Tầng trời thứ hai mươi chín.
“Phật Tử, ngài xuất quan rồi.” Các Phật tu mừng rỡ đi lên đón chào, song lại không dám quá thất lễ, chỉ nói bằng giọng điệu dè dặt xen lẫn sung sướng.
Tạ Chinh Hồng điềm nhiên nhìn bọn họ, “Chuẩn bị bắt đầu thôi.”
“Hả? A!” Mấy Phật tu nhất thời ngơ ra, nhưng ngay sau đó liền sực tỉnh, “Vâng ạ, tiểu tăng sẽ đi thông báo cho các vị Bồ Tát, bọn họ nhất định cũng đang chờ sốt ruột.” Mỗi người họ đều là những đệ tử đích truyền được các Bồ Tát La Hán vô cùng tín nhiệm, chịu trách nhiệm thủ hộ trong suốt ba trăm năm Phật Tử bế quan, cũng tiện thể hưởng sái chút khí vận của Phật Tử, không chừng có thể nhận được cơ duyên. Mà chuyện về Phật Tử, bọn họ đương nhiên cũng nghe nói từ chỗ sư phụ. Ban đầu quả thật là khó có thể chấp nhận, nhưng đến sau này thì cũng thuyết phục được bản thân chấp nhận. Dù sao thì ở Tiên giới này, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.
Mà biểu hiện của Phật Tử thì có hơi kỳ lạ, năm đó khi hắn trở về cùng Văn Thù Bồ Tát, không ít Phật tu mộ danh tìm đến muốn bái kiến hắn, tuy nhiên Phật Tử lại đóng cửa từ chối tiếp khách, nói là muốn chuyên tâm tu luyện để mở ra tầng trời thứ ba mươi. Lý do này không có chỗ nào bất hợp lý, hơn nữa còn khiến các tiên phật phải mang ơn. Cũng có kẻ hiếu kỳ về hắn, song có tứ phương Thiên Đế liên hợp bày trận, nào có mấy ai dám cả gian đi quấy rầy Phật Tử đại nhân bế quan?
Lần bế quan này kéo dài ba trăm năm.
Giờ đây sau ba trăm năm, Phật Tử cuối cùng cũng xuất quan.
Tạ Chinh Hồng nhìn các Phật tu chẳng giấu được sự vui mừng trên gương mặt, khiến hắn sinh ra cảm giác như đã cách mấy đời vậy.
Nói là bế quan ba trăm năm, song thực tế đã qua gần ba ngàn năm.
Trong ba trăm này, hắn đi vào trong bí cảnh thời gian, ở trong đó không ngừng rèn giũa tu vi của mình, chuyển hóa tu vi nhận được từ Thần Tú áo trắng sang cho mình. Hôm nay tu vi của hắn chỉ cách cấp Chuẩn Thánh một bước nữa, song muốn lên tới Chuẩn Thánh thì thiên đạo hiện tại không cho phép. Từ tầng ba mươi trở xuống không thể xuất hiện tu vi Chuẩn Thánh. Bằng không toàn bộ tiên khí có thể sẽ bị người này hút sạch.
Chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, Tạ Chinh Hồng đã quen với cảnh tượng mỗi lần xuất quan đều nhìn thấy Văn Xuân Tương nở nụ cười với hắn, lần này thì lại là ngoại lệ. Song hiện tại tiền bối không ở đây lại khiến hắn cảm thấy vui vẻ. Ít ra thì tiền bối cũng đang nghiêm túc thực hiện ước định của bọn họ.
Tạ Chinh Hồng bấm tay tính toán, trận pháp ở Chú Tú đàn tràng của mình đã bị phá giải, xem ra tiền bối đã tìm được rồi.
Vậy thì những chữ mình khắc ở sau bức tượng kia, hẳn tiền bối cũng thấy rồi nhỉ.
Lúc khắc chữ, Tạ Chinh Hồng đã định khắc gì đó hàm súc hơn một chút. Nhưng rồi lại nghĩ mình và tiền bối ở bên nhau bao năm, trải qua bao sóng gió, đàn tràng thành lập cho hai người mà còn hàm súc thì thật là hết nói nổi. Bản thân Tạ Chinh Hồng cũng biết tính cách của mình, nếu không phải ngay từ đầu hắn và tiền bối phải dính lấy nhau suốt trăm năm thì chưa chắc Văn Xuân Tương sẽ thích cái kiểu tính nết ù lì như hắn.
Từ khi khôi phục một ít ký ức của Phật Tử, Tạ Chinh Hồng đã chẳng định thật sự đi làm Phật Tử gì gì đó. Nhưng đến khi Thần Tú áo trắng xuất hiện, ý nghĩ ấy lại càng mãnh liệt hơn.
Phật Tổ và các thánh nhân đi tới hư không vô tận để trấn áp hóa thân của tâm ma, cũng không phải sẽ không trở về. Chỉ là mấy vạn năm rời đi này, hoặc thêm cả mười mấy vạn năm kế tiếp đi chăng nữa, tất cả chẳng qua cũng chỉ là một cuộc thử thách của thiên đạo mà thôi. Rồi sẽ có một ngày, Phật Tổ và các thánh nhân quay trở về, đến lúc đó, tất nhiên sẽ chẳng mấy ai quan tâm có Phật Tử hay là không. Cho tới nay, Phật giáo vẫn tồn tại việc hoàn tục và để tóc tu hành mà.
“Văn Thù Bồ Tát, đây…… đây chính là Phật Tử sao?” Mấy La Hán cẩn thận đi theo sau Văn Thù Bồ Tát, từ xa vẫn nhận thấy phật tính khó che giấu tỏa ra từ Tạ Chinh Hồng, ngay cả giọng nói họ cất lên cũng hơi run rẩy.
“Đúng thế.” Văn Thù Bồ Tát cười nói, “Pháp danh Thần Tú của Phật Tử là được Phật Tổ ban tặng cho đấy.” Tạo hóa chung thần tú, Phật Tử là phật quang biến hóa, bản thân chính là một phúc hạnh lớn của Phật giáo, đương nhiên có thể nhận cái tên này.
(“Tạo hóa chung thần tú” là một câu trong bài thơ thất ngôn cổ “Vọng nhạc” của Đỗ Phủ. Câu thơ có nghĩa là nét đẹp thiêng liêng do tạo hóa hun đúc nên.)
“Phật Tử tính tình ôn hòa, chỉ cần chúng ta không đi nhầm bước thì sẽ không có vấn đề gì.” Hàng Long Phục Hổ La Hán cùng trấn an các Phật tu khác.
Năm đó sau Tứ Phương Thiên Hội, Tiên giới liền truyền ra đủ mọi thứ tin đồn. Chỉ biết Phật Tử và Ma Chủ xuất hiện ở nơi đó đều bị hai phe mang trở về. Mà tình hình cụ thể ra sao thì ngay chính bản thân các tu sĩ tham gia Tứ Phương Thiên Hội cũng không rõ.
“Đợi lát nữa gặp Phật Tử, chúng ta cứ như bình thường là được.”
“Chúc mừng Phật Tử xuất quan.”
Các Bồ Lát La Hán đồng loạt bay tới, chắp tay chữ thập hành lễ với Tạ Chinh Hồng, trong mắt ai nấy đều ẩn chứa niềm hân hoan vui sướng. Chờ đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi đến ngày mở ra tầng trời thứ ba mươi, sao có thể không vui cho được? Mà sau khi các Phật tu nhận thấy khí tức của Tạ Chinh Hồng mịt mờ cao thâm không lường được, bọn họ lại càng lấy làm mừng rỡ.
Phật Tử đã đại thành!
Có hi vọng mở được tầng ba mươi rồi!
Tiên giới vỡ òa bởi một tin tức.
Phật Tử đã xuất quan, sắp sửa mở ra tầng trời thứ ba mươi ngay trong hôm nay!
Người Tiên giới nghe tin này mà chẳng biết nên mừng rỡ hay lo sợ. Lượng thông tin thật quá lớn. Thì ra tầng trời thứ ba mươi bị phong ấn chứ không phải do tu vi của họ thấp quá nên không vào được sao? Phật giáo có Phật Tử từ bao giờ vậy, mà Phật Tử là ai, vì sao ngài ấy có thể mở được tầng thứ ba mươi? Tin tức này truyền ra kéo theo vô số câu hỏi, khiến đầu các tiên nhân cứ quay mòng mòng. Thế nhưng những tiên phật có thể trả lời câu hỏi của bọn họ thì hầu hết đã đến điểm cuối của tầng hai mươi chín, mong chờ được tiến vào tầng ba mươi đầu tiên.
Kẻ nổi danh, kẻ vô danh, còn cả những kẻ sau này phi thăng trở về tôn vị, đếm ra thì điểm cuối của tầng hai chín đã hội tụ tận mấy ngàn người, ít nhất gấp ba lần những gì được biết trước đó.
Tứ Phương Thiên Đế nhìn những gương mặt cả quen lẫn lạ trong đám đông, chẳng biết có nên cười hay không.
Thì ra gã này còn chưa chết hả? Khoan khoan, không phải hắn ta đã chết rồi à, sao lại trở về nhanh thế? Móa nó, té ra là vẫn luôn giả heo ăn hổ, tu vi cao đến thế cơ à?
Nội tâm các Tiên Đế và Bồ Tát đều sôi trào điên cuồng, tuy nhiên đang ở trước mặt Phật Tử, vẫn phải giữ nguyên vẻ mỉm cười lạnh nhạt.
Đương nhiên, ngoài đó ra, các tiên phật này cũng thầm trầm trồ thán phục phong tư của Phật Tử. Bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều từng nghe về uy danh của Phật Tử khi xưa, chỉ là thời gian trôi qua quá lâu nên hầu như đã quên hết. Mà hiện tại, khi mà Phật Tử xuất hiện ở ngay trước mắt, bọn họ còn thảng thốt tưởng như mình đang nằm mộng chiêm bao.
“Thưa Phật Tử, chuẩn bị bắt đầu chưa ạ?”
Ai đó bỗng lên tiếng hỏi, lập tức kéo lại sự chú ý của mọi người. Đúng, bọn họ đến đây để được vào tầng ba mươi trước, cũng để chiêm ngưỡng Phật Tử mở ra phong ấn, xem xem có thể nhận được một chút cơ duyên hay không, chứ không phải để lo nghĩ mấy cái vớ va vớ vẩn này.
“Ừm.” Tạ Chinh Hồng điềm nhiên gật đầu, hắn đứng ở trên cao, tu vi và khí thế lập tức tỏa ra bốn phía.
“Sức mạnh ôn hòa quá!” Các tiên phật lấy làm kinh hãi. Sức mạnh phát ra từ Phật Tử nhiều vô cùng vô tận, tiên khí như làn gió mát tràn ngập khắp muôn nơi, sức mạnh tuy mênh mang dồi dào song không gây cho người ta cảm giác áp bách, mà khiến họ vô thức tắm mình trong đó, không hề sinh ra chút ý nghĩ phản kháng nào.
Thật quá đáng sợ!
Sức mạnh càng to lớn thì càng khó khống chế, đây là thường thức mà toàn bộ tam giới đều biết. Bởi vậy cho nên khi các đại năng thăng cấp hoặc bế quan tu hành, đa phần mọi người đều không muốn đến gần, để phòng ngừa bị liên lụy. Những tu sĩ mưu mô thì thậm chí còn muốn lợi dụng lúc bọn họ không thể khống chế sức mạnh để đả thương hoặc tiêu diệt họ. Mà sức mạnh của Phật Tử lại được ngài khống chế một cách tuyệt đối, bọn họ có đông người thế này, chắc chắn cũng có không ít loại hình sức mạnh thiên hướng về tấn công, hoặc cũng có loại giống như họ đây, không có bất cứ biểu hiện dữ dội nào.
Năm ấy khi mà Văn Xuân Tương mới gặp gỡ Tạ Chinh Hồng chưa bao lâu, y từng cảm thán rằng công pháp《Vô Lượng Trường Sinh kinh》của Tạ Chinh Hồng có tính bao dung mạnh đến gần như yêu dị, bất kể đạo pháp hay yêu pháp thì đều có thể thuận lợi học tập, không có bất cứ một trở ngại gì. Hôm nay Tạ Chinh Hồng tu vi đại thành, cách Chuẩn Thành chỉ còn một bước, tính bao dung của công pháp này càng phát huy đến cực hạn. Xưa kia Thần Tú áo trắng lưu lại Liên Hoa ấn ẩn chứa công pháp này, phải chăng là đã đoán trước được cảnh tượng hôm nay?
Tạ Chinh Hồng không nghĩ theo hướng đó, cũng chẳng cần nghĩ theo hướng nào cả.
Bất luận là Thần Tú áo trắng năm xưa hay là Tạ Chinh Hồng Thần Tú hôm nay, ở trong thiên địa này, chung quy chỉ có một Phật Tử Thần Tú mà thôi.
Sau khi thả ra sức mạnh, toàn thân Tạ Chinh Hồng được vây quanh bởi ánh sáng màu xanh lam, tiên khí chung quanh cuồn cuộn chảy về phía hắn như thể thủy triều, tiên khí ngưng tụ thành sương, bao quanh lượn lờ khắp chốn. Gió nhẹ thổi vạt áo hắn bay phất phơ, làm nổi bật lên gương mặt bình tĩnh của hắn, tạo cảm giác như chuẩn bị bay lên trời cao, xa trời trần thế. Chung quanh Tạ Chinh Hồng giáng xuống muôn ngàn linh cơ, phía sau dâng lên một hư ảnh tượng phật, trên đỉnh đầu thì dần dần hiện lên nửa đám mây mang hình dạng mơ hồ không rõ ràng.
“A Di Đà Phật.”
Các Phật tu thấy thế, bèn chắp tay tạo thành chữ thập, có vẻ như rất tôn sùng áng mây kia.
Các tiên nhân đi đến đây đều là những người hiểu biết, đương nhiên biết mây này chính là khí vận của chính Phật Tử biến thành, tượng trưng cho Phật đạo của bản thân hắn. Mây mang màu trắng tinh, bao quanh bởi phật quang màu vàng, toát lên sự uy nghiêm và tôn quý, song cũng khiến người ta cảm giác vô cùng gần gũi. Từ mây mà nhìn người, từ đó có thể biết Phật Tử công đức vô lượng, không vướng nghiệt trái. Ánh sáng vàng kia tỏa ra từ áng mây, ắt hẳn cũng chẳng phải phàm vật.
Nhưng mây này tốt đến mấy thì chung quy vẫn chỉ có nửa đám mà thôi.
Mọi người lấy làm tiếc nuối, nếu như là đám mây hoàn chỉnh thì bọn họ có thể xem xét đạo của Phật Tử từ khoảng cách gần, cực kỳ có lợi cho việc thấu hiểu đạo của chính bản thân. Người và tiên khác đường, đất và trời khác đường, trời và người khác đường. Muốn lấy thân hóa thiên đạo thì phải hóa đạo của mình thành ba ngàn đại đạo dung nhập vào trong thiên đạo của vũ trụ này, cũng có thể sáng lập hoặc đi đến vũ trụ mới, mà điều này thì khó khăn biết chừng nào? Đừng nói là người đã thành Thánh Nhân, cho dù đạt tu vi Chuẩn Thánh thì cũng cần đám mây này hoàn chỉnh thì mới có khả năng chạm đến căn nguyên đại đạo.
Không biết từ khi nào, hai tay Tạ Chinh Hồng đã kết thành một thủ ấn, hắn ngồi ngay ngắn trên đài sen. Cánh của đài sen không nhiều, nhưng mỗi cánh dường như đều có linh tính, một khi tầm mắt bị cánh hoa hấp dẫn thì thần thức khó mà thu hồi lại được.
Tạ Chinh Hồng đánh ra phật ấn, trước người hắn hiện ra những pháp bảo Phật gia đủ mọi sắc thái, thiền trượng, bát, kinh thư, phật châu, phật ấn, cái gì cần có đều có. Những pháp bảo này bắt đầu tỏa ra ánh sáng chói lọi, ngay cả không trung cũng nhuốm bầu không khí trang nghiêm.
Các tiên phật ở đây bất chợt sinh ra cảm ứng kỳ diệu, dường như kết nối với khí vận của bọn họ, khiến bọn họ vô thức đặt tầm mắt trên người Tạ Chinh Hồng, nhìn động tác tay của hắn biến đổi liên tục, linh cơ phát ra từ người cũng biến ảo ẩn hiện, khiến tầm mắt họ dần trở nên mê man.
Trời sinh vạn vật, nhân loại thuận theo linh khí thiên địa mà sinh ra, mượn tay Thánh Nhân Nữ Oa để giáng lâm. Nữ Oa dựa vào công đức này để thoát khỏi yêu thân, đạt thành ngôi vị Thánh Nhân. Sau đó các tiên pháp không ngừng được truyền thừa, Nhân tộc vượt qua long phượng đại kiếp, vượt qua ma vật hoành hành, cũng vượt qua đại chiến Yêu tộc, cuối cùng sinh sôi trên mảnh đất này đến tận ngày nay, học tập tiên pháp, đắc đạo trường sinh. Chính bởi thế, việc Nhân tộc làm ra là ứng theo thiên mệnh, đạo của trời tức là đạo của ta, tâm của ta tức là tâm của trời. Tuy Nhân tộc thuận theo thiên đạo, nhưng sinh lão bệnh tử vốn là vận mệnh mà thiên đạo dành cho Nhân tộc, vừa thoát ly khỏi thiên vận, còn muốn lấy đạo của bản thân dung nhập vào thiên đạo để thay đổi nó, thiên đạo đương nhiên cũng sẽ giáng xuống kiếp nạn tương ứng.
Tam tai lục kiếp, thiên nhân ngũ suy, và bất kể ngươi thành thần hay ma thì cuối cùng ngươi đều sẽ sinh ra hóa thân của tâm ma, chúng nó giống như những con hổ đói rình rập tại nơi hư không vô tận.
Muốn chân chính đắc đạo, muốn thoát khỏi sự khống chế của thiên đạo, gian nan biết nhường nào?
Hóa thân tâm ma ở hư không vô tận tràn ra hết, nếu mặc kệ không quản thì chúng sẽ ngày càng mạnh, cuối cùng dẫn đến kết cục lưỡng bại câu thương. Đại năng cấp bậc trên Chuẩn Thánh, bất luận là Ma hay Phật hay Yêu, đều phải liều mình tiến vào trong hư không vô tận để trấn áp tâm ma, đồng thời bố trí vô vàn tầng phòng ngự, tạm thời đóng kín con đường thành thánh thì mới giữ cho nơi đây được an bình. Nhưng phong ấn cứ duy trì mãi thì sẽ chặt đứt huyết mạch tân sinh, chặt đứt truyền thừa của bản thân, cũng đương đương với tự sát một cách từ từ. May là Phật giáo có một phúc hạnh, có được phật quang biến hóa, vô tình vô dục, không vướng nhân quả, không bị thiên đạo khống chế, Phật Tổ và Đạo Tổ liên thủ bày ra luân hồi chi cục, đưa hắn hạ giới, trở thành phòng tuyến cuối cùng phá giải phong ấn này.
Tạ Chinh Hồng được bao bọc trong muôn vàn tinh thâm ảo diệu, khiến cho các tiên phật ở đây lạc mất hồn vía, song bởi vì đạo thống bất đồng nên khó mà hiểu rõ ra được. Đạo pháp này diễn hóa vốn là cực kỳ khó khăn.
Các tiên phật hoàn hồn, phát hiện sắc trời đã thay đổi mấy bận, bấm đốt tay tính toán mới biết trong lúc bọn họ mê man, thời gian đã trôi qua một năm rồi!
Không gian phía trước truyền đến dao động dồn dập, cảm giác chấn động ấy còn dữ dội hơn rất nhiều so với lúc trước phong ấn tầng ba mươi buông lỏng!
Đây…… đây đây đây, chẳng lẽ phong ấn đã sắp mở?
Các tiên phật nhận thấy phía trước liên tiếp truyền tới khí tức, trong lòng dâng trào cảm giác khoan khoái. Có thể may mắn chứng kiến cảnh tượng này, cuộc đời quả thực chẳng uổng phí.
Nhưng sắc mặt Tạ Chinh Hồng lại mỗi lúc một nghiêm trọng, hắn đã tung ra toàn bộ Phật pháp, cũng đã dùng cách mở phong ấn mà Thần Tú áo trắng truyền cho hắn, phong ấn này từ từ buông lỏng, thậm chí đã lung lay chực vỡ, thế nhưng đáng tiếc vẫn thiếu một bước cuối nữa thôi.
Chẳng lẽ thật sự phải trở về ngôi vị Phật Tử thì mới có thể mở ra phong ấn này?
Theo thời gian trôi qua, các tiên phật thấy phong ấn mãi chẳng mở, trong lòng bắt đầu cũng hoang mang lo sợ.
Nếu ngay cả Phật Tử mà còn không thể mở được phong ấn này thì ai mới có thể đây?
Mọi người dõi nhìn Tạ Chinh Hồng, bỗng nghe có người thấp giọng nói, “Phật Tử hình như vẫn để tóc tu hành!”
Đúng rồi.
Phật Tử còn chưa chân chính xuất gia, vẫn chưa hoàn toàn nhận được toàn bộ khí vận của Phật giáo, bọn họ đã nhận thấy phong ấn sắp vỡ rồi, nếu thả thần thức ra thì thậm chí còn thấy loáng thoáng được tầng ba mươi, giờ mà bỏ cuộc thì chắc sẽ sinh ra tâm ma mất.
“Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?”
Một Phật tu lấy từ không gian ra một chiếc khay gỗ, trong khay đặt dao cạo và hương dùng để xuống tóc xuất gia. Ông vẩy đầy nước thơm ra xung quanh, bàn tay nâng lên, cắm cờ vào bốn góc trong phạm vi bảy thước quanh thân; một tay cầm hương, một tay đốt hương, không phải gỗ không phải lửa mà cũng chẳng phải khói, ông cất lời xướng lên:
“Giới hương định hương giải thoát hương, quang minh vân đài biến tứ phương.
Cung dưỡng thập phương vô lượng phật, kiến văn phổ huân chứng tịch diệt.”
Người này đang làm một nghi thức xuống tóc đơn giản, ý định muốn xuống tóc cho Phật Tử.
“Đạo hữu, ngươi đang làm cái gì thế hả?” Thấy Phật tu nọ muốn tiến lên xuống tóc cho Phật Tử, mấy tiên nhân bên cạnh hết lời khuyên can.
“Phật Tử chưa xuống tóc thì không thể phá giải phong ấn tầng ba mươi được.” Phật tu này là kiểu người cực kỳ cố chấp, quyết tuân thủ giới luật nghiêm ngặt, cũng rất có thanh danh ở Phật giáo, “Phật Tử hội tụ khí vận của giáo ta, có thể xuống tóc cho ngài chỉ có chính ngài và Phật Tổ mà thôi. Hiện giờ Phật Tổ không ở đây, nếu Phật Tử tự làm được thì đã làm từ lâu rồi. Tu vi của ta không cao, Phật tâm cũng chẳng thông thấu, nếu xuống tóc cho Phật tử thì có lẽ sẽ suy giảm tuổi thọ, thân tử đạo tiêu, song may mắn rằng không gây nên ảnh hưởng gì với giáo ta.” Phật tu nọ nở nụ cười nhẹ, dường như chẳng hề màng đến sinh tử của mình.
Mấy người Văn Thù Bồ Tát đang định động thủ ngăn cản thì chợt thấy Phật tu nọ tự phế tu vi, gương mặt ông nhanh chóng trở nên già nua, chỉ lưu lại một ít công lực đủ để bay, ông cười nói với mấy người Văn Thù Bồ Tát, “Nếu cái chết của ta có thể góp một phần công sức mở ra tầng trời thứ ba mươi thì ta cũng thấy mĩ mãn rồi. Lão nạp còn phải cảm tạ Phật Tử ban cho ta cơ hội này mới đúng. Chư vị Bồ Tát không cần phải khuyên nhủ ta nữa, đợi tầng ba mươi mở ra, rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, còn phải làm phiền đến chư vị.”
Nói xong, Phật tu nọ bưng khay đi về phía Tạ Chinh Hồng.
Trong lúc tiến tới gần Tạ Chinh Hồng, luồng sức mạnh vốn ôn hòa liền bắt đầu trở nên áp bách và mãnh liệt.
Phật tu cầm dao cạo trong tay, gương mặt gầy gò chỉ còn da bọc xương, thoạt trông rất khó coi, nhưng ánh mắt ông kiên định, bước chân tuy chậm nhưng vẫn từng chút từng chút tới gần được Tạ Chinh Hồng.
“Phật Tử, tội của tiểu tăng không cần ngài khoan thứ, tiểu tăng đã chuẩn bị sẵn sàng.” Dứt lời, Phật tu giơ dao cạo, xén mất một lọn tóc của Tạ Chinh Hồng.
Phật Tử đang dốc toàn thân toàn tâm vào việc phá giải phong ấn, ông lại tự phế tu vi, sức mạnh của Phật Tử tuy quấy nhiễu ông song sẽ không khiến làm tổn thương ông.
Lọn tóc của Tạ Chinh Hồng rơi xuống, phong ấn phía trước chấn động càng kịch liệt hơn.
Hiệu quả thật ư?!
Các tiên phật chung quanh nhìn chằm chằm vào Phật tu xuống tóc cho Phật tu, ánh mắt đong đầy sự xót thương.
“Văn Thù Bồ Tát, thế này……”
Có người muốn hỏi Văn Thù Bồ Tát, song lại phát hiện gương mặt Văn Thù Bồ Tát mang vẻ tỏ ngộ.
Lẽ…… Lẽ nào sau khi Phật tu kia trụ không nổi thì sẽ đến phiên Văn Thù Bồ Tát lên xuống tóc cho Phật Tử?
Người nọ đang định lên tiếng, nhưng đối diện với ánh nhìn của Văn Thù Bồ Tát thì lại chẳng thốt ra được lời nào.
Bàn tay của Phật tu xuống tóc cho Phật Tử đã ra khớp xương trắng hếu, nhưng tay cầm dao cạo vẫn vững vàng, nụ cười trên gương mặt cũng càng lúc càng hiền hòa, càng lúc càng tươi tắn. Mà giờ phút này, tóc của Tạ Chinh Hồng đã bị xén đến bả vai, cảnh sắc hoang mạc của tầng trời thứ ba mươi đã như ẩn như hiện, chỉ một chút nữa thôi là sẽ mở được phong ấn.
Phật tu nọ đang định xén tiếp thì chợt thấy Phật Tử quay đầu sang.
“Phật…… Phật Tử, ngài……” Phật tu nọ định lên tiếng, nhưng Phật Tử đã vươn tay đến trước mặt ông vỗ một cái, chỗ xương trắng tức khắc mọc lên da thịt đủ đầy, tiên khí ào ào tràn vào cơ thể, chữ trị kinh mạch và đan điền tự phế.
“Tầng thứ ba mươi sẽ mở ra.” Tạ Chinh Hồng mỉm cười nhìn ông, “Chỉ có điều, xin đại sư đừng động vào mái tóc này nữa.”
“Nhưng……”
Phật tu nọ còn muốn nói gì đó, nhưng đã thấy Tạ Chinh Hồng cười với ông, còn ông thì đã trở về trong đội ngũ Phật tu.“Phật Tử đuổi ông về rồi.”
“Đạo hữu, ông đừng đi lên nữa, ông mà xén thêm một dao là hồn bay về trời, thân tử đạo tiêu thật luôn đấy!”
Tạ Chinh Hồng đứng dậy từ trên đài sen, lẳng lặng nhìn tầng ba mươi phía trước, thu hồi toàn bộ bảo vật biến hóa ra.
“Phật Tử bỏ cuộc rồi ư?”
“Đợi đã, không phải!”
Mấy người Văn Thù Bồ Tát ý thức được rằng Tạ Chinh Hồng muốn làm gì đó, liền lập tức muốn tiến lên ngăn cản.
Nhưng mà bọn họ lại bị luồng phật quang chặn lại, không thể tiến tới được.
Tạ Chinh Hồng một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, gương mặt đượm vẻ thương xót, song lại không hề mê mang, tầng trời thứ hai mươi chín, tầng luyện ngục thứ mười sáu, tiên nhân ở mỗi tầng trời và ma vật ở mỗi tầng luyện ngục đều nghe thấy một giọng nói vang lên:
“Nguyện rằng khi ta chứng được đại đạo, không còn địa ngục, ngạ quỷ, cầm thú, những loài sâu bọ lúc nhúc. Toàn bộ tất cả chúng sinh, trong tam ác đạo, đến chùa của ta, được ta pháp hóa; chúng sinh mười phương, nghe danh của ta, tâm được an vui; hết thảy thiện căn, trọn lòng hồi hướng, nguyện sinh nơi ta, đạt hết thập niệm; chúng sinh tự độ, diệt ác trừ trái, ma khí không trừ, thề không thành Phật!”
Tiếng đáp lại vang vọng chấn động khắp tam giới, người nghe lời thề nguyện này đều sinh ra một cảm ứng huyền diệu khó lý giải, dường như cũng theo người thề nguyện cùng nhìn về phía thiên địa, trông thấy quá khứ vị lai xa xăm vô bờ.
Là đại hoành nguyện!
Phật Tử lập ra đại hoành nguyện ngay trước tầng ba mươi?
Mượn sức mạnh của địa hoành nguyện đúng là có thể khiến tu vi tăng lên nhanh chóng, lời thề nguyện lập ra càng khó thực hiện thì sức mạnh nhận được sẽ càng lớn. Khi mà lời thề hoàn thành thì có thể một bước lên trời, thánh Thánh thành Phật tuyệt đối không là vấn đề. Nhưng Phật Tử lập lời thề nguyện lại là để mở ra phong ấn tầng ba mươi này, mà lời thề hắn lập ra thì quá khó để mà hoàn thành.
Chẳng khác nào tự chặt đứt đường sống cả!
Ầmmmm.
Thanh âm “Thuận theo lời thề không thành phật” vang lên, vô vàn linh cơ từ bầu trời giáng xuống, ào ào tiến tới phong ấn lung lay chực vỡ, các tiên phật cũng bị sức mạnh của thề nguyện xâm nhập, thiếu chút nữa chẳng đứng vững chân, gương mặt ai nấy đều mang vẻ không thể tin nổi.
Phật Tử thà lập ra đại hoành nguyện chứ không chịu xuống tóc quy y ư?
Bọn họ không biết nên kinh ngạc trước uy lực của đại hoành nguyện hay là kinh ngạc trước lựa chọn của Phật Tử nữa.
Dưới sức mạnh của đại hoành guyện, phong ấn tầng ba mươi hoàn toàn hiển hiện, lộ ra khung cảnh hoang mạc heo hút.
Tạ Chinh Hồng giơ tay điểm một cái, hoang mạc nhanh chóng rút đi, thế chỗ vào đó là hoa thơm cỏ lạ, trân châu ngọc thạch, đài sen lơ lửng.
Ngay sau đó, Phật Tử lặng yên biến mất, bỏ lại các tiên phật ở nơi đây cả nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cùng lúc ấy.
Văn Xuân Tương nghe thấy nội dung của đại hoành nguyện này, Nhất Điểm Tú Sinh Đao trong tay suýt thì rơi xuống đất. Bao nhiêu năm trời không có ai từng lập ra đại hoành nguyện, mà giọng nói của người lập ra đại hoành nguyện này, Văn Xuân Tương suốt đời sẽ không quên!
“Ma Chủ, ngươi hoảng hốt cái gì? Thề nguyện đã lập, tầng trời thứ ba mươi nhất định sẽ mở ra, phong ấn tầng thứ mười sáu của Ma giới cũng đã suy yếu một nửa, hôm nay chính là thời cơ tốt để mở nó.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao khuyên nhủ.
Năm xưa nhóm của Ma Tổ dứt khoát rời đi cùng nhóm của Đạo Tổ, song lại chán ghét Phật giáo và Đạo giáo, cho nên liền khiến một nửa phong ấn của tầng luyện ngục thứ mười sáu kết nối khí vận với tầng trời thứ ba mươi, bảo đảm rằng một khi tầng trời thứ ba mươi vừa mở thì tầng luyện ngục thứ mười sáu nhất định cũng có thể mở ra. Nhất Điểm Tú Sinh Đao là kẻ duy nhất trong tam giới biết bí mật này, y làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ là để chọn lựa ra người có thể phá giải phong ấn.
Mà Văn Xuân Tương là đạo lữ của Phật Tử, một sự lựa chọn quá sức phù hợp.
“Ngươi thì biết cái gì, tiểu hòa thượng ấy thế mà lại lập ra lời thề nguyện nặng như vậy, ta…… ta……” Y đâu còn lòng dạ nào quan tâm phong ấn gì nữa?
“Tiền bối.”
Một bàn tay chợt đặt lên bàn tay cầm Nhất Điểm Tú Sinh Đao của Văn Xuân Tương.
Tạ Chinh Hồng ôm hờ eo Văn Xuân Tương, một tay đặt trên bàn tay cầm đao của y, nhẹ nhàng cười bảo, “Tiền bối, thiên đạo cân bằng, tầng trời thứ ba mươi đã mở, tầng luyện ngục thứ mười sáu nhất định phải mở.”
Nói rồi, Tạ Chinh Hồng nắm tay Văn Xuân Tương, dùng Nhất Điểm Tú Sinh Đao chém mạnh vào phong ấn phía trước.
Trời đất lở long.
Muôn ngàn ma khí tranh nhau tràn ra từ trong phong ấn, chẳng mấy chốc đã ngập đầy tầng luyện ngục thứ mười sáu.
“…..Đã bảo là ba trăm năm, thế mà ngươi lại để ta chờ nhiều thêm một năm ba tháng hai mươi ba ngày lẻ ba canh giờ.” Văn Xuân Tương quay đầu nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, ánh mắt nhìn trân trân hồi lâu nơi mái tóc cắt ngắn của hắn, “Ngươi…… Ngươi muốn thành Phật sao?”
“Tiền bối, trên đời này người có thể độ tiểu tăng thành Phật, ngoài ngươi ra, không còn ai khác.”
—————————————-
Phật Tổ hôm nay rời Đại Lôi Âm tự, theo lời mời của Đạo Tổ đi tới Dao Trì Tiên Liên Tọa để truyền giảng Phật pháp. Một đốm phật quang nhỏ lắc lư đi ra khỏi Đại Lôi Âm tự, muốn theo cùng với Phật Tổ.
Nó mới sinh linh trí, đang tỉnh tỉnh mê mê, cứ đi mãi đi mãi dựa vào cảm giác mơ hồ, nào đâu biết phân biệt phương hướng.
Trùng hợp ven đường có một cây hoa mẫu đơn chỉ đường cho nó.
Mẫu đơn nói, “Ở phàm gian có một tiên nhân phi thăng, muốn thu thập đủ loại hạt giống linh thảo, tên tu sĩ bán hàng vì hòng kiếm chác nhiều linh thạch mà giở trò vàng thau lẫn lộn, bỏ ta vào trong túi. Sau khi tiên nhân nọ phi thăng, nhìn thấy ta thì mới biết là mình bị lừa, bèn trồng ta ở nơi này. Ta mới mở linh trí, chính là nhờ nghe tiếng giảng pháp của Phật Tổ. Khổ nỗi sinh ra là phận phàm thảo, khó có thể làm Phật tu, cũng khó có thể tu thành chính quả.”
Phật quang ngây ngô, song cũng trả lời theo lẽ nhân quả, “Nếu ta thành Phật, ta nhất định sẽ dẫn dắt ngươi tu Phật.”
Mẫu đơn bái tạ.
Rồi phật quang đi nghe Phật Tổ giảng pháp, được tạo hóa sinh ra, hóa thành hình người, khiến các Phật Tổ Đạo Tổ hết lời ngợi khen, các tiên phật gần đó hay tin, cũng tức tốc tìm tới, chẳng có ai để ý ven đường có một cây mẫu đơn tầm thường. Mẫu đơn mới sinh linh trí, khó mà chịu được phật lực do các tiên phật vô ý phát ra, chỉ giây lát đã chẳng còn thanh âm gì nữa.
Sau khi biến hóa, Phật Tử từng đi tìm mẫu đơn, thế nhưng lại nghe một tiên nhân ven đường bảo, “Phật Tử xuất thế, Phật Tổ mừng rỡ nên hoa cỏ chung quanh hầu hết được điểm hóa, đã hóa thành người rời đi rồi.”
Phật Tử tuy lấy làm tiếc nuối, song tìm kiếm nhiều ngày chẳng có kết quả, chỉ đành từ bỏ.
✿Tác giả có lời muốn nói: (Lời nhắn của tác giả khá cảm động nên mình edit hết luôn ạ)
Vướng cái kết cục hai ngày, cuối cùng cũng viết xong, còn một ít chuyện chưa kể hết thì sẽ bổ sung trong phiên ngoại nhé.
Tôi bắt đầu viết quyển này vào năm thứ tư đại học, sau khi tốt nghiệt mới viết xong, tôi ký hợp đồng từ năm nhất, viết truyện đa phần ít lưu ý lắm, tranh thủ lúc nghỉ đông rảnh rỗi thôi, lần đầu tiên tôi được lên kim bảng đó nha, mặc dù không lâu sau liền rớt xuống, (*^__^*) hihi…, tuy nhiên quãng đời đại học vẫn không có gì tiếc nuối cả. Thời đại học tôi rốt cuộc cũng được lên kim bảng Tấn Giang một lần a ha ha ha!
Ban đầu khi viết truyện, truyện tu chân không được quan tâm mấy, mà cái truyện của tôi lại còn là truyện Phật tu hiếm hoi, không xuyên việt không trùng sinh không xuyên thư không hệ thống nữa chứ, có thể thuận lợi vào VIP đã làm tôi mừng lắm rồi, cũng không ngờ sẽ có nhiều người cùng tôi đi được đến đây như vậy, thật sự vô cùng vô cùng cảm ơn ạ! Hành văn của tôi không được tốt lắm, trình độ kể chuyện cũng chẳng cao, đến phần cuối tôi còn mắc thực tập, mắc tốt nghiệp, mắc tìm phòng ở tìm việc làm, thật sự quá nhiều việc bộn bề khiến cho trạng thái của tôi khi viết truyện cũng bị ảnh hưởng. Trong khi viết những thứ này, tôi cũng phát hiện mình có rất nhiều khuyết điểm, chẳng hạn như không làm chủ được bối cảnh hoành tráng, cảm giác tiết tấu không được mạnh cho lắm, đấu pháp vừa đơn giản vừa chẳng kịch tính, còn nhiều cái nữa lắm, kể hơn ba ngày ba đêm cũng được. Tuy vậy, tôi vẫn rất yêu thích quyết sách do chính tay mình sáng tác này, mặc dù ban đầu toàn bộ tư liệu tôi tra là để chuẩn bị cho quyển Phật giới này, thế nhưng không ngờ trọng tâm lại đặt ở mấy quyển trước đó.
Còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng nghĩ rồi lại không nói nữa, dù sao tôi vẫn sẽ sáng tác rất nhiều rất nhiều năm nữa, mà duy chỉ sau khi viết xong là lại chẳng tìm được gì để nói. Hôm qua tôi cũng đã nhận được lời chúc mừng sinh nhật của mọi người rồi, thật sự rất chi là cảm động!
Một năm trước tôi bắt đầu viết quyển sách này, cũng bắt đầu tiến vào xã hội, cũng quen được rất nhiều bạn mới, nhận ra rằng sáng tác, nhất là cùng sáng tác và cùng thảo luận với một nhóm bạn có chung chí hướng thật sự giống như đang đi làm vậy, cuộc sống hàng ngày cũng chẳng còn lạc thú nữa!
Phiên ngoại có thể sẽ viết mười mấy chương, nếu mọi người thích gì thì nói tôi biết nhé, tôi sẽ cố gắng giải quyết việc dự bán cá nhân chí ở cuối tháng này, truyện mới sẽ bắt đầu vào khoảng mùng hai hoặc mùng ba tháng tám. (Cá nhân chí là tác phẩm do tác giả xuất bản mà không thông qua nhà xuất bản, không thể lưu hành công khai.)
Cuối cùng, xin cho tôi lần lượt hôn mỗi người các bạn một cái nha!
Moah moah moah (づ  ̄3 ̄) づ ╭? ~