*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sao đạo hữu lại vội vã rời đi như thế?” Thạch Tịch Nhi thuận tay ném một cái, một chiếc chuông gió làm bằng xương trắng u ám bay tới trước mặt Tạ Chinh Hồng, thân hình tựa nhành liễu cũng đã đáp xuống đối diện hắn.
Bị người khác chặn đường, bước chân của Tạ Chinh Hồng không thể không ngừng lại.
“Tiểu hòa thượng đào hoa ghê nhỉ, đầu tiên là Ngọc Phù Dung, giờ còn có thêm Thạch Tịch Nhi, đều là loại vừa xinh đẹp vừa nóng bỏng mà đám tu sĩ vẫn luôn hâm mộ đấy.” Văn Xuân Tương vuốt cằm trông chẳng có ý tốt gì, sau đó giơ tay tỏ vẻ vô tội nói, “Tuy nhiên ngươi cũng chỉ có thể nhìn thôi, ta không thể để ngươi khinh địch rồi đánh mất nguyên dương chi thân được.”
“Tiền bối đừng đùa bỡn nữa.” Tạ Chinh Hồng yên lặng đáp một câu trong đầu.
“Chẳng lẽ thiếp thân xấu xí đến mức đạo hữu không thèm nói chuyện với ta sao?” Thạch Tịch Nhi khẽ thở dài, dòng nước mắt đong đầy như thể sắp trào ra khỏi khóe mắt, bộ dáng giống như đang đối mặt với kẻ phụ lòng mình vậy.
Tạ Chinh Hồng nghệch ra không phản ứng kịp. Nếu Thạch Tịch Nhi muốn đấu pháp với hắn thì được, hắn có thể ra tay chẳng kiêng nể gì. Nhưng lúc này nàng ta lại nhìn hắn khóc, cũng không nói muốn đánh với hắn, Tạ Chinh Hồng ra tay cũng không được mà tránh đi cũng chẳng xong, nhất thời không biết nên làm thế nào bây giờ.
Văn Xuân Tương khẽ “Chậc” một tiếng, thầm than tiểu hòa thượng vẫn quá ngây thơ, thủ đoạn có vậy thôi mà đã không chịu được rồi. Vì thế y bèn hắng giọng, tốt bụng chỉ bảo, “Lên đi, tiểu hòa thượng, bổn tọa nói câu nào thì ngươi lặp lại câu đó.”
Tạ Chinh Hồng bỗng nhớ ra lúc trước ở đại hội tổ chức tại Ngọc Hoàn môn Văn Xuân Tương cũng từng nói vậy, theo bản năng điều chỉnh lại nhịp thở, nói theo Văn Xuân Tương.
“Thạch cô nương xinh đẹp hơn hoa, mỹ nhân dù rơi lệ nhưng vẫn có nét phong tư đặc biệt.” Văn Xuân Tương nói một cách diễn cảm lưu loát.
“Thạch cô nương xinh đẹp hơn hoa, ừm, mỹ nhân dù rơi lệ nhưng vẫn, vẫn có nét phong tư đặc biệt.”
Văn Xuân Tương tức đến nỗi chỉ muốn đập cho Tạ Chinh Hồng một trận, “Ngữ khí, ngữ khí ấy, thêm chút tình cảm vào không được hả?”
“……..Làm thế nào mới được gọi là có tình cảm?” Tạ Chinh Hồng không ngại học hỏi.
Văn Xuân Tương cảm thấy mình thật thất bại.
Sao y lại muốn nói mấy thứ này với một hòa thượng chứ?
“Thôi bỏ đi, bổn tọa nói gì, ngươi chỉ cần lặp lại mà không bị líu lưỡi là được. Đúng rồi, ngươi lấy cây quạt lúc trước bổn tọa mới luyện chế cho ngươi ra đi. Vật liệu quá kém, song vẫn luyện ra được pháp khí cực phẩm, ngươi mở nó ra phẩy phẩy vài cái, mặt mỉm cười là được. Nhớ kỹ, không được nhìn vào mắt Thạch Tịch Nhi!”
Tạ Chinh Hồng thành thật lấy đồ ra, ngoan ngoãn làm theo lời Văn Xuân Tương.
Tiền bối có vẻ rất quen thuộc với mấy loại chuyện này, vậy nên nghe theo lời ngài ấy chắc là không sai đâu nhỉ.
Tuy nhiên………
Tạ Chinh Hồng khẽ nhíu mày.
Sau khi chuyện này kết thúc, hắn phải cố gắng khuyên nhủ Văn tiền bối mới được, tu sĩ nếu quá phụ thuộc vào ngoại vật thì khó mà tiến bộ. Mặc dù Ma tu làm việc không cần cố kỵ nhưng cũng không thể dồn hết tâm tư vào mấy việc này.
“Đạo hữu thật là khéo miệng.” Thạch Tịch Nhi đang khóc chợt cười, nhìn lên thì thấy Tạ Chinh Hồng đang mỉm cười phe phẩy quạt, quả nhiên là phong tư vô song, ngay cả nàng là người vốn yêu thích nữ sắc hơn cũng không khỏi động lòng. Nếu đối phương thật sự lợi hại thì trong “Bách Hoa cung” của nàng chứa thêm một nam tử cũng không vấn đề gì, vừa đúng lúc số lượng nam tử trong Bách Hoa cung đang ít hơn so với nữ tử.
“Đâu có?” Tạ Chinh Hồng tiếp tục nói như vẹt, “Người xuất gia không nói dối, những lời bần tăng nói đều là thật lòng.”
“Chẳng lẽ đạo hữu thật sự muốn xuất gia sao?” Thạch Tịch Nhi hơi mở rộng ánh mắt, che miệng cười nói, “Thật là đáng tiếc.”
“So với một tiểu mỹ nhân phải lưu lạc chốn phong trần như đạo hữu, việc ta xuất gia cũng coi như không có gì phải tiếc cả.” Tạ Chinh Hồng nói xong còn vâng lời thở dài một cái.
“Nếu không phải cô nương lưu lạc chốn phong trần, sao lại nặng mùi phong trần như thế?” Văn Xuân Tương nửa nằm trên giường, bày ra vẻ mặt vô cùng cao thâm bí hiểm, “Bần tăng khá tinh thông vài thuật pháp xem tướng, nhìn sắc mặt của đạo hữu có thể thấy rõ ràng là đã thải bổ quá nhiều, nên mới có bộ dáng kiệt sức như vậy. Nếu không phải lưu lạc chốn phong trần thì vì sao lại chặn đường bần tăng? Phật pháp tuy rằng cao thâm, tuy nhiên với tướng mạo này của đạo hữu, e cũng chẳng có cách nào rồi.”
Văn Xuân Tương không cần xem cũng biết hiện tại vẻ mặt Thạch Tịch Nhi đã thành ra cái dạng gì, không khỏi bật cười ha ha, tiếp tục chỉ bảo, “Bần tăng chỉ có hai chữ “Giới Sắc” để tặng cho đạo hữu thôi!”
Tạ Chinh Hồng lặp lại xong, nhịn không được cúi đầu cẩn thận suy nghĩ về hàm ý chính xác của những lời này.
Mấy thứ gì đó như Giới Sắc, có vẻ tiền bối hiểu rất rõ nhỉ.
Tuy nhiên hành động này ở trong mắt Thạch Tịch Nhi lại không có vẻ gì là mang ý tốt.
Không ít tu sĩ đang chú ý động tĩnh của hai người này, nghe Tạ Chinh Hồng nói vậy, đều nhịn không được phá lên cười.
“Ha ha ha ha, Thạch Tịch Nhi, ngươi cuối cùng cũng có ngày hôm nay.”
“Lời của Tạ đạo hữu quả là chính xác, tại hạ bội phục!”
“Người xuất gia không nói dối, những lời của Tạ đạo hữu đương nhiên đều là sự thật. Thạch Tịch Nhi, cái Bách Hoa cung kia của ngươi cũng đâu làm nên trò chống gì, tốt nhất vẫn nên thả những tiểu mỹ nhân đó ra ngoài đi, tránh để dọa người!”
“Câm miệng!” Bộ ngực cao ngất của Thạch Tịch Nhi rung rung, hận không thể xé rách cái miệng của Tạ Chinh Hồng.
“Tạ đạo hữu quả là có miệng lưỡi sắc bén nhỉ.” Thạch Tịch Nhi miễn cưỡng bình tĩnh lại, “Đã vậy thiếp thân sẽ cho Tạ đạo hữu biết cảm giác thải bổ là như thế nào!”
Dứt lời, Thạch Tịch Nhi búng ngón tay kêu vang, chuông gió xương trắng đang trôi nổi lơ lửng bỗng trở nên khổng lồ chỉ trong chớp mắt, thì ra tiếng chuông không phải tiếng va chạm vào nhau mà là thanh âm phát ra khi từng cái đầu lâu gặm cắn lẫn nhau.
Thạch Tịch Nhi tóm lấy một cái đầu, cọ cọ lên mặt mình, trông có vẻ vô cùng hưởng thụ cảm giác xương trắng cọ sát vào da mặt mình, “Đạo hữu nhìn xem, mấy cái đầu lâu này của ta đều là kết quả của những mỹ nhân không nghe lời muốn đào tẩu đấy. Vừa đúng lúc Bạch Cốt Phong Linh của ta còn thiếu một cái đầu nữa mới đủ số chín mươi chín, chi bằng nhờ đạo hữu giúp một tay vậy.”
Tạ Chinh Hồng lắc đầu, “A Di Đà Phật.”
“Bảo bối ngoan, lên đi.” Thạch Tịch Nhi chỉ về hướng Tạ Chinh Hồng đang đứng phía xa, những cái đầu trên Bạch Cốt Phong Linh trong nháy mắt liền tách ra, há to miệng bay về phía Tạ Chinh Hồng!
Tạ Chinh Hồng “Xoạt” một tiếng mở cây quạt ra, mặt trên của quạt dường như tỏa ra một vầng sáng kỳ lạ nào đó. Tạ Chinh Hồng phẩy nhẹ quạt về phía mấy cái đầu lâu nọ, một luồng gió hình bán nguyệt nổi lên, rít gào quật vào mấy cái đầu kia.
“Aaaaa —-!” Những cái đầu trông như thể bị trọng thương, phát ra tiếng gào thét cực kỳ khó nghe.
Thạch Tịch Nhi nhanh chóng kết ấn, khống chế hành động của đám đầu lâu, “Tam ma thất tổ, vạn pháp vô nhất, chúng bạch quỷ nghe lệnh, lên!” (Ko dịch nữa nhé tại chả hiểu lắm)
Theo mệnh lệnh của Thạch Tịch Nhi, đám đầu lâu kia lắc lư rồi tiếp tục vọt về phía Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng thu quạt lại, di chuyển đến chỗ cái đầu lâu trước mặt, trong lòng bàn tay hiện ra chữ “Vạn” tỏa Phật quang, vỗ vào cái đầu nọ.
Thạch Tịch Nhi nhoẻn cười, ngay sau đó, cái đầu kia liền dập nát, từ chỗ tro vụn bốc lên một ngọn lửa độc.
Tiếp đó, vài cái đầu khác cũng dập nát, lửa độc lan ra vây kín xung quanh Tạ Chinh Hồng.
“Cứ để chúng cháy đi.” Văn Xuân Tương cười nói, “Ngươi phải tin tưởng vào pháp y của mình chứ.”
Tạ Chinh Hồng nghe thế thì không phòng ngự nữa mà lại mở quạt ra, không chút cố kỵ quạt vào đám lửa độc.
“Lửa độc của thiếp thân mà ngươi cũng dám động vào ư?” Thạch Tịch Nhi cười lạnh một tiếng, lửa độc liền bay về phía cây quạt và Tạ Chinh Hồng.
“Đó là Bạch Cốt Độc Hỏa của Thạch Tịch Nhi, không thể dây vào!” Thẩm Phá Thiên bỗng nghe thấy tiếng của sư huynh Trần Định An, theo bản năng nhìn về phía Tạ Chinh Hồng.
Vẻ mặt Thạch Tịch Nhi vô cùng kinh ngạc.
“Sao….. Sao có thể?”
Lửa độc rõ ràng đã lan đến người Tạ Chinh Hồng, thế nhưng Tạ Chinh Hồng lại tránh được, phủi một cái là rớt ra, “Xèo” một tiếng, chớp mắt đã biến mất không còn một mảnh.
“Thạch đạo hữu, tiếp theo đến lượt bần tăng.” Tạ Chinh Hồng cũng không thích Bạch Cốt Phong Linh của Thạch Tịch Nhi, một đống đầu lâu to nhỏ đủ cả, không biết phải giết hại bao nhiêu tu sĩ tài năng mới luyện được?
Tạ Chinh Hồng ném quạt lên, hai tay chắp thành chữ thập, bắt đầu niệm kinh Vãng Sinh[1].
Cây quạt đang lơ lửng trên không nhanh chóng biến hóa, biến thành một quyển trục thật dài.
(Quyển trục)
Thẩm Phá Thiên chợt cảm giác có chút không thoải mái, nhịn không được ngẩng đầu nhìn thử.
Mà Tam Tư có vẻ cũng cảm ứng được gì đó, nhìn về phía quyển trục kia, chỉ trong chốc lát đã thấy rõ thứ bên trong quyển trục.
Quyển trục kia cũng chẳng có gì kỳ lạ cả, thứ gây cảm giác khủng bố cho người ta không phải bản thân quyển trục, mà là chữ ghi trên đó.
Đó là mười sáu chữ mà Phật tu nào cũng biết, được phân thân có tu vi ở kỳ Hóa Thần của một vị Ma Tôn viết ra:
Chư ác mạc tác,
Chúng thiện phụng hành,
Tự tịnh kỳ ý,
Thị chư Phật giáo.[2]
******
★Chú thích:
[1]Kinh Vãng Sinh: thường được niệm trong các buổi tịnh độ, cầu siêu, có tác dụng tiêu tội, đánh đuổi ma chướng.
[2]Chư ác mạc tác, Chúng thiện phụng hành, Tự tịnh kỳ ý, Thị chư Phật giáo: đây là những câu trong Kinh Pháp Cú, nghĩa là “Chớ làm các điều ác, Vâng làm các điều lành, Giữ tâm ý trong sạch, Đây lời chư Phật dạy.”