. Từ nay về sau, ngươi nên nắm cho chắc sự sủng ái của quân vương, ngươi đã được quốc quân ghi nhớ trong lòng.
Lý Văn Chính khôi phục sự khiêm nhường, mặc dù quần áo xốc xếch, thế nhưng cử chỉ lại trở nên nhẹ nhàng thong dong, mang theo ngạo khí nhàn nhạt.
- Trương Thái Thú quá khen.
Trương Xung nói:
- Bay đâu, lập tức tắm rửa thay y phục cho Lý đại nhân.
Lý Văn Chính chắp tay thi lễ một cái, tiếp đó đi ra ngoài, trong bước tiến tràn đầy đằng đằng sát khí.
...
Buổi tối, bên trong phủ Bá tước Huyền Vũ.
Nhạc phụ chợt một quyền nện ở trên bàn.
- Rầm!
Trong nháy mắt, cái bàn gỗ vững chắc bị đập thủng.
Bá tước Huyền Vũ còn chưa từng có tức giận như vậy, thất thố như vậy quá.
Lý Văn Chính chẳng những không có chết, hơn nữa ngay cả chức quan cùng công danh cũng không có bị tước đoạt.
Phạt bổng lộc một năm?!
Ha ha ha!
Tuy rằng tất cả mọi người biết, sự việc vua Căng mưu phản căn bản cùng Lý Văn Chính không có vấn đề gì.
Thế nhưng, Lý Văn Chính dù sao cũng là công khai nói qua hắn và vua Căng quan hệ cá nhân quá mức thân mật, hơn nữa trước mặt mọi người nói vua Căng tài đức sáng suốt vô cùng.
Ngươi lấy tư cách quốc quân, cứ như vậy khẩn cấp muốn cướp cơ nghiệp của gia tộc họ Kim chúng ta sao?
Lấy tư cách làm vua lại cay nghiệt thiếu tình cảm đến nước này kia à?
Đây là cơ nghiệp tổ tiên chúng ta, không phải họ Ninh của ngươi ban cho.
Suốt mấy trăm năm, gia tộc họ Kim của ta vì họ Ninh lập được bao nhiêu công lao?
Thật sự khiến cho lòng người lạnh giá.
Thẩm Lãng tiến lên, cầm lấy lụa sạch băng bó bàn tay chảy máu của nhạc phụ đại nhân.
- Nhạc phụ đại nhân yên tâm chớ nóng. - Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Kỳ thực mấy ngày trước lúc quốc quân ban thưởng cho con giám sinh Thái Học, chúng ta đã đoán ra kết quả này không phải sao?
Kim Trác cất giọng run run:
- Lãng nhi, con nói xem vi phụ có thể giữ được mảnh cơ nghiệp của tổ tông này hay không?
Ông thật sự không còn tự tin chút nào.
Thẩm Lãng thản nhiên đáp:
- Có thể!
Kim Trác nói:
- Nhưng đây dù sao cũng là bên trong Việt quốc, một khi bị quốc quân để mắt tới...
Thẩm Lãng nói:
- Chúng ta đây liền đưa mắt đến đầu ván cờ, có chút lời nói ác đến mức con không nói ra được. Thế nhưng nhạc phụ đại nhân, chúng ta tuyệt đối sẽ không thua! Hãy chuẩn bị một chút đi, Lý Văn Chính phải hóa thành một con chó điên tới cắn chúng ta! Tối hôm nay, chúng ta liền hoàn toàn giết chết cái con chó điên này!
Thẩm Lãng nhìn bầu trời đêm phía ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
- Lý Văn Chính, ngươi chắc chắn đặc biệt đắc ý, chắc chắn cảm thấy đi lên đỉnh nhân sinh đi? Ngươi sống không quá đêm nay! Nguyên bản ngươi nên trực tiếp chết, bây giờ chỉ có thể bị chết càng thêm thê thảm vô cùng.
Nhưng vào lúc này!
Kim Trung rất nhanh mà vào.
- Chủ nhân, cô gia, Ngân y Tuần sát sứ Lý Văn Chính mang binh đến bắt người!
Sắc mặt của Huyền Vũ Bá phát lạnh:
- Hắn ta ấy à? Mang binh đến quý phủ của ta? Bắt người nào? Cô gia à?
...
Ngoài cổng lâu đài phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Ngân y Tuần sát sứ Lý Văn Chính ốm nhom đang cưỡi con ngựa cao to, ánh mắt nhìn phủ Bá Tước tràn đầy sự oán độc khắc cốt ghi xương cùng thù hận.
Cổng mở ra, Bá Tước Huyền Vũ thản nhiên nói:
- Lý Văn Chính đại nhân, ngươi khí thế hung hăng đến nước này vì chuyện gì vậy?
Lý Văn Chính thản nhiên đáp:
- Tới bắt người thôi.
Huyền Vũ Bá hỏi:
- Bắt người nào?
Lý Văn Chính đáp:
- Kim Mộc Lan!