Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 2 - Chương 150



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content



chapter content



“Tạ thiền sư quả nhiên danh bất hư truyền.” Một Phật tu của Pháp Tướng tông chắp tay nói với Tạ Chinh Hồng, “Mấy sư đệ của bần tăng còn nhỏ tuổi, có nhiều điều mạo phạm, mong Tạ thiền sư khoan dung.”

Hắn mặc một bộ tăng y màu xám trắng, anh tư bừng bừng khí vũ hiên ngang, đôi mắt mỉm cười nhìn Tạ Chinh Hồng, quả thực khiến người ta khó mà nói ra lời chối từ.

Tam Tư âm thầm đánh giá Phật tu này, mặc dù cùng là đệ tử Pháp Tướng tông, nhưng vị Pháp Chiếu sư huynh này nhập môn sớm hơn y mấy trăm năm, bây giờ đã có tu vi Hóa Thần đỉnh phong. Nghe nói hiện tại đã xin được Xá Lợi có dấu hiệu pháp ấn từ tông môn, mượn cơ hội tìm hiểu sự ảo diệu của kết ấn. Để chuẩn bị cho kết ấn, vị sư huynh này đã không ra khỏi tông môn khoảng mấy chục năm. Hôm nay có thể thấy huynh ấy ở đây, có lẽ cũng là nhờ có Tạ đạo hữu.

“Không sao.” Tạ Chinh Hồng nở nụ cười đáp lại, “Trao đổi luận đạo giữa đồng đạo với nhau, sao lại nói là mạo phạm chứ.”

“Tạ thiền sư khoan hồng độ lượng.” Pháp Chiếu cười đáp một câu, “Đi cùng ta còn có các vị đồng đạo đến từ Minh Thiền tông, Chỉ Luật tông, Tịnh Thổ tông, Tam Luận tông.”

“Xin chào chư vị.” Tạ Chinh Hồng chắp tay chào.

Các Phật tử trong Thính Âm đình thấy các sư huynh nổi danh trong môn phái mình đều đã đến, trong lòng lập tức bình tĩnh lại.

“Khi đến thấy chư vị đạo hữu đang thảo luận vô cùng sôi nổi, không biết chúng ta có thể gia nhập được không?” Pháp Chiếu trầm ngâm một lát rồi hỏi.

“Đương nhiên là được.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, vươn tay nói, “Mời.”

Mấy Phật tu này lần lượt ngồi xuống, Tam Tư cố ý chọn vị trí tương đối gần với Tạ Chinh Hồng.

Hôm nay vẫn chưa phải thời điểm để ôn chuyện, hai người đối mặt nhau, cũng có thể hiểu được ý của đối phương rồi.

Tạ Chinh Hồng ngoài mặt thì thong dong, nhưng trong nội tâm thì âm thầm cảnh giác.

Cái gọi là lai giả bất thiện, những Phật tu này không giống với những người vừa rồi, cần phải tập trung tinh thần để ứng đối cho tốt.

(Trích từ câu “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai”, chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.)

“Tiền bối, tiền bối?” Tạ Chinh Hồng gọi một tiếng, hồi lâu sau Văn Xuân Tương mới đáp lại, “Có chút chuyện, đợi lát nữa nói sau nhé”.

Tạ Chinh Hồng không khỏi lo lắng, sợ là tiền bối gặp phải phiền toái rồi.

Thôi, vẫn nên đợi trước đã, tin tưởng rằng tiền bối có thể giải quyết ổn thỏa.

Văn Xuân Tương lạnh lùng nhìn kẻ cản đường từ bốn hướng Đông Nam Tây Bắc trước mặt mình, sát ý trên mặt càng trở nên rõ ràng hơn, “Tán tiên tam kiếp cũng ra mặt, có phải bổn tọa nên cảm thấy vinh hạnh không? Có điều muốn vây khốn ta như vậy, nghĩ quá đơn giản rồi đấy.” Tán tiên tam kiếp dù khó đối phó, nhưng không phải không thể đối phó.

“Xin Ma Hoàng hãy nghe lão hủ nói một lời.” Lão giả áo xám ngắt lời Văn Xuân Tương, ngữ khí ôn hòa, thanh âm lại hiện ra vài phần sắc bén, “Lão hủ đến đây không phải để đấu sinh tử với Ma Hoàng, chỉ là muốn làm người trung gian, giải quyết chút mâu thuẫn giữa Ma Hoàng và mấy vị đạo hữu mà thôi, nếu có thể hóa can qua vi ngọc bạch, tiêu trừ một mối tai họa, cũng coi như là một công đức.” (Hóa can qua vi ngọc bạch: nghĩa là biến can qua thành lụa ngọc, ý chỉ biến chiến tranh thành hòa bình. Can qua là vũ khí thời cổ, ẩn dụ cho chiến tranh, lụa ngọc là ẩn dụ cho sự phú quý hòa bình.)

Văn Xuân Tương thân là Ma Hoàng, đám người Gia Ngọc tiên tử cũng là tán tiên, nếu thật sự đánh nhau, chỉ e sẽ gây liên lụy đến không ít tu sĩ vô tội. Ngày đó Văn Xuân Tương đấu một trận với Uất Trì Tu Bình, chủ yếu là bởi hai người ở trong Thiên Khuyết cung nên ảnh hưởng với bên ngoài cũng có hạn. Song dù như thế, Thiên Khuyết cung vừa bị hủy, chim muông thú vật ở phụ cận Thiên Khuyết cũng đều bỏ chạy tán loạn, sơn mạch của linh sơn bị đoạn tuyệt sinh cơ, trong phương viên ngàn dặm không có lấy một vật sống, chẳng một tu sĩ nào dám đi vào, biến thành một cấm khu không ai có thể tiến vào.

Mà hiện tại, không có Thiên Khuyết cung mang lực phòng ngự cực tốt, nếu Văn Xuân Tương thật sự đánh với đám người Gia Ngọc tiên tử, sợ rằng sẽ không chỉ là đoạn tuyệt sinh cơ trong phạm vi ngàn dặm. Mà thậm chí có gấp chục gấp trăm lần cũng đều có thể!

“Các hạ cảm giác giữa chúng ta chỉ có chút mâu thuẫn cỏn con thôi sao?” Văn Xuân Tương nghe vậy thì bật cười, “Năm đó Gia Ngọc, Phi Dực, Quy Nguyên, còn có cả Uất Trì Tu Bình cùng nhau phục kích bổn tọa trên đường truyền tống, cướp đi nhẫn và túi trữ vật của bổn tọa. Nếu các hạ không tin, bây giờ bổn tọa có thể thi pháp, lấy tang chứng của bọn chúng ra cũng được.”

“Ma Hoàng đang nói gì vậy chứ?” Gia Ngọc tiên tử che miệng khẽ cười, “Đó chẳng qua chỉ là trò đùa nho nhỏ thôi mà. Ma Hoàng ngài đây tận sức cướp đoạt kinh thư pháp bảo của tông môn Phật tu nhiều năm như vậy, chuyện từng làm cũng đâu có tốt hơn bọn ta là bao.”

“Ồ, nghĩa là ngươi thừa nhận.” Văn Xuân Tương nhướn mày.

“Có gì mà không thừa nhận được chứ.” Phi Dực nói, “Giữa tu sĩ ngươi tranh ta đoạt vốn là chuyện thường, vả lại, đồ của ngươi bọn ta cũng chưa hề động vào, trả lại cho ngươi là xong chứ gì.”

“Bọn họ chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh thôi, nếu Ma Hoàng đồng ý nể mặt lão hủ cho qua chuyện này, sau này nếu Ma Hoàng có yêu cầu gì, lão hủ nhất định sẽ tận lực hoàn thành.” Lão giả áo xám thấy ba người bọn họ thừa nhận sảng khoái như vậy, trên mặt cũng hiện lên vẻ mất tự nhiên, nhưng chung quy tâm tư muốn khuyên giải vẫn chiếm thượng phong, bởi vậy lão chỉ thoáng trầm tư một lát.

Văn Xuân Tương không nói gì, dường như đang suy xét chuyện này.

“Còn không trả lại đồ cho Ma Hoàng?” Lão giả quay đầu, liếc nhìn đám người Gia Ngọc tiên tử.

“Nếu tiền bối đã nói thế, thiếp thân cũng không có gì không nguyện ý cả.” Gia Ngọc tiên tử nở một nụ cười xinh đẹp, lòng bàn tay hiện ra một chiếc nhẫn trữ vật, “Đồ của Ma Hoàng, thiếp thân xin hoàn trả nguyên vẹn.”

Hai người Phi Dực và Quy Nguyên cũng lần lượt lấy túi trữ vật ra, không có vẻ gì là luyến tiếc, đem trả toàn bộ lại cho Văn Xuân Tương.

Lão giả mỉm cười vuốt râu, coi như vừa lòng với biểu hiện của ba người, nói, “Như vậy, thì……..”

“Khoan đã.” Văn Xuân Tương cất đồ đi, ngắt lời lão giả, “Đồ của bổn tọa các ngươi đã trả, bổn tọa có thể không so đo với các ngươi, song mối thù các ngươi bày kế hãm hại Tạ Chinh Hồng, vẫn chưa tính xong đâu.”

Y là y, tiểu hòa thượng là tiểu hòa thượng, Văn Xuân Tương cũng không phải kẻ ăn mảnh. Chỉ lấy lại đồ của mình thì sao mà đủ, ít nhất cũng phải kiếm được lợi ích cho tiểu hòa thượng. Đừng tưởng y không biết đống thiệp mời kia là từ đâu ra. Nếu nói những kẻ này không giở trò sau lưng, y còn lâu mới tin.

Quy Nguyên vẫn luôn im lặng rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, lớn tiếng quát với Văn Xuân Tương, “Văn Xuân Tương, sao ngươi không nói tới chuyện ở Đạo Xuân trung thế giới ngươi bức ép đệ tử Quy Nguyên tông của ta phong phái trăm năm! Quy Nguyên tông đối xử với Tạ Chinh Hồng không tệ, kết quả lại dẫn sói vào nhà, tạo nên tình cảnh hôm nay, món nợ này phải tính thế nào đây?”

Quy Nguyên tán tiên vốn xuất thân từ Quy Nguyên tông, sau khi tới Ninh Nhất tiên tông cũng lấy Quy Nguyên làm danh hào, khi ở Ninh Nhất tiên tông vẫn luôn cố gắng tranh thủ tài nguyên, che chở cho Quy Nguyên tông để báo đáp ân tình của tông môn. Kết quả lúc trước khi hắn liên hệ với các Thái Thượng trưởng lão của Quy Nguyên tông, mấy trưởng lão kia đều ấp a ấp úng, hỏi kỹ ra mới biết Mậu Mân đã ra quyết định phong phái trăm năm, hơn nữa cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của hắn nữa. Mệnh lệnh của hắn, bây giờ Quy Nguyên tông cũng không nguyện ý chấp hành vô điều kiện nữa.

Thời điểm lần đầu nghe được tin tức này, Quy Nguyên tán tiên tức tối đến nỗi suýt phun ra mấy ngụm máu.

Cục tức này, Quy Nguyên tán tiên không thể nào nuốt trôi nổi.

Hắn và Quy Nguyên tông là quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, bây giờ Quy Nguyên tông ra đi, tương đương với chặt bỏ một cánh tay của hắn. Quy Nguyên tán tiên không ngờ Văn Xuân Tương lại chơi trò “Rút củi dưới đáy nồi” như vậy, trực tiếp lấy tính mạng của đệ tử Quy Nguyên tông ra để uy hiếp, bức ép Mậu Mân không thể không đáp ứng phong phải.

Giờ thì hay rồi, Quy Nguyên tán tiên hoàn toàn biến thành kẻ cô độc, cũng chẳng khá khẩm hơn Uất Trì Tu Bình mất đi Thiên Khuyết cung là bao.

“Ngươi đừng lầm nhân quả chứ.” Văn Xuân Tương nghe Quy Nguyên tán tiên đổi trắng thay đen như vậy thì rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà cười ra tiếng, “Lúc trước nếu không phải ngươi sai khiến Quy Nguyên tông nhúng tay vào việc đối phó bổn tọa, bây giờ bọn chúng đương nhiên vẫn an ổn. Nếu không phải vì nể mặt Tạ Chinh Hồng, ngươi cho rằng phong phái trăm năm là đủ khiến ta bỏ qua cho Quy Nguyên tông sao?”

“Vậy Ma Hoàng muốn thế nào?” Lão giả áo xám thấy hai bên lại sắp cãi nhau, chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, bèn hỏi.

“Đơn giản tôi, yêu cầu của bổn tọa cũng không cao. Chỉ cần các ngươi nói lời xin lỗi với Tạ Chinh Hồng, tặng hắn vài món pháp bảo để hắn tha thứ cho các ngươi là được.” Văn Xuân Tương chân thành nhìn bọn họ, lại cố ý hỏi thêm một câu, “Thế nào, đơn giản lắm đúng không?”

Lão giả áo xám trầm tư một lát, dường như cảm thấy yêu cầu này cũng không tính là quá phận, đang chuẩn bị khuyên bảo thì liền thấy đám người Gia Ngọc tiên tử và Phi Dực tán tiên đều nổi giận.

“Bắt bọn ta giải thích với một tiểu bối, Văn Xuân Tương, ngươi cũng khinh người quá đáng rồi đấy!”

“Không sai, không thể dễ dàng tha thứ như vậy được, yêu cầu này bọn ta quyết không đáp ứng!”

“Ha ha ha, bổn tọa biết các ngươi sẽ không đáp ứng.” Văn Xuân Tương châm chọc nhìn ba người, “Bởi vì bổn tọa cũng biết, ngay từ đầu, các ngươi đã không có tâm tư hòa đàm rồi, vừa hay, ta cũng không có. Tuy rằng ruồi bọ không thể đánh bại sư tử, thế nhưng cả ngày vo ve qua lại trước mặt sư tử, cũng rất đáng ghét, các ngươi nói có đúng không?”

“Lời này không sai.” Phi Dực tiếp lời, “Có điều ai là sư tử, ai là ruồi bọ, vẫn chưa chắc đâu!”

Vừa dứt lời, liền xảy ra đột biến.

Chỉ thấy không gian xuất hiện vô vàn đốm sáng bay lượn như bông liễu, phân tán xung quanh năm người, sau khi chìm nổi mấy giây, sơn mạch chung quanh liên tiếp phát ra tiếng nổ vang, như thể đang kêu rên, lại như đang rít gào. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, động tác trôi nổi của những đốm sáng kia bỗng nhiên chậm lại, dần dần kéo dài hóa thành vô số tơ mảnh.

Chỉ nhìn thoáng qua, liền cảm giác có vô số châm mảnh đang đâm vào thần thức của mình, đau đớn khó mà chịu nổi.

Tuy nhiên với Văn Xuân Tương, chỉ cần một ý niệm là có thể triệt để đánh tan cảm giác đau đớn này.

“Càn khôn đương lập, thiên ti vạn vũ.”

Trong mắt Gia Ngọc tiên tử chợt hiện ánh sáng, trong tay không ngừng tạo pháp quyết, những sợi tơ mảnh kia mở rộng ra ngàn lần, hóa thành từng con cự long yêu mãng, múa đầu vẫy đuôi, miệng rồng mở lớn. Bỗng mưa to tầm tã, sấm sét hiện ra, bầu trời tựa như bị bổ ra vô số vết nứt.

“Còn chưa động thủ sao?” Gia Ngọc tiên tử giận dữ hét.

Hai người Phi Dực và Quy Nguyên vội vàng tạo mấy cái pháp quyết, mây đen hội tụ, chớp lóe sấm vang, mưa to lại càng thêm mãnh liệt.

Càng khiến người ta khiếp sợ hơn là, những giọt nước mưa này rơi xuống người, ấy vậy mà lại có thể hấp thu linh khí trên người. Những hạt mưa vừa rơi xuống mặt đất, linh thảo linh hoa trên mặt đất lũ lượt héo rũ, núi non xanh ngát tức thì bỗng chốc đất vàng cằn cỗi.

“Gia Ngọc, ngươi đang làm gì thế hả?” Lão giả áo xám cao giọng hô.

“Sư thúc, vãn bối chỉ là không muốn ngồi chờ chết nữa mà thôi.” Gia Ngọc tiên tử hờ hững nhìn Văn Xuân Tương bị thiên ti vạn vũ vây khốn, thuận miệng nói, “Vì hôm nay, ta và hai vị đạo hữu Phi Dực, Quy Nguyên đã tập luyện hồi lâu, lập ra vô số lời thề, còn tu luyện cả Thiên Ma Giải Thể đại pháp, cường hành đẩy cao tu vi, chính là vì ngày hôm nay. Hôm nay nếu Văn Xuân Tương không chết, xin sư thúc hãy nhặt xác cho vãn bối!”

“Các ngươi cho rằng thế này là có thể vây khốn ta sao?” Văn Xuân Tương vung ra một quyền, đập đám yêu mãng cự long đang vây quanh y thành mảnh nhỏ, nhưng còn chưa đợi y phản ứng, những đốm sáng vỡ nát kia lại lần nữa hợp lại rồi ngưng tụ.

“Trù tính trăm năm, chính là vì hôm nay.” Quy Nguyên liên tiếp ném ra vô số trận kỳ, vây kín Văn Xuân tương, “Ngươi tưởng đại trận mà bọn ta tỉ mỉ bố trí có thể dễ dàng thoát ra như vậy sao?”

Mấy tu sĩ trước đó đưa cho Văn Xuân Tương luyện tay cũng không phải không có tác dụng, trên người bọn họ đều đã bị hạ phù chú từ trước. Chỉ cần bọn họ bị thương hoặc cận kề cái chết, phù chú sẽ tự động bong ra, trở thành một điểm trận pháp.

Nhiều điểm như vậy liên kết với nhau, thì sẽ trở thành sợi dây, rồi thành một tấm lưới to lớn vây khốn Văn Xuân Tương!

Nhân vô viễn lự tất hữu cận ưu. Sau khi Văn Xuân Tương bị Khốn Tiên thằng vây khốn thì sống chết chẳng rõ, Khốn Tiên thằng cũng không trở về, thời khắc đó bọn họ đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, đáng tiếc Thiên Khuyết cung của Uất Trì Tu Bình đã bị hủy, bằng không trận pháp của bọn họ sẽ càng hoàn mỹ hơn. Song, mặc dù Uất Trì Tu Bình đã ly khai, nhưng lại có thêm một tán tiên tam kiếp, chỉ cần nói rõ ngọn nguồn sự việc, không sợ ông ta không hỗ trợ. (Nhân vô viễn lự tất hữu cận ưu: là câu nói của Khổng Tử, nghĩa là người không lo xa tất có nỗi ưu phiền gần.) 

“Tiền bối, ngài có biết vì sao bọn ta phải trăm phương ngàn kế đối phó với Văn Xuân Tương không? Ngài cho rằng đây thật sự chỉ là Tiên Ma tranh đấu bình thường thôi ư?” Phi Dực tán tiên bay ra từ khoảng không, cười nhìn lão giả áo xám đang định ngăn cản bọn họ.

“Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì sao?” Lão giả áo xám rõ ràng đã có chút tức giận, lão phải kéo xuống cái mặt già nua này để làm chứng cho cuộc hòa đàm của ba người, không ngờ bây giờ ba người bọn họ lại quay đầu làm ra chuyện như vậy. Nếu Văn Xuân Tương thân tử đạo tiêu thì còn đỡ, nhưng nếu không, cái mặt già này của lão biết bỏ đi đâu bây giờ?

“Tất nhiên là có ẩn tình.” Phi Dực nghiêm túc gật đầu, “Chuyện này, vẫn nên để Gia Ngọc tiên tử nói với ngài đi.”

“Sư thúc hiện giờ cũng đã là tán tiên tam kiếp, chẳng lẽ không muốn tiến thêm một bước trở thành tán tiên tứ kiếp hay thậm chí là cửu kiếp thành tiên sao?” Gia Ngọc tiên tử dịu dàng hỏi một câu, song không có ý khiến lão giả áo xám trả lời, mà tự mình nói ra đáp án, “Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương, lai lịch của y cực kỳ thần bí, ba ngàn năm trước bỗng nhiên xuất hiện, một bước đi lên ngôi vị Ma Hoàng. Có thể sư thúc không biết, y căn bản không chỉ mới sống ba ngàn năm, tại thời kỳ sớm hơn, không, nói chính xác là, tại sáu ngàn năm trước, thậm chí là bảy ngàn năm trước, y đã tồn tại trong ba ngàn thế giới rồi.”

“Không thể nào!” Lão giả áo xám lớn tiếng đáp, “Thọ mệnh của tu sĩ kỳ Độ Kiếp chỉ có sáu ngàn năm, chỉ có tu sĩ kỳ Đại Thừa và tán tiên không ngừng độ kiếp mới có thể sống trên vạn năm. Trừ phi y không phải người, mà thuộc số ít những Yêu tu có thọ nguyên lâu dài.”

“Sư thúc, trên thế giới này không gì là không thể cả.” Gia Ngọc ung dung trả lời, “Văn Xuân Tương quả thật đã sống lâu như vậy đấy, hơn nữa còn chẳng hề có lấy một dấu hiệu Thiên Nhân Ngũ Suy. Đệ tử từng có được một quyển sách cổ, trên đó từng có ghi chép như thế, cách đây khoảng sáu bảy ngàn năm, từng có một tu sĩ tên Văn Xuân Tương nếm trải phi thăng. Khi y hứng chịu lôi kiếp phi thăng, vạn ma gào khóc, ở nhân gian chiến hỏa liên miên, bách quỷ hoành hành, Tu Chân giới nổ ra một trận tranh đấu hiếm thấy. Cuối cùng bởi vì thế đạo hỗn loạn, linh khí bất ổn nên y phi thăng thất bại. Nhưng có tu sĩ nhìn thấy, tu sĩ tên Văn Xuân Tương kia hình như chưa chết, mà lại bay đi mất. Song bởi vì lời tu sĩ kia nói không có chứng cứ rõ ràng, cho nên bị xem như là ảo giác, chỉ được ghi chép như một chuyện lý thú thôi. Sư thúc, ngài nói phải trùng hợp cỡ nào mà trên đời này lại có hai kẻ tên là Văn Xuân Tương. mà theo ta được biết, trăm năm trước Văn Xuân Tương bất cẩn bị cuốn vào phi thăng chi kiếp của một tu sĩ, cũng là vạn ma gào khóc. Y từ một trong cửu đại Ma Hoàng bỗng chốc biến thành một Ma Tôn bình thường, sau đó còn bị Khốn Tiên thằng vây khốn, Trăm năm trôi qua, tu vi của y đã khôi phục toàn bộ, chẳng lẽ sự liên hệ trong đó, sư thúc vẫn chưa nghĩ ra sao?”

“Ngươi…….. Ý của ngươi là……..”

“Trên thế giới này, không thể nào có một Văn Xuân Tương thứ hai! Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương, y căn bản không phải tu sĩ kỳ Độ Kiếp, y vốn phải là tu sĩ kỳ Đại Thừa.” Thời điểm Gia Ngọc tiên tử nói lời này, trong mắt lóe lên một tia kiêng kỵ, “Năm xưa khi phi thăng, không biết y đã dùng biện pháp gì để tránh được Lôi kiếp, cũng không binh giải thành tán tiên, hiện tại đã làm một lần thì có thể làm lần nữa. Lần trước khi bất ngờ bị cuốn vào phi thăng chi kiếp của người khác cũng thế. Người nọ bây giờ đã hồn phi phách tán, nhưng Văn Xuân Tương vẫn sống sờ sờ. Sư thúc, đây chính là lý do bọn ta công kích y. Dù có binh giải thành tán tiên thì tỷ lệ thất bại cũng rất lớn, song nếu trong tay Văn Xuân Tương có biện pháp thì lại khác. Lần đầu tiên, y tránh thoát được tiên kiếp của chính mình, lần thứ hai, y tránh thoát được tiên kiếp của người khác. Biện pháp như vậy, chẳng lẽ sư thúc không muốn sao?”

Trên mặt lão giả áo xám hiện lên thần sắc kinh ngạc, “Ngươi……. Ngươi nói thật ư? Trên thế giới này, sao lại có chuyện như vậy được……..”

“Đệ tử vốn cũng không tin.” Gia Ngọc cười khổ, “Nhưng sự thật bày ở ngay trước mắt, ta không thể không tin được. Hiện tại, chúng ta đều bị Thiên kiếp sắp đến bức thành chim sợ cành cong, dù chỉ có một chút hi vọng thôi, chúng ta cũng sẽ nắm chặt.” Sáu bảy ngàn năm trước, chính là khoảng thời gian mà Tu Chân giới xuất hiện thiên tài lớp lớp, thời điểm đó, dù là đạo thống hay công pháp đều có phát triển và tiến bộ vượt bậc, nếu thực sự có biện pháp chống lại Thiên kiếp thì cũng không phải không có khả năng.

Đáng tiếc là, sau này Tu Chân giới nổ ra một trận tranh đấu, lại có cả yêu ma từ thế giới khác tiến vào xâm chiến, khiến Tu Chân giới nhân tài thưa thớt, lại gặp phải một lần tẩy lễ nữa. Đến hiện tại, đã khoảng mấy ngàn năm rồi chưa từng có lấy một người phi thăng!

Sự tồn tại của Văn Xuân TƯơng, có lẽ chính là con đường sống cuối cùng của bọn họ!

“Được.” Lão giả áo xám khẽ nhắm mắt, rốt cuộc không thể chống lại sự hấp dẫn lớn như vậy. Hoặc phải nói là, phàm là tu sĩ, thì không có ai là không phải hứng chịu nỗi thống khổ từ Thiên kiếp. Tu hành vốn là nghịch thiên mà đi, Thiên kiếp lại càng khiến vô số tu sĩ nhắc đến mà biến sắc. Mà hiện tại, có người nói cho lão có khả năng có biện pháp tránh được thiên lôi, dù có là giả cũng khiến người ta xao động! Huống chi, xem tình thế này, căn bản không thể là giả được!

Lão giả áo xám mở mắt ra, dường như đã hạ quyết tâm, “Chỉ mong lời ngươi nói không phải là giả.”

Dứt lời, lão giả áo xám cũng lấy ra một cây Huyết Vụ Phật Ngân đinh, khí thế của bán tiên khí đỉnh phong đập thẳng vào mặt, ép cho người ta không kịp thở dốc.

Cây đinh này vừa xuất hiện, không trung nhất thời trắng xóa.

Vật trong tay tán tiên tam kiếp, đương nhiên không phải thứ mà tiên tháp và Khốn Tiên thằng có thể so sánh được.

Chỉ cần sư thúc đồng ý gia nhập, giết chết Văn Xuân Tương rồi sưu hồn không phải là chuyện dễ dàng hay sao?

“Sư thúc cứ tin ta.” Gia Ngọc tiên tử vội vàng khẳng định, quay đầu về hướng Văn Xuân Tương, cao giọng hô, “Văn Xuân Tương, lời ta nói có nửa câu nào bịa đặt không?”

Nếu Gia Ngọc tiên tử đã dám hỏi, thì sẽ không sợ Văn Xuân Tương không trả lời.

Trên thực tế, dù bây giờ Văn Xuân Tương có phủ nhận, thì trong mắt lão giả áo xám, đó chẳng qua cũng chỉ là nói dối mà thôi, Nếu thật sự chỉ vì lôi kéo lão ra tay, Gia Ngọc tiên tử căn bản không cần bịa đặt ra một lời nói dối như vậy.

“Không sai, có gan thì các ngươi tới đây mà lấy!” Thanh âm của Văn Xuân Tương truyền đến, càng khiến lão giả áo xám khẳng định hơn.

“Một khi đã vậy, vậy mong Ma Hoàng khoan thứ cho.” Lão giả áo xám lạnh giọng nói.

“Đó là nếu…….. các ngươi còn giữ được mạng.”

Khi Tạ Chinh Hồng đang tranh biện Phật pháp với Pháp Chiếu, bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực căng thẳng.

“Tiền bối…… Tiền bối……?”

Nhưng bên phía Văn Xuân Tương lại không có bất cứ động tĩnh hay câu trả lời nào.

Tạ Chinh Hồng chỉ cảm giác tâm trạng bất ổn, bỗng dưng thấy khó chịu.

Thật giống như, muốn tùy thời giết người vậy.

Tạ Chinh Hồng vội vàng vận công pháp, muốn khiến mình bình tĩnh lại, nhưng đáng tiếc hiệu quả quá nhỏ.

Đây tuyệt đối không phải vấn đề từ bản thân hắn, chỉ e phía tiền bối đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tạ Chinh Hồng vội vàng đứng lên, chắp tay với Pháp Ấn, “Pháp Ấn thiền sư, bần tăng bỗng nhiên cảm ứng có một chuyện gấp phải đi ngay, chi bằng hôm nay tạm thời dừng ở đây, ngày sau lại nói tiếp.”

Pháp Ấn biến sắc, “Mới luận đạo được nửa ngày, sao bỗng dưng Tạ thiền sư lại muốn rời đi?”

“Thật sự xin lỗi.” Tạ Chinh Hồng không muốn dây dưa với hắn, phải nhanh chóng đến chỗ tiền bối mới được.

Cảm xúc lần này kéo đến mãnh liệt mà lâu dài, hắn dường như có thể cảm nhận được phẫn nộ và sát ý vô cùng vô tận trong lòng tiền bối.

Nhưng hắn và tiền bối cách nhiều thế giới như vậy, thế mà còn cảm nhận được sâu sắc như thế, đổi lại là bản thân tiền bối thì cảnh tượng sẽ như thế nào đây?

“Pháp Ấn sư huynh, nếu Tạ thiền sư đã nói vậy, có lẽ là thực sự có việc gấp. Tu sĩ chúng ta khi tu vi đạt tới một trình độ nhất định thì đều có thể cảm ứng được an nguy của bản thân, nói không chừng, giờ phút này một việc ảnh hưởng đến tương lai của Tạ thiền sư đang xảy ra, Tạ thiền sư muốn rời đi cũng là chuyện có thể bỏ qua.” Tam Tư đứng dậy, chắp tay nói với Pháp Ấn.

Pháp Ấn hơi hơi nheo mắt, “Ngươi cũng là đệ tử của Pháp Tướng tông?”

“Tiểu tăng Tam Tư, mới đến Pháp Tướng tông mấy chục năm, sư huynh không biết tiểu tăng, cũng là bình thường.” Tam Tư nói không chút hoang mang.

“……..Được rồi.” Pháp Ấn chẳng tìm được cớ gì để ngăn trở, “Như vậy đành phải hẹn gặp ngày khác.”

“Đa tạ.” Tạ Chinh Hồng nói một tiếng với mọi người, rồi hóa thành một vệt sáng bay đi.

Trên đường, còn chưa tới mười giây, liền có rất nhiều tu sĩ bước ra từ không trung, chặn ở trước mặt Tạ Chinh Hồng.

Trên người bọn họ đều mặc một chiếc trường bào gấm tán hoa màu xanh da trời, đai lưng màu đen có hoa văn long phượng, xem ra là người cùng một nhóm.

Tu vi của tất cả bọn họ đều ở khoảng Hóa Thần Hợp Thể, trên tay đều cầm pháp bảo và chân bảo mà trên thị trường khó gặp được.

“Chư vị thí chủ đang làm gì vậy?” Tạ Chinh Hồng thầm căng thẳng, càng trở nên bất an hơn.

“Phụng mệnh ở nơi này đợi Tạ thiền sư, xin Tạ thiền sư hãy quay về đường cũ, đợi trận đấu này kết thúc rồi hẵng rời đi.” Tu sĩ dẫn đầu cao giọng nói.

“Xin thứ cho bần tăng không thể tòng mệnh.”

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Hôm sau khi Phật Tử đến dạy học cho các hoàng tử công chúa, phát hiện bọn nhỏ càng ngoan ngoãn hơn.

Lúc trước khi thấy hắn thì vẫn còn hơi nghịch ngợm, bây giờ lại nhu thuận đến kỳ cục, chẳng lẽ, là bệ hạ răn dạy tụi nhỏ sao?

Phật Tử lo lắng, tuy rằng trẻ nhỏ đọc sách thì đúng là sẽ im lặng một chút, nhưng nếu nhu thuận quá mức làm mất đi sự hoạt bát thì không tốt lắm.

Thời điểm đến bái kiến hoàng đế, Phật Tử nói quanh co lòng vòng các hoàng tử công chúa vô cùng cố gắng, bệ hạ vạn phúc, vv….

Nhưng hiển nhiên, hoàng đế nhận thấy ánh mắt của hắn tương đối quái dị.

“Ái khanh nè, nghe nói cha mẹ khanh đều đã đến kinh thành, giá cả ở kinh thành đắt đỏ, tiền bạc có đủ dùng không?”

“Khởi bẩm bệ hạ, vẫn tốt ạ.” Phật Tử không biết hoàng đế có ý gì, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.

“Cha mẹ ngươi nuôi dạy khanh không dễ dàng, hiện tại về già nên được hưởng phúc. Trẫm biết bình thường khanh không có nguồn thu nhập nào khác, dạo gần đây việc học của bọn nhỏ cũng có chút tiến bộ rồi, cũng nên ban thưởng cho khanh. Chi bằng ban cho khanh hai trăm hoàng kim, trợ cấp gia đình.”

“Đa tạ bệ hạ.”

Khi rời đi, Phật Tử vẫn chưa hiểu mô tê gì, song có thể nhận được chút ngân lượng, hắn vẫn vui vẻ không thôi.

Hoàng đế nhìn bản báo cáo được dâng lên, càng cảm thấy thân thế của tiểu trạng nguyên vô cùng đáng thương, may mà gặp được người thiện tâm, cũng coi như hảo tâm có hảo báo.

Hay là, ngày mai bảo Tuệ Giác đại sư tới đây gặp tiểu trạng nguyên, sửa lại vận khí xem sao.

Hoàng đế đáng thương còn không biết rằng, ý tưởng bất chợt này của ông, đã khiến tiểu trạng nguyên mà ông muốn lưu lại làm đại thần cố mệnh cho thái tử, biến thành một trụ trì đời mới.

Editor: Thật ra cũng ko trách mấy ông bà kia cướp đồ phục kích thụ, quy luật trong Tu Chân giới là mạnh được yếu thua nhược nhục cường thực mà. Thụ cũng đi cướp đồ đó thôi, nên ko quan tâm lắm. Nhưng làm thì nhận luôn đê, lại còn ra vẻ đạo mạo chơi trò úp sọt hội đồng hết lần này đến lần khác thấy hãm gì đâu à……… Mang cái danh Tiên tu chính đạo mà sống lỗi quá đấy -_-, cái ranh giới thiện ác vốn đã mong manh không thể cố định rồi, làm gì có ai thiện hay ác hoàn toàn, còn bày đặt xưng mình là chính đạo. Ra đảo là phải.

Mình đang dính thuyết trình, thi cuối khóa, ti tỉ thứ bài tập deadline khác nữa nên cứ chờ đi ha ~ Chắc sắp hoàn được một bộ rồi đó. À mà hiện tại mình ko có ý định nhờ thêm ai khác đâu, mấy bạn đừng hỏi nữa. Mọi người theo truyện được đến tận đây, mình rất cảm kích rồi, mong là có thể đồng hành với các bạn đến tận khi hoàn thành bộ truyện ^_^ Dù gì cũng sắp hết quyển 2 rồi.

À có bạn bảo truyện niên hạ, không phải đâu bạn ơi, Tương Tương khoảng một vạn tuổi, nhưng bạn nên nhớ đây là kiếp thứ 99 của anh công, ổng là lão quái vật rất rất nhiều tuổi rồi, không phải dạng vừa đâu…… 

Hẹn 20 đăng nhưng lịch hôm đó của mình kín mít rồi nên đăng sớm vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv