*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Combo 5 chương bà con thong thả mà đọc nhé _(:3 」∠)_)
Hai người Mậu Mân và Tạ Chinh Hồng đều chú ý đến đám người Tô Hải Lan, nhưng chẳng ai còn hơi sức đâu mà đi quan tâm đến các nàng. Một muốn bắt, một muốn trốn, nếu có chút nào mất tập trung, e rằng cục diện sẽ nghịch chuyển.
Tạ Chinh Hồng khó khăn chống đỡ, nhưng bên ngoài lại không mảy may lộ ra chút nào. Không đến thời điểm cuối cùng thì hắn không muốn dùng Chư Hành Vô Thường ấn. Bại lộ thân phận thật chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu một kích không trúng, hắn cần phải nghỉ ngơi cẩn thận mới có thể tiếp tục sử dụng, đến lúc đó Mậu Mân tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy!
“Tô tiên tử, ngài có biết đây rốt cuộc là phát sinh chuyện gì không?” Mạnh Tân Huyên hồ nghi nhìn Mậu Mân và Tạ Chinh Hồng, không hề nhận ra thân phận của Tạ Chinh Hồng. Nàng chỉ hiếu kỳ tu sĩ nhìn không rõ tu vi kia rốt cuộc là ai mà lại có thể đánh với Mậu Mân lâu như vậy? Song hiện tại thân phận của nàng chỉ là một tiểu đệ tử của “Gia Ngọc tiên tử”, cần phải sắm vai nhân vật này cho tốt.
“Trận pháp này phong bế đường đi, nếu không phá vỡ, chúng ta vào không được, bọn họ cũng ra không được.” Tô Hải Lan ngẩng đầu, tùy ý nói, ” Nghe nói Mậu Mân đạo nhân từ lâu đã có thể tiến lên kỳ Hợp Thể rồi, nhưng vì muốn mài giũa Chân Nguyên tốt hơn nên vẫn đè nén tu vi của mình. Ta vốn không tin……” Nhưng Hồng Hà trận pháp này lợi hại như thế, ngay cả một tu sĩ kỳ Hợp Thể như nàng cũng cần tốn chút thời gian mới phá vỡ được, thế thì không thể không tin.
“Tô tiên tử có cao kiến gì chăng?” Manh Tân Huyên và một nữ tu khác ngoan ngoãn hỏi.
“Kẻ Mậu Mân chưởng môn muốn bắt nhất định biết không ít thông tin. Một khi đã vậy, chúng ta giúp chưởng môn một phen coi như là làm hết cấp bậc lễ nghĩa của khách nhân.” Tô Hải Lan thấp giọng cười, có vẻ phong tình vạn chủng. Nếu kẻ này biết thứ gì khác, vậy thì càng tốt. Mặc dù sư phụ của Tô Hải Lan là Uất Trì Tu Bình và Quy Nguyên tán tiên của Ninh Nhất tiên tông liên thủ lừa Văn Xuân Tương, nhưng điều này không có nghĩa là giữa bọn họ không có ân oán khúc mắc!
Chỉ thấy bàn tay trắng nõn của nàng điểm nhẹ, trên người bỗng nhiên thoát ra một dải lụa đỏ bồng bềnh, thuần khiết linh động, sáng như vân hà, nhẹ tựa phù vũ, đẹp không gì tả xiết. Trong chớp mắt dài tới mấy ngàn trượng, theo gió lay động, bảo quang rực rỡ, lập tức bao quanh toàn bộ khu vực bị Hồng Hà trận pháp khóa chặt.
“Đây chính là pháp bảo thành danh của Tô tiên tử, Lưu Hà đoạn?” Nữ tu bên cạnh Mạnh Tân Huyên tên là Đỗ Vũ, ngày thường thích nhất là những pháp bảo pháp y xinh đẹp, vừa thấy Lưu Hà đoạn sáng tựa vân hà, hai mắt lập tức nhìn thẳng bất động.
Tô Hải Lan là tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ, làm việc không hề cố kỵ, chẳng tốt đẹp hơn Ma tu là bao. Nhưng nàng lại có một sư phụ tốt, có một pháp bảo tốt.
Lưu Hà đoạn này chính là chân bảo thượng phẩm, lại tạo ra dành riêng cho nữ tu, cực kỳ hiếm có. Nghe nói năm đó Gia Ngọc tiên tử vốn muốn giành lấy pháp bảo này cho đệ tử đích truyền của mình, không ngờ lại bị Tô Hải Lan cướp mất. Vì thế, quan hệ giữa Gia Ngọc tiên tử và Uất Trì Tu Bình tán tiên không tính là tốt.
“Ta bình sinh không thích nhất là có kẻ dùng thứ giống của ta.” Trên mặt Tô Hải Lan thoáng hiện ra lãnh ý, “Dù có là tên tương tự, ta cũng không nhẫn được. Trận pháp này lại tên là Hồng Hà trận, ta nhìn mà thật mất hứng.”
Vừa dứt lời, năm ngón tay Tô Hải Lan nắm quơ một cái, Lưu Hà đoạn nháy mắt chuyển động, cuốn chặt lấy vệt sáng của Hồng Hà trận pháp, càng trói càng chặt.
Mậu Mân vẫn đang toàn tâm toàn ý công kích Tạ Chinh Hồng, giờ khắc này hắn cực kỳ chuyên chú, căn bản không chú ý tới sự tình bên ngoài, mà Tạ Chinh Hồng đã dần dần chống đỡ hết nổi.
Trong phạm vi của Hồng Hà trận pháp, linh khí vốn tiêu hao rất lớn, hơn nữa Mậu Mân còn phân thân thành bốn người, linh khí càng khó hấp thu. Tạ Chinh Hồng không thể không dùng tay phải giữ kiếm, tay trái không ngừng tạo ra đủ loại công pháp Phật gia mà làm người ta nghe nhiều đến thuộc để công kích Mậu Mân.
“Bần đạo thấy ngươi học công pháp Phật gia không tệ, có phải ngươi từng là đệ tử tục gia của tông môn Phật tu nào không?” Mậu Mân tránh thoát Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp Thủ của Tạ Chinh Hồng, lớn tiếng hỏi, “Thân là đệ tử Phật gia, lại đi tương trợ Ma tu, ngươi có biết xấu hổ không hả?!”
“……..” Tạ Chinh Hồng không đáp lại, Đạt Ma kiếm pháp càng thêm mạnh mẽ.
“Đáng tiếc đáng tiếc.” Mậu Mân ai thán một tiếng, bảo kiếm trong tay kiếm quang đại thịnh, như bóng với hình, bốn người cùng tung ra kiếm pháp, càng khiến người ta trốn tránh không kịp.
Tạ Chinh Hồng chống đỡ được một kiếm, lại không thể ngăn được ba kiếm tiếp theo. Giữa lúc nguy nan, Liên Hoa ấn trên mu bàn tay Tạ Chinh Hồng lẳng lặng hiện ra, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm hơn.
Liên Hoa ấn trong tay Tạ Chinh Hồng chợt lóe rồi lại lần nữa lặng xuống.
Mậu Mân chia ra sáu mươi tư đường công kích Tạ Chinh Hồng, mắt thấy đã sắp đánh bại Tạ Chinh Hồng, không ngờ Hồng Hà trận pháp đột nhiên bị người nào phá vỡ, hạch tâm của trận pháp và hắn tâm huyết tương liên, bây giờ nó bị trúng một kích của Lưu Hà đoạn, không tránh khỏi ảnh hưởng đến hắn, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch.
“Ai…….. Khụ khụ, là ai?” Bốn Mậu Mân cùng che ngực, khí thế bỗng dưng yếu đi.
Tạ Chinh Hồng thầm buông lỏng, chẳng kịp cảm thán vận khí của mình, Nhất Chỉ Thiền tức thì phóng ra, cố định mấy giả thân của Mậu Mân, Mậu Mân trong tay đau xót, linh kiếm rơi xuống đất, trong thời gian ngắn không thể công kích Tạ Chinh Hồng được nữa, Tạ Chinh Hồng bấy giờ mới thi triển độn pháp xoay người muốn đi.
“Định chạy à?” Tô Hải Lan cũng không thèm nhìn đến Mậu Mân ở bên cạnh, âm thầm điều khiển Lưu Hà đoạn, thân lụa như linh xà vù vù bơi tới, Tạ Chinh Hồng chợt thấy nguy cơ sau lưng, trốn xuống dưới, bị xén mất vài lọn tóc.
Sắc mặt Tạ Chinh Hồng đanh lại, càng thêm chuyên tâm hơn.
Lưu Hà đoạn không thể công kích đến Tạ Chinh Hồng, liền tiếp tục xoay mình vọt tới.
Tạ Chinh Hồng thấy Lưu Hà đoạn này trên thân lụa tỏa ra hào quang vạn trượng, liền biết đây là pháp bảo cấp bậc chân bảo, hiện giờ hắn còn chưa tiến đến kỳ Hóa Thần, khó có thể chống cự nổi, chỉ có thể lấy ra một tấm phù lục cao cấp mà tiền bối vẽ cho hắn, nhẹ nhàng bắn ra, từng trận khói đen tỏa ra, nơi khói đen bao phủ, động tác của Lưu Hà đoạn hơi ngưng lại, dường như còn đối chọi.
“Hả?” Tô Hải Lan vội vàng thu hồi Lưu Hà đoạn, ở đầu dải lụa còn ẩn ẩn có chút màu đen, nàng nhất thời biến sắc.
“Chết tiệt, đó là phù lục gì?” Thế mà lại làm bẩn Lưu Hà đoạn của nàng? Từ khi có được pháp bảo này Tô Hải Lan luôn ngày đêm yêu quý, bây giờ thấy pháp bảo của mình bị kẻ khác dùng phù lục làm bẩn, khí thế trên người tức khắc biến đổi.
Thừa dịp đó, Tạ Chinh Hồng cắn chót lưỡi, thi triển huyết độn chi thuật, hóa thành một vệt sáng đỏ, nháy mắt liền biến mất không một tiếng động.
Mạnh Tân Huyên kiến thức rộng rãi, nhìn dấu vết lưu lại trên Lưu Hà đoạn, trong lòng căng thẳng, đây rõ ràng là “U Khí ma phù” chỉ có ở Tà Dương đại thế giới bọn họ, chuyên làm bẩn pháp bảo chân bảo, dù là pháp bảo Phật gia cũng ngăn cản được. Phù lục này hữu giới vô thị (quý giá không mua nổi, muốn mua cũng không có hàng), mà Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương rất am hiểu vẽ loại phù này!
Chẳng lẽ người nọ là thủ hạ của Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương?
Mạnh Tân Huyên ở trong lòng cân nhắc khả năng này, nếu thật sự là thủ hạ của Ma Hoàng Văn Xuân Tương, vậy thì nàng cần phải cố gắng yểm trợ. Văn Xuân Tương tuy thường hay độc lai độc vãng, nhưng cũng có vài thủ hạ trung thành. Có điều những người đó từ sau khi Văn Xuân Tương mất tích liền ẩn cư không ra ngoài, nàng còn tưởng bọn họ đã từ bỏ việc tìm kiếm Văn Xuân Tương, thì ra bọn họ đi đến nơi này sao?
“Là ngươi phá trận pháp của ta?” Mậu Mân thấy Tạ Chinh Hồng đã trốn thoát, ngẫm lại nguyên nhân gây ra thất bại trong gang tấc của mình, suýt chút nữa tức giận đến nỗi phun thêm mấy ngụm máu.
“Mậu Mân chưởng môn cần gì tức giận như thế, chẳng qua chỉ là một tu sĩ cỏn con mà thôi.” Tô Hải Lan đau lòng nhìn pháp bảo của mình, lại nghe thấy Mậu Mân chất vấn không khách khí như vậy, sắc mặt lập tức chùng xuống, “Hắn làm bẩn pháp bảo của ta, ta đương nhiên sẽ giết hắn!”
“Ngươi có biết hắn trộm đi cái gì không mà còn thả hắn đi?” Mậu Mân không còn giữ bộ dáng lạnh nhạt như lúc trước, tức đến nỗi cả người phát run.
“Hắn có thể trộm đi cái gì chứ?” Tô Hải Lan cười lạnh một tiếng, “Chỉ là một tiểu tu sĩ mà thôi, ngoại trừ trên người có chút thứ cổ quái thì tu vi căn bản chẳng đáng nhắc tới.”
“Hắn lấy mất Linh Lung tỏa rồi.” Mậu Mân thấy bộ dáng đến chết cũng không đổi của Tô Hải Lan, lửa giận bùng nổ, nói từng từ một, “Pháp bảo cởi bỏ Khốn Tiên thằng, Linh Lung tỏa!”
Tô Hải Lan nghe vậy thì ngẩn ra, cao giọng nói, “Ngươi nói gì cơ?”
“Linh Lung tỏa.” Mậu Mân thấy dáng vẻ kinh hoảng thất thố của Tô Hải Lan, dù là người ôn hòa, cũng không khỏi dâng lên cảm giác vui sướng trong lòng, “Ngươi biết thứ ta nói là gì chứ?”
“Chết tiệt!” Tô Hải Lan tức giận đến nỗi cắn nát miệng mình, “Thứ quan trọng như vậy sao ngươi có thể để hắn trộm mất?”
“Nếu không phải tiên tử ngươi đến đây làm hỏng chuyện của ta, ta đã đoạt lại được Linh Lung tỏa rồi.” Mậu Mân nhịn không được phản bác lại.
“Ngươi!”
“Tiên tử bớt giận.” Mạnh Tân Huyên vội vàng đi tới, “Bây giờ phải sớm thương lượng một chút mới tốt, hiện tại không phải lúc gây nội chiến.”
“Mau chóng quay về báo cáo với sư huynh mới là đúng đắn!” Tô Hải Lan hung tợn trừng mắt nhìn Mậu Mân, “Văn Xuân Tương tám chín phần mười vẫn còn bị nhốt ở phụ cận Nhân Chân tự, Ninh Phong Mậu sư đệ của ta và Từ Hòa Ngọc đều đang thủ ở đó, còn có một vài đạo hữu khác cũng ở đó, tên đó muốn dùng Linh Lung tỏa cứu Văn Xuân Tương là chuyện hão huyền!”
Tô Hải Lan nói xong, trong lòng lại cười lạnh một phen, nếu thật sự không xong, bọn họ còn có một biện pháp cuối cùng. (Đến chịu bà này, tại bà mà còn trách ai)
Khi được sư phụ phái đến nơi này, bọn họ đã làm tính toán tốt xấu nhất rồi!
Tạ Chinh Hồng một đường thi triển huyết độn chi pháp nhanh chóng trốn thoát, nhưng với trạng thái của hắn thì không thể trực tiếp tiến đến Nhân Chân tự được, mà chạy tới một động phủ bí mật, sau khi xác nhận an toàn thì mới tựa vào vách núi nghỉ ngơi. Hiệu lực của huyết độn chi pháp vừa qua đi, Tạ Chinh Hồng gần như không thể động đậy.
Huyết độn chi pháp là một loại bảo mệnh chi pháp thông qua việc thiêu đốt tinh huyết của tu sĩ để đề cao tốc độ, được rất nhiều tu sĩ coi là một loại thủ đoạn bảo mệnh. Tạ Chinh Hồng cũng là lần đầu tiên sử dụng, nhưng phía sau hắn là một cao thủ kỳ Hợp Thể thực thụ, còn có một Mậu Mân chưởng môn không hề thua kém cao thủ kỳ Hợp Thể, không dám dựa vào may mắn, đành phải dùng cách này để trốn thoát. Quả nhiên, hai người kia không đuổi tới đây. Lúc trước hắn và Mậu Mân đối kháng hồi lâu, lại dùng phù lục mà tiền bối đưa cho, đã sớm kiệt sức. Sau khi lấy ra mấy viên Dưỡng Thần đan ăn vào, thể lực mới khôi phục một ít.
“Tiền bối, ta lấy được Linh Lung tỏa rồi.” Tạ Chinh Hồng lấy Linh Lung tỏa ra, lẩm bẩm. Hắn vươn tay lau đi lớp ngụy trang của Mậu Mân, lộ ra hình dáng vốn có của Linh Lung tỏa, giống y như đúc trong ký ức của Dư Dược, không khỏi nở một nụ cười.
Hiện tại không thể nói chuyện cùng tiền bối, tai tiền bối thính như vậy, nhất định có thể nghe được trạng thái giờ phút này của hắn. Một khi đã thế, vậy không cần nói làm gì.
“Sư huynh, đại sự không ổn.” Đám người Tô Hải Lan vội vàng trở lại Quy Nguyên tông, la lớn.
“Chuyện gì?” Hách Liên Hướng Văn xoay người, nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng của Tô Hải Lan, nhướn mày hỏi.
“Hừ.” Mậu Mân cười lạnh một tiếng, xoay người nói chuyện với các trưởng lão, “Mời mấy vị Thái Thượng trưởng lão sau núi của chúng ta đến đây. Nếu bọn họ không ra tay, sợ rằng họa diệt môn của Quy Nguyên tông chúng ta đã ở ngay trước mắt rồi!”
Mấy trưởng lão nghe Mậu Mân nói vậy, sợ tới mức mặt cắt không còn hạt máu, lập tức rời đi, mời các Thái Thượng trưởng lão rời núi.
Mậu Mân nhìn những đám mây tụ tập trên bầu trời, quay đầu nhìn về hướng động phủ, sắc mặt tốt hơn một chút.
Tô Hải Lan và Mạnh Tân Huyên lần lượt kể lại chân tướng cho đại sư huynh và đại sư tỷ của mình.
“Ả tiện nhân Tô Hải Lan này!” Đại sư tỷ của Mạnh Tân Huyên là Sử Mộ Lam không khỏi thầm mắng một tiếng. Năm đó tranh giành Lưu Hà đoạn với nàng còn chưa tính, bây giờ việc lớn như vậy mà ả ta cũng làm ra được? Những người ở đây không ai không biết Khốn Tiên thằng, e rằng Văn Xuân Tương nhiều năm như vậy không có động tĩnh chính là bởi vì Khốn Tiên thằng này. Bây giờ Linh Lung tỏa cởi bỏ Khốn Tiên thằng bị mất, Văn Xuân Tương chỉ sợ đúng như lời đồn đãi, chẳng bao lâu nữa sẽ thoát ra.
“Đại sư tỷ, tỷ xem việc này…….? Mạnh Tân Huyên cẩn thận dè chừng hỏi.
“Gấp cái gì chứ.” Sử Mộ Lam buồn cười nhìn thoáng qua phía Hách Liên Hướng Văn, “Ta đã sớm nói qua rồi, những kẻ này nhất định sẽ bị Tô Hải Lan liên lụy đến chết. Tên kia nếu đã đối kháng với Mậu Mân chưởng môn hồi lâu, lại so đấu mấy chiêu với Tô Hải Lan, có lẽ trong thời gian ngắn vẫn chưa thể điều dưỡng xong. Nếu hắn tới Nhân Chân tự, cũng chỉ có nước chịu chết.”
“Đại sư tỷ nói có lý.” Mạnh Tân Huyên cười lấy lòng.
“Như vậy cũng tốt. Bây giờ người ở hai phe Quy Nguyên tông và Uất Trì tán tiên đều chọc phải phiền toái, sau này sư phụ chúng ta tại thời điểm đàm phán cũng có thể có thêm mấy phần lợi ích.” Sử Mộ Lam chăm chú suy tư một lát rồi nói, “Trước hết cứ lấy tĩnh xem biến đã.”
Thời điểm Hoa Nghiêm tông nhận được tin tức Tạ Chinh Hồng trùng kích kỳ Hóa Thần, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Thường Hòa – Thủ tọa của Giới Luật đường.
Lúc ấy một ít đệ tử của Hoa Nghiêm tông bọn họ từng hi vọng để đệ tử của Giới Luật đường đi mời Tạ Chinh Hồng đến Hoa Nghiêm tông gặp gỡ, nhưng bị Thường Hòa cự tuyệt. Thường Hòa nói Tạ Chinh Hồng đáng để ông tự mình động thủ đi mời, bây giờ Tạ Chinh Hồng đã sắp trở thành cao thủ kỳ Hóa Thần, không phải ứng nghiệm với lời Thường Hòa nói năm xưa đó sao?
“A Di Đà Phật.” Thường Hòa mang theo vài đệ tử đi đến trước động phủ của chưởng môn Hoa Nghiêm tông, bảo các đệ tử ở lại chờ một lát.
“Thường Hòa sư đệ, Tạ Chinh Hồng lai lịch thần bí, không chừng trên người có đại cơ duyên nào đó. Nếu thật sự là cao tăng Phật pháp vô lượng, dù có phải dốc hết toàn lực của chúng ta, cũng phải bảo hộ hắn bình an.”
“Chưởng môn sư huynh yên tâm.” Thường Hòa gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi.” Chưởng môn rất coi trọng vị sư đệ này, không nói đến Thường Hòa vốn có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, hơn nữa cũng đã nhờ pháp ấn Xá Lợi lưu lại trong Quy Nguyên tông bọn họ để kết ấn thành công, trở thành một trong vài vị cao nhân duy nhất kết ấn trong toàn bộ Quy Nguyên tông bọn họ. Người như vậy đi ra ngoài, dù là Pháp tu hay Kiếm tu đều phải cho mấy phần mặt mũi, dù có là Ma tu, cũng không nguyện ý đi trêu chọc một Phật tu như vậy.
Thường Hòa đương nhiên hiểu được tính toán của chưởng môn sư huynh. Phật tu kỳ Hóa Thần đã có thể ngưng kết Pháp ấn, với biểu hiện và tư chất hiện giờ của Tạ Chinh Hồng, các trưởng lão của Hoa Nghiêm tông đều đang âm thầm tự hỏi xem có phải là vị Phật tu kỳ Đại Thừa nào từ đại thế giới luân hồi đến đây vì thể ngộ hay không. Nếu thật sự là thế, vậy chuyện Tạ Chinh Hồng kết ấn đương nhiên cũng chẳng cần nói nhiều. Nếu có thể mượn sức Tạ Chinh Hồng, kết xuống một phần thiện duyên, vậy thì thật sự không thể tốt hơn.
Khi Thường Hòa mang theo đệ tử đuổi tới Quy Nguyên tông, liền nhận thấy bầu không khí trên sân không thích hợp.
Trong Quy Nguyên tông thế mà lại có mấy vị Thái Thượng trưởng lão kỳ Hợp Thể, mà đám tu sĩ từ Thượng giới cũng chia thành mấy phe rõ ràng, đối địch lẫn nhau.
Trong lòng Thường Hòa nảy thịch một tiếng, đây là tình huống gì?
“Ra là các cao tăng từ Hoa Nghiêm tông tìm đến.” Hách Liên Hướng Văn chắp tay cười nói, “Thường Hòa thiền sư, kính đã lâu kính đã lâu.”
Thường Hòa mỉm cười đáp lễ, “Thí chủ quá lời rồi.”
“Thường Hòa thiền sư mới tới, e là vẫn chưa hiểu lắm về tình hình hiện tại.” Sử Mộ Lam đi tới, nhìn Thường Hòa nói, “Hách Liên đạo hữu đừng bất công với sư muội nhà mình như vậy, ngay cả thiền sư cũng muốn mượn sức sao.”
Trong Đạo Xuân trung thế giới, Thường Hòa thiền sư kết ấn thành công là một sự trợ giúp lớn trong việc đối phó với Văn Xuân Tương.
Hách Liên Hướng Văn chắp tay sau lưng mà đứng, “Sử đạo hữu nói vậy là không đúng rồi, ta chỉ muốn chào hỏi Thường Hòa thiền sư thôi mà.”
Sử Mộ Lam châm biếm một tiếng, “Không phải không nói, là không kịp nói thôi.”
Thường Hòa buông mắt, hai tay tạo thành chữ thập, “A Di Đà Phật, bần tăng chỉ là vì Tạ thiền sư nên mới đến.”
“Tạ Chinh Hồng? Hắn phỏng chừng còn phải mài giũa một phen.” Tô Hải Lam chỉ lên trời cười nói, “Kìa, mọi người nhìn xem, thiên tượng ngưng tụ chậm như thế, e rằng không tốn mười năm tám năm thì không xong đâu.”
“Không sao, bần tăng và các đệ tử đả tọa ở đây là được, các đệ tử cũng có thể nhân cơ hội cảm ngộ một phen. Chỉ là không biết Mậu Mân chưởng môn có thể đáp ứng hay không?” Thường Hòa quay đầu nhìn về phía Mậu Mân.
“Chuyện này ta không làm chủ được.” Mậu Mân liên tục xua tay, “Chi bằng phát một đạo thần thức đi hỏi ý kiến Tạ thiền sư xem sao?”
Một ít tu sĩ giao hảo thường xuyên mượn cơ hội cảm ngộ ở gần nơi tu sĩ đột phá, nhưng cần phải được chủ nhân cho phép mới được, tránh để trong lúc đột phá bị người ta phá hỏng hại người hại cả mình.
“Đây là lẽ thường mà.” Thường Hòa đáp.
Mậu Mân cười phát thần thức vào động phủ, hỏi xin ý kiến của Tạ Chinh Hồng.
Văn Xuân Tương đang nằm vô công rồi nghề, tiểu hòa thượng sao đến giờ vẫn chưa truyền tin tức tới đây? Nhưng không có tin gì mới là tin tốt, với tu vi và sự thông minh của tiểu hòa thượng, muốn toàn thân trở ra không phải việc khó. Bỗng, thần thức của Mậu Mân liền truyền vào.
Điều tra nội dung thần thức xong, sắc mặt Văn Xuân Tương liền có điểm thay đổi.
Lũ lừa trọc Hoa Nghiêm tông này sao lại tới đây? Thế này chẳng phải là rảnh rỗi không có gì làm nên tìm việc hả!
Văn Xuân Tương xoa trán, cảm giác đám lừa trọc Hoa Nghiêm tông này đến đây sẽ động vào vận xui của y. Lần trước ở đại hội Phật đản cũng là vì đám lừa trọc này mà hại y và tiểu hòa thượng không thể không tách ra mấy năm. Bây giờ lũ này lại đến, nhìn kiểu gì cũng thấy không phải chuyện tốt.
Hơn nữa, nếu thiên tượng này là thật, Văn Xuân Tương bóp mũi nhẫn nhịn cho bọn họ đả tọa tìm hiểu cũng chẳng sao. Nhưng mấy thiên tượng này lại là giả kìa, dù có thể che giấu được ánh mắt của những người này, nhưng có thể che giấu được cảm giác của bọn họ sao?
Không được, phải nghĩ câu trả lời thuyết phục để cự tuyệt.
Văn Xuân Tương ở cùng Tạ Chinh Hồng nhiều năm như vậy, muốn bắt chước ngữ khí thần thức của Tạ Chinh Hồng thì chẳng khó chút nào.
Văn Xuân Tương bay quanh tại chỗ hai vòng, rốt cuộc cũng tìm được một cái cớ thích hợp.
Mậu Mân nhận được thần thức trả lời thì ngạc nhiên, việc vốn nghĩ rằng đã nắm chắc không ngờ lại có khúc chiết như vậy.
“Sao vậy?” Thường Hòa thấy sắc mặt của Mậu Mân không ổn, bèn hỏi.
“Tạ thiền sư trả lời rằng, trên tay hắn vừa khéo có một viên Xá Lợi pháp ấn, dự tính nhờ cơ hội Hóa Thần để kết ấn. Vậy nên hi vọng xung quanh động phủ không nên có tu sĩ nán lại, để tránh ngộ thương.” Mậu Mân trả lời cứng ngắc.
“Kết ấn?” Thường Hòa không khỏi nhíu mi, “Lúc này cũng hơi sớm quá rồi.”
“Tạ thiền sư không phải người lỗ mãng, hắn đã nói vậy, hẳn cũng đã nắm chắc phần nào.” Mậu Mân nói giảng hòa.
“Cũng tốt. Kết ấn là việc vô cùng hung hiểm, nếu Tạ thiền sư thật sự có dự tính này, e là đến lúc đó còn phải dùng trận pháp bảo vệ phụ cận ngọn núi này, tránh dính họa cùng hắn.” Thường Hòa trầm tư một lát rồi nói, “Nếu Tạ thiền sư kết ấn thành công, khi ấy linh mạch của ngọn núi này hẳn sẽ cao thêm một bậc, lúc đó lại đến tìm hiểu cũng giống nhau.”
Mậu Mân thấy Thường Hòa thâm minh đại nghĩa, trong lòng vô cùng cảm thán, “Thiền sư đã nói vậy, bần đạo cũng không nhiều lời nữa.”
“Thủ tọa, giờ chúng ta có cần rời đi không?” Một tiểu sa di nhẹ giọng hỏi.
“Rời đi cũng được.” Thường Hòa cười với tiểu sa di, lại quay đầu nhìn về phía các tu sĩ khác, “Không biết chư vị đạo hữu ở đây có gì chỉ bảo?”
“Cũng không có gì, chẳng qua là đến học hỏi thêm kiến thức thôi.” Hách Liên Hướng Văn khoát tay cười nói, “Nếu Tạ thiền sư phải tốn mười năm tám năm, chúng ta ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Sư muội, chúng ta đi thôi.” Dứt lời, Hách Liên Hướng Văn liền mang theo Tô Hải Lan cùng bay về hướng Nhân Chân tự. Ôn lão đầu và đoàn người của Gia Ngọc tiên tử cũng thấy nhàm chán, so với ở đây hao phí mười năm tám năm chờ Tạ Chinh Hồng xuất quan, còn không bằng tới Nhân Chân tự ôm cây đợi thỏ.
Trái lại, Mạnh Tân Huyên khi rời đi còn nhìn động phủ nơi Văn Xuân Tương đang ở, thầm cười trong lòng.
Tạ Chinh Hồng này quả đúng là thú vị, hắn rõ ràng đã kết ấn, sao bây giờ lại lấy lý do muốn kết ấn để đuổi mọi người đi?
Mạnh Tân Huyên thầm ngẫm lại chân tướng mấy lần, bắt đầu từ lúc trước khi Tạ Chinh Hồng từ chối đồng hành cùng nàng đến Vạn Ma cốc, đến U Khí ma phù mà chỉ Tà Dương đại thế giới bọn họ mới có, lại đến bây giờ khi nói kết ấn, trong lòng đã có mấy phần xác định.
Mặc dù không biết người đang đả tọa trong này là ai, nhưng tuyệt đối không phải Tạ Chinh Hồng! Song với bản lĩnh của Tạ Chinh Hồng, nếu thật sự muốn mời hảo hữu từ thế giới khác đến đây hỗ trợ ngụy trang cũng không phải việc khó. Như vậy xem ra, lúc trước kẻ lấy đi Linh Lung tỏa từ tay Mậu Mân đạo nhân, chỉ sợ cũng là Tạ Chinh Hồng. Ngoài hắn ra, ai còn có thể dễ dàng trộm đi Linh Lung tỏa từ tay Mậu Man đạo nhân được? Xem ra, trước đây hắn từ chối đồng hành cùng mình hẳn là còn có liên quan khác.
Chuyện này ngày càng thú vị.
Mạnh Tân Huyên âm thầm nghĩ, Phật tu Tạ Chinh Hồng này và Ma Hoàng Văn Xuân Tương, có vẻ là quan hệ không hề ít đâu.
——————–——————– Tiểu phiên ngoại ——————–——————–
Đám học trò thua cược kia chỉ vì chép một lần mấy cuốn kinh Phật cũng đã tốn không ít thời gian sau giờ học. Hơn nữa bọn họ không dám không làm, bởi vì thư khiêu chiến đã giao trước mặt toàn thể phu tử và đệ tử trong học viện, nếu bọn họ đổi ý thì thật sự không cần học trong thư viện nữa.
Đương nhiên, mỗi học sinh đều mang theo mấy thư đồng hầu hạ bên ngoài, nếu thật sự muốn gian lận thì cũng không khó như vậy. Song bọn họ không ngờ đứa con đồ tể bị bọn họ khinh thường nhất, lật xem từng tờ từng tờ kinh Phật, sau đó lần lượt chỉ ra nét chữ không đúng, một lần nữa trả lại cho bọn họ.
“Mấy chữ này mặc dù bắt chước giống, nhưng cũng không phải do chư vị đồng học viết, cảm phiền chép lại đi.” Phật Tử mỉm cười đặt đống kinh Phật sao chép lên bàn đám đồng học nọ.
“Ấy ấy, thế này không được đâu à nha, đã thua cược mà còn sai thư đồng chép thay, định quỵt nợ hả.”
“Phải đó, chẳng phải chỉ là chép sách thôi sao, xem như luyện chữ đi.”
Mấy học sinh xem náo nhiệt không chê việc lớn đồng thời nhao nhao lên.
“Nếu các vị không muốn sao chép, mọi người đều là đồng học, chuyện này xem như bỏ qua.” Phật Tử nhẹ giọng cười nói.
“Chép chứ, sao lại không chép? Sau này nếu ngươi trở về làm đồ tể, chữ quý của bổn thiếu gia không chừng có thể giúp ngươi đổi chút tiền bạc lấy cơm ăn ấy chứ!” Một học sinh không chịu nổi khích tướng, liền vỗ bàn nói.
“Vậy thì tốt.” Phật Tử gật đầu, “Ngày mai một bản kinh Phật khác mà ta muốn mượn cũng sắp đến rồi.” Phật Tử dường như là ngượng ngùng, nhẹ giọng cười nói, “Tại hạ không dư dả tiền bạc, mấy bộ sách này quý giá khó mà mua nổi, đành phải nhờ người chép lại để đọc. Làm phiền chư vị đồng học rồi.”
Đám học sinh: ………. Bọn ta có thể mua cho ngươi mà! [Tay Nhĩ Khang]