Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 211: Thê thảm, khám nhà diệt tộc!



Một màn trước mắt này đối với Túc thân vương như là sấm sét giữa trời quang, đường đường đại tông chính, lại bị chính thê tử cho đội nón xanh.

Mà đỉnh nón xanh này lại nhục nhã như thế, hoang đường không chịu nổi như vậy.

Bởi vì người cẩu thả cùng Đoàn Vân vợ gã, chính là chất tử Đoàn Vân.

Nếu như nón xanh có cấp bậc, từ đồng xanh đến Vương giả, vậy đỉnh đầu của Túc thân vương tuyệt đối là cấp Vương giả.

Mà gã cũng lâm vào trong một loại hồi ức nào đó, trong khoảng thời gian này Đoàn Vũ vẫn luôn ở trong phủ Túc thân vương gã, mà thê tử Đoàn Vân cũng phi thường thân mật với y.

Túc thân vương dù cảm thấy không cao hứng, nhưng ngẫm lại cũng bình thường, dù sao đây là chất tử nhà mẹ đẻ của nàng, gã không nên suy nghĩ nhiều.

Có thể. . . Nhưng ai có thể tưởng tượng, vậy mà chân tướng lại xấu xí không chịu nổi như thế.

Nhưng Túc thân vương dù sao cũng là người bị hại, mà một màn trước mắt này đối với Đoàn Oanh Oanh hoàn toàn là thiên băng địa liệt, trực tiếp để nàng hồn phi phách tán.

Đối với đoạn tư tình của đệ đệ cùng cô cô, Đoàn Oanh Oanh kỳ thật cũng không phải là không biết chút nào, nàng cũng là nữ nhân, ở phương diện này rất là mẫn cảm.

Nhưng. . . Nhưng nàng cảm thấy cô cô và đệ đệ hẳn là sẽ không lớn gan như vậy, sẽ không điên cuồng như thế.

Dù giữa hai người có quan hệ gì không thể cho ai biết, cũng nhất định sẽ cẩn thận từng li từng tí.

Nhưng một màn trước mắt thật để Đoàn Oanh Oanh cảm thấy toàn bộ thế giới sụp đổ.

Nếu như vẻn vẹn chỉ là hai người Đoàn Vân và Đoàn Vũ cẩu thả, cho Túc thân vương đội nón xanh, vậy còn có chút hi vọng sống. Đoàn Vân và Đoàn Vũ khẳng định là sẽ chết, thậm chí phụ thân Đoàn Bật bởi vì quản giáo không nghiêm, cũng sẽ bị mất tước, Ngụy quốc công tước này sẽ tiện nghi cho một chi Đoàn thị khác.

Nhưng ngàn không nên, vạn không nên một màn này bị Hoàng thái hậu tự mình bắt được, mà nơi hai người cẩu thả là đệ nhất thánh địa Đại Chu, chỗ Thái tổ hoàng đế, Đại Pháp Thánh Quân Thần Linh.

Suy nghĩ một chút, Đoàn Oanh Oanh nghĩ ra độc kế này, không phải là vì giết cả nhà Ngao Ngọc à.

Đây. . . Đây nhất định là âm mưu của Ngao Ngọc, khẳng định như vậy.

Nhưng tại sao hắn làm được?

Đêm qua, Ngao Ngọc và Tô Đại tài tử rõ ràng bị giam ở chỗ này, mà lại cho uống tình dược mãnh liệt nhất, hai người như là củi khô gặp liệt hỏa, điên cuồng thiêu đốt.

Vì sao buổi sáng hôm nay lại thay đổi người, biến thành cô cô Đoàn Vân và Đoàn Vũ?

Đừng nói là Đoàn Oanh Oanh, ngay cả hoàng hậu và đại hoạn quan Hầu Dục cũng hoàn toàn sợ ngây người.

Không dám tin một màn trước mắt.

Trọn vẹn một hồi lâu, ánh mắt Hoàng hậu nương nương như điện nhìn lại đại hoạn quan Hầu Dục.

Ngươi làm chuyện tốt rồi? !

Các ngươi làm chuyện tốt!

Không phải nói, hết thảy đều làm xong sao? Không phải nói lần này Ngao Ngọc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cả nhà hẳn phải chết không nghi ngờ sao?

Đại thái giám Hầu Dục tuôn ra mồ hôi ướt đẫm, đầu não hoa mắt, gã mới là kẻ mộng bức nhất.

Vì sao? Vì sao vậy?

Gã đã kiểm tra thật nhiều lần, bốn tên đỉnh tiêm cao thủ kia cũng nói rõ rõ ràng ràng, một mực canh giữ ở gần pho tượng Thông Thiên Phù Đồ, không hề rời đi nửa bước, không có bất kỳ người nào tới gần.

Ngao Ngọc và Tô Đại mọc cánh cũng khó thoát, tại sao lại biến thành Đoàn Vân và Đoàn Vũ?

Đây, đây là gặp quỷ sao?

. . .

Rất nhanh, Đoàn Oanh Oanh thanh tỉnh lại, nàng biết nhất định phải tự cứu mình, thậm chí không lo được chính mình giả trang thân phận thái giám.

"Thái hậu nương nương, trong này nhất định có quỷ, nhất định có bẫy." Đoàn Oanh Oanh lập tức quỳ xuống nói: "Cô cô và đệ đệ ta, khẳng định là bị người hãm hại, các nàng là cô cháu, làm sao lại phát rồ như vậy?"

Lời này vừa ra, Hoàng hậu nương nương vội vàng nói: "Mẫu hậu, chuyện này xác thực ẩn chứa kỳ quặc. Túc vương phi và Đoàn Vũ thế tử là hai cô cháu thì không nói, dù hai người thật có gì, vì sao nhất định phải làm việc này trong tim gan pho tượng Đại Pháp Thánh Quân?"

Đại thái giám Hầu Dục nói: "Thái hậu nương nương, việc này xác thực ẩn chứa quỷ dị, chuyện mấy ngày nay khá là quái dị."

Đây là đang nhắc nhở Thái hậu, gần đây người mỗi ngày ngủ không đủ là Tô Đại tài tử, mà Trương ma ma bên người nàng cũng bị hạ dược ngủ mê, mà Tô Đại tài tử còn nhận được một mật tín.

Đây là đang ám chỉ Thái hậu nương nương, Túc vương phi có phải phát hiện chuyện gì hay không, cho nên mới bị người hãm hại.

Bởi gì mấy ngày qua, Túc thân vương phi vẫn luôn ở trong tối ám chỉ Tô Đại tài tử.

Nhưng Thái hậu nương nương lúc này thở dài một hơi, yêu ai yêu cả đường đi, lão hảo cảm thương tiếc Tô Đại tài tử, đương nhiên không muốn nàng làm ra chuyện xấu này.

Đổi thành Túc thân vương phi Đoàn Vân, dù cho Thái hậu lực trùng kích rất lớn, nhưng đã không còn đau tim như vậy. Dù sao lão vẫn luôn rất chán ghét Túc vương phi Đoàn Vân, không thích nàng mỗi ngày bàn lộng thị phi, mà lại trương dương ương ngạnh.

Lập tức, Thái hậu nương nương nói: "Nàng bị người hãm hại? Ai hãm hại nàng?"

Đoàn Oanh Oanh nói: "Nàng ngăn cản con đường ai, nàng chỉ ra chuyện xấu của người nào, những người này sẽ hãm hại nàng."

Thái hậu nương nương nói: "Ngươi nói chính là Ngao Ngọc? Hắn thần thông quảng đại như vậy sao? Ngay cả Đại Pháp Thánh Tự cũng với tới?"

Đại Pháp Thánh Tự bây giờ đều là người của Túc thân vương và hoàng hậu, Ngao Ngọc và những hộ vệ tàn tật trong nhà, ngay cả mình cũng không thể bảo toàn, làm sao tới gia hại Đoàn Vân và Đoàn Vũ.

Tiếp theo, Thái hậu nương nương lạnh nhạt nói: "Có phải bị người hãm hại hay không, trước làm tỉnh lại nàng đã."

Lúc này, Túc thân vương cũng từ hôn mê tỉnh lại, gã cũng muốn biết kết quả, vợ mình Đoàn Vân có phải bị người hãm hại hay không? Nếu vậy, gã sẽ thoáng dễ chịu hơn một chút.

Vinh ma ma bên người Thái hậu tiến lên, dò xét một chút khí tức Đoàn Vân, sau đó nói: "Nước lạnh."

Lập tức có người đưa tới một chậu nước lạnh, Vinh ma ma lau nước lạnh trên ngực Đoàn Vân một cái, sau đó lấy ra một bình thuốc lay động dưới mũi nàng.

Túc thân vương phi Đoàn Vân bỗng nhiên giật mình, cả người hôn mê tỉnh lại.

Nhưng nàng phảng phất còn trúng thuốc, lúc này mơ mơ màng màng, còn không triệt để thanh tỉnh.

Nàng theo bản năng ôm Đoàn Vũ một hồi, nỉ non nói: "Quỷ chết à, lá gan ngươi lớn như vậy. Tại nhà ta làm loạn, tại chùa miếu này cũng dám làm loạn, cẩn thận trượng phu ta rút da của ngươi, ngươi cứ như vậy vội vã không nhịn nổi muốn ăn cô cô ngươi sao?"

Lời này vừa ra, bằng chứng như núi, một cặp heo, một cặp heo à.

Mắt Đoàn Oanh Oanh tối sầm lại, trực tiếp muốn bất tỉnh.

Mà Túc thân vương triệt để nổi giận, một cỗ máu nóng bỗng nhiên xông lên đỉnh đầu.

Tốt, các ngươi đôi cẩu nam nữ này, tại vương phủ ta đã làm loạn, xem Túc thân vương ta trở thành cái gì?

Mà Thái hậu cười lạnh một trận nói: "Đây cũng là bị hãm hại sao? Các ngươi có lời gì để nói nữa?"

Lúc này Túc thân vương nhịn không được nữa, bỗng nhiên rút đao, xông lên phía trước, bỗng nhiên một đao đâm vào tim cháu mình là Chu Xung, trực tiếp giết chết y.

Đáng thương Chu Xung hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, thậm chí còn chưa tỉnh lại, đã chết rồi.

Không có cách nào, ai bảo thân hình y giống Ngao Ngọc như vậy, hơn nữa còn là chất tử Túc thân vương.

"Ta giết các ngươi, ta giết đôi cẩu nam nữ các ngươi." Túc thân vương gào thét, chém tới thế tử Ngụy quốc công Đoàn Vũ vẫn còn đang mê man.

Trong nháy mắt, vị tiểu công gia này trực tiếp bị phiến, biến thành thái giám.

Lúc này, y rốt cuộc tỉnh lại, đầu tiên là một trận mộng bức, vì sao phía dưới có chút trống rỗng, còn có chút quỷ dị.

Không khỏi cúi đầu xem xét, y lập tức phát ra thanh âm bi thảm không gì sánh được.

Tiếng gào này, triệt để làm Túc thân vương phi Đoàn Vân thanh tỉnh lại.

Nàng trước kinh ngạc nhìn qua Thái hậu, hoàng hậu, còn có trượng phu Túc thân vương, sau đó lại cúi đầu nhìn chính mình một cái, lại nhìn Đoàn Vũ một chút.

Chuyện gì xảy ra? Đây là đâu? Vì sao các ngươi đều tại đây?

Đầu óc phảng phất ngơ ngẩn một giây đồng hồ, sau đó vị Túc vương phi cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn.

"A. . . A. . . A. . ."

Túc thân vương tiến lên, tát điên cuồng.

"Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân này, vậy mà nhục nhã ta như thế."

"Tiện nhân, ta có gì không tốt với ngươi?"

Liên tiếp mười cái tát, đánh cho Đoàn Vân thành đầu heo, răng rơi bốn năm cái, miệng phun máu tươi.

Túc thân vương còn chưa hết giận, nắm lấy tóc Đoàn Vân, đụng đầu nàng trên vách đá.

Nhất thời, đầu Đoàn Vân chảy đầy máu tươi.

"Vương gia, ta bị hãm hại, ta bị hãm hại."

"Thái hậu, ta bị hãm hại, đêm qua ta rõ ràng ngủ ở trong phòng mình, không biết vì sao lại xuất hiện ở đây."

Đoàn Vân gào khóc, khàn giọng la.

Túc thân vương lạnh giọng nói: "Vậy ngươi và Đoàn Vũ gian tình, cũng là giả? Cũng là bị người hãm hại à?"

Miệng Đoàn Vân đầy máu, máu me đầy mặt, sau đó ánh mắt hiện lên một tia ngoan độc.

Giờ nàng đã triệt để thanh tỉnh, biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bởi vì vừa rồi trong nháy mắt nàng tỉnh lại đó, nàng nói câu kia hoàn toàn xác nhận tư tình cùng Đoàn Vũ.

Nhưng cho dù chết, nàng nhất định phải kéo Ngao Ngọc xuống nước.

"Không sai, ta và Đoàn Vũ có tư tình, đêm qua hắn tiến vào gian phòng của ta cùng ta cẩu thả." Đoàn Vân nghiến răng nghiến lợi nói.

Lời này vừa ra, Túc thân vương lập tức bị chọc giận muốn hôn mê bất tỉnh, lại là mấy cái tát đập tới.

"Thái hậu nương nương, nhưng ta và Đoàn Vũ cẩu thả trong phòng mình, tuyệt đối không tới trong thạch thất này, chúng ta không muốn khinh nhờn thánh địa, không muốn khinh nhờn Thái tổ hoàng đế, chúng ta bị hãm hại." Đoàn Vân hét lớn: "Ta biết ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ta không cần thiết phải nói dối, ta và Đoàn Vũ xuất hiện ở đây là bị hãm hại. Mà ta chỉ tư tình cùng Đoàn Vũ, ta và Chu Xung không có chút xíu quan hệ nào, ta không biết hắn vì sao xuất hiện ở đây. Ta ngay cả chết còn không sợ, ta nói đều là thật."

Đoàn Oanh Oanh nói: "Thái hậu nương nương minh giám, Chu Xung này béo ụt ịt ngu xuẩn, sở dĩ xuất hiện ở chỗ này, cũng là vì dung mạo hắn và Ngao Ngọc giống nhau!"

Túc thân vương phi Đoàn Vân the thé nói: "Đúng, nhất định là như vậy. Thái hậu nương nương ngài xem, ta nhìn trúng Đoàn Vũ còn có thể thông cảm được, bởi vì hắn tuổi trẻ anh tuấn, nhưng Chu Xung lại mập mạp xấu xí, ta nhìn một chút đã cảm thấy buồn nôn, làm sao lại cùng hắn cẩu thả? Cho nên đây nhất định là quỷ kế Ngao Ngọc, là hắn hãm hại ta đó, hắn muốn để cho người khác nhìn thấy bóng lưng Chu Xung liền cho rằng là hắn, như vậy mới buông lỏng cảnh giác."

Thái hậu nương nương nói: "Cảnh giác gì, vì sao Ngao Ngọc muốn tìm một người có bóng lưng giống hắn?"

Đoàn Vân nói: "Che giấu gian tình giữa hắn và Tô Đại trước đó. Không sai ta cùng Đoàn Vũ trước đó có gian tình, nhưng cái này cũng không thể chứng minh, Ngao Ngọc và Tô Đại là trong sạch."

Hoàng hậu ở bên cạnh nói: "Mẫu hậu, Tô Đại tài tử xác thực còn chưa tìm ra."

Đoàn Vân nghiêm nghị nói: "Ta và Đoàn Vũ trước đó cẩu thả đáng chết, vậy Tô Đại và Ngao Ngọc có gian tình, chẳng lẽ không đáng chết sao?"

Thái hậu nương nương lạnh giọng nói: "Người đầu, đi nhà Ngao Ngọc tìm người! Tiếp tục điều tra Tô Đại tài tử, để tất cả mọi người tại Đại Pháp Thánh Tự xuất động, tìm kiếm Tô Đại."

. . .

Lúc này, bên ngoài Đại Pháp Thánh Tự đã thành hỗn loạn.

Bởi vì thời gian đã qua hơn một canh giờ, Thái hậu và hoàng hậu vẫn không lộ diện, đây nhất định là trong Đại Pháp Thánh Tự xảy ra chuyện.

Tin đồn bên ngoài càng ngày càng nghiêm trọng, mới vừa rồi chỉ nói là Ngao Ngọc và Tô Đại tài tử cùng mất tích.

Mà bây giờ đã có tin đồn, Ngao Ngọc và Tô Đại đã bị Thái hậu triệt để bắt gian, chứng cứ vô cùng xác thực.

Chính vì vậy, cho nên Thái hậu và hoàng hậu cho tới bây giờ vẫn không triệu kiến đám người, cũng không mở ra cửa chùa.

Sau đó, trong đám người lập tức có người hô lên.

"Thái hậu và hoàng hậu, mỗi ngày chỉ ăn một bữa, hoàng đế bệ hạ mỗi ngày cũng chỉ ăn một bữa, đại tông chính Túc thân vương, Ngụy quốc công phủ đều bớt ăn, chính là vì tích bạc cứu tế nạn dân Lãng Châu. Chúng ta những người này lấy ra tiền mồ hôi nước mắt hiến cho, cũng là vì cứu tế nạn dân. Nhưng Ngao Ngọc cùng Tô Đại tài tử làm cái gì? Vậy mà trong Đại Pháp Thánh Tự thánh địa này, làm ra việc bẩn cẩu thả như vậy. Đôi cẩu nam nữ này, khinh nhờn thần thánh, hẳn là dùng loạn thạch tươi sống đập chết!"

"Đúng, chúng ta tới quyên tiền, đều là một lòng trung can, không thể bị khinh nhờn."

"Hảo tâm của chúng ta, không thể bị giẫm đạp, mở ra cửa chùa, cho chúng ta một cái công đạo! Ngao Ngọc và Tô Đại tài tử ở trong Đại Pháp Thánh Tự, đã bị bắt gian tại chỗ, chứng cứ đã vô cùng xác thực."

"Đúng, cho chúng ta một cái công đạo, cho mười mấy vạn người một cái công đạo!"

Rất nhiều người lớn tiếng hô to.

"Nếu như Ngao Ngọc và Tô Đại tài tử thật sự có gian tình, vậy nên bị đương chúng xử tử."

"Xử tử trước mặt mọi người!"

Mà lúc này, trong đám người bỗng nhiên có người hô lớn nói: "Đúng, hẳn là xử tử! Tại Đại Pháp Thánh Tự cẩu thả thông dâm, nên diễu phố thị chúng, sau đó sống sờ sờ dùng loạn thạch đập chết, mọi người xông vào đi!"

"Xông vào đi. . ." Người này ra sức kêu, hơn nữa còn là một tên mập.

Một hán tử bên cạnh không khỏi hỏi: "Nhân huynh, ngươi cũng lòng đầy căm phẫn vậy sao?"

Người này nói: "Đương nhiên, Đại Pháp Thánh Tự là Đại Chu đệ nhất thánh địa ta, là chỗ Thái tổ hoàng đế Thần Linh, há để bị khinh nhờn?"

Hán tử nói: "Nhân huynh, ngươi thật sự là thiết huyết đan tâm, xin hỏi cao tính đại danh."

Người này nói: "Ta họ Ngao, tại hạ Ngao Ngọc."

"Ây. . ." Hán tử bên cạnh kinh ngạc.

Cái này, cái này không đúng à.

Ngao Ngọc không phải trong chùa miếu cùng Tô Đại tài tử thông dâm bị bắt sao? Làm sao lại xuất hiện ở đây?

Tên mập mạp kia nói: "Ta. . . Ta chính là Ngao Ngọc, ta không tin ở đây không có người nhận ra ta."

Lời này vừa ra, lập tức rất nhiều người nhìn lại hắn.

Có ít người xác thực nhận biết, bởi vì bọn họ là người Túc thân vương phủ, Ngụy quốc công phủ, đương nhiên nhận biết Ngao Ngọc.

Đây. . . Đây là gặp quỷ sao? Ngao Ngọc này không phải hẳn là ở bên trong hiện trường bị bắt gian sao? !

Ta. . . Ta bị hoa mắt sao?

Hiện tại mọi người kêu đánh kêu giết ngươi, kết quả ngươi lại xuất hiện giữa mọi người.

Vân Trung Hạc vung tay cao giọng nói: "Đánh chết cẩu nam nữ, tươi sống đập chết, đốt sống chết tươi đôi cẩu nam tử này."

Lập tức, tất cả mọi người nhìn lại hắn.

Vân Trung Hạc yếu ớt nói: "Ngươi. . . Các ngươi làm cái gì vậy? Nhìn ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ ta kêu không đúng sao?"

Toàn trường vẫn như cũ tĩnh lặng.

Vân Trung Hạc giơ cao hai tay nói: "Ta. . . Ta cũng là đến quyên tiền đó."

Tất cả mọi người thấy rõ ràng, trong lòng bàn tay hắn quả nhiên có một Ngân Nguyên bảo, ước chừng mười lượng.

. . .

"Thái hậu nương nương, Ngao Ngọc. . . Ngay bên ngoài chùa miếu."

Bỗng nhiên, một tên thái giám tiến đến bẩm báo.

Thái hậu nói: "Bên ngoài chùa miếu? Hắn tới làm gì?"

Thái giám nói: "Hắn nói là đến quyên tiền."

Đoàn Oanh Oanh tê thanh nói: "Thái hậu nương nương, hắn khẳng định là vu oan hãm hại Túc thân vương phi, sau đó không kịp chạy xa. Giờ bắt lấy hắn, thẩm vấn rõ ràng, nhất định có thể tìm ra chân tướng."

Thái hậu nương nương nói: "Để Ngao Ngọc vào!"

Sau một lát, Vân Trung Hạc đi tới trước mặt Thái hậu.

"Ngao Ngọc, ngươi dám hại ta, ngươi dám hại ta, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi." Túc thân vương phi Đoàn Vân quát ầm lên, giống như là ác quỷ muốn nhào về phía Ngao Ngọc.

Đêm qua, nàng và Đoàn Oanh Oanh, Đoàn Vũ tự mình thấy rõ rõ ràng ràng, Ngao Ngọc bị bắt đến nơi này cùng Tô Đại, hai người như là củi khô gặp liệt hỏa vậy.

Đoàn Vân tiếp tục quát: "Thái hậu nương nương, đêm qua chúng ta tận mắt thấy, Ngao Ngọc và Tô Đại ở trong thạch thất Thông Thiên Phù Đồ này thông dâm, chúng ta tận mắt thấy."

Thái hậu lập tức lạnh nhạt nói: "Tại sao ngươi lại nhìn thấy? Ngươi thấy vì sao lúc ấy không báo?"

Đoàn Vân lạnh giọng nói: "Sắp chết đến nơi, ta cũng không cần phải che giấu. Ta sở dĩ không báo, chính là vì hôm nay để Thái hậu nương nương cùng mọi người bắt gian. Ta sẽ chết chắc, nhưng Ngao Ngọc và Tô Đại gian tình làm sao cũng không thể che giấu được. Tô Đại mất tích là sự thật, mà chỉ cần hai người thông dâm, kiểm tra một người là được, cho Tô Đại nghiệm thân, nghiệm thân. . ."

Ánh mắt vị Túc vương phi oán độc không gì sánh được, cho dù nàng chết, cũng nhất định phải lôi Ngao Ngọc cùng Tô Đại xuống nước, nhất định phải làm cho hai người chôn cùng.

Đoàn Vân nói: "Còn có mật tín trong phòng Tô Đại, khẳng định là Ngao Ngọc viết thư tình cho nàng, tự mình hẹn nhau. Ngao Ngọc ngươi lợi hại, lại có thể thần không biết quỷ không hay rời đi, mà lại đem chúng ta nhốt vào trong thạch thất này, tính ngươi lợi hại. Nhưng ngươi và Tô Đại đã cẩu thả qua, ngươi giải thích như thế nào Tô Đại mất tích, chỉ cần cho nàng nghiệm thân, ngươi sẽ chết chắc, chết chắc. . ."

Thái hậu nương nương lạnh giọng nói: "Gian phòng Tô Đại tài tử đã tìm chưa?"

"Còn đang tìm kiếm!"

Mà ngay lúc này, bỗng nhiên bên ngoài một tên thái giám đi tới nói: "Thái hậu nương nương, tìm ra Tô Đại tài tử."

Thái hậu nói: "Ở đâu?"

"Tại nơi chủ trì Đại Pháp Thánh Tự, trong phòng Lan Ân đại sư." Thái giám nói.

Thái hậu kinh ngạc, hoàng hậu kinh ngạc, Lan Ân đại sư cũng bị kéo vào.

Lan Ân đại sư này là ai? Là tỷ tỷ đương kim hoàng đế, nữ nhi Thiên Diễn hoàng đế. Bởi vì khi còn bé sinh một trận quái bệnh, gương mặt trở nên xấu xí dữ tợn, cho nên xuất gia làm ni, trở thành trụ trì Đại Pháp Thánh Tự.

Nàng làm người phi thường cực đoan quái gở, xưa nay không gặp người ngoài, phần lớn thời gian đều ở trong Khổ Nạn viện bế quan, dù Thái hậu cùng hoàng hậu tới, nàng cũng không gặp.

"Đi, đi Khổ Nạn viện." Thái hậu nói.

. . .

Đại Pháp Thánh Tự, Khổ Nạn viện.

Nơi này thật đúng là thanh lãnh, bất kỳ vật gì đều là tảng đá thô ráp điêu khắc thành, cơ hồ trong nhà không có một kiện đồ gỗ, thật không hổ là Khổ Nạn viện.

Vị trụ trì Đại Pháp Thánh Tự này, đã từng là Lan Ân công chúa, mặc một thân tăng bào màu đen, mặt mũi tràn đầy xấu xí vặn vẹo, ánh mắt băng lãnh.

"Tiểu Ân." Thái hậu nương nương nhịn không được con mắt phát nhiệt.

Vị Lan Ân công chúa này mặc dù không phải lão thân sinh, nhưng dù sao trên danh nghĩa cũng là nữ nhi của lão, mặc dù một mực không thân cận, nhưng nhìn thấy gương mặt xấu xí này, vẫn không nhịn được đau lòng.

"Hoàng tỷ, đêm qua Tô Đại tài tử vẫn luôn trong Khổ Nạn viện ngươi sao?" Hoàng hậu hỏi.

Nàng thực sự không tin, nội tâm Lan Ân công chúa cực đoan, căn bản không làm bất luận thay đổi gì, càng sẽ không bị người mua chuộc.

"Phải thì thế nào?" Lan Ân đại sư lạnh nhạt nói: "Ban đêm mấy ngày nay, ta đều triệu hoán nàng đến Khổ Nạn viện."

"Ngươi nói láo, ngươi nói láo. . ." Đoàn Vân quát ầm lên: "Ngươi vì Ngao Ngọc và Tô Đại giấu diếm chứng cứ phạm tội. Đêm qua, Ngao Ngọc và Tô Đại rõ ràng thông dâm trong pho tượng Thông Thiên Phù Đồ, ta thấy rõ rõ ràng ràng."

"Vậy con mắt ngươi bị mù." Lan Ân đại sư lạnh nhạt nói.

Hoàng hậu nương nương nói: "Hoàng tỷ, ngươi và Tô Đại vốn không quen biết, tại sao lại triệu nàng qua gặp?"

Lan Ân đại sư nói: "Ai nói ta và nàng không quen biết, trước khi ta xuất gia đã từng quen biết nàng. Lúc ấy ta và nàng, còn có Lan Khê thường xuyên chơi đùa với nhau. Ngươi mới đến kinh thành mấy năm, biết gì mà nói?"

Đây chính là Lan Ân công chúa, nói chuyện vĩnh viễn có gai, vĩnh viễn chọc giận người.

Lúc này, Đoàn Oanh Oanh nói: "Có phải do Lan Ân đại sư cùng Tô Đại tài tử quen biết, cho nên mới giúp nàng nói láo, che giấu Thái hậu?"

Câu nói này đủ ác độc.

Túc thân vương phi nói: "Nghiệm thân, nghiệm thân, hoàng đế bệ hạ chưa sủng hạnh qua Tô Đại, nếu như nàng và Ngao Ngọc không có gian tình, vậy khẳng định chính là xử nữ. Nếu như không phải xử nữ, vậy chứng minh có gian tình."

"Ai dám?" Lan Ân đại sư cả giận nói: "Đây là Đại Pháp Thánh Tự ta, còn chưa tới phiên các ngươi làm càn."

Túc thân vương phi Đoàn Vân nói: "Thái hậu nương nương, đêm qua ta tận mắt nhìn thấy Ngao Ngọc cùng Tô Đại cẩu thả, cho nàng nghiệm thân, cho nàng nghiệm thân. Nếu như nàng là xử nữ, liền chứng minh mắt của ta bị mù."

Hoàng hậu nói: "Mẫu hậu, cái này liên quan đến danh dự hoàng thất, nghiệm thân cũng tốt. Nếu như Tô Đại tài tử trong sạch, cũng không sợ bị nghiệm thân."

Thái hậu lâm vào do dự, trọn vẹn một hồi lâu, nàng cắn răng nói: "Vinh ma ma, mang Tô Đại tài tử đi trong phòng nghiệm thân, xem có phải xử nữ hay không?."

"Vâng!" Vinh ma ma nói.

Thái hậu nói: "Đương nhiên, nữ tử lớn tuổi, có nhiều thứ cũng chưa chắc giữ được. Nhưng không làm chuyện nam nữ, nhất là đêm qua, hẳn là có thể điều tra ra thật chứ?"

Vinh ma ma nói: "Nếu như nữ tử thuần khiết không tì vết, nhất định có thể kiểm tra ra."

Thái hậu nói: "Đi kiểm tra."

Vinh ma ma nhìn Tô Đại nói: "Tô tài tử, mời!"

Túc thân vương phi Đoàn Vân cười lạnh nói: "Ngao Ngọc, sắc mặt ngươi khó coi như vậy làm cái gì? Mặt ngươi trắng như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ là sợ hãi? Ha ha ha! Ngươi nhất định phải chết, chết chắc, Tô Đại dù sao cũng là tài tử hoàng đế bệ hạ sắc phong, ngươi cùng nữ nhân hoàng đế thông dâm, ngươi nhất định phải chết. . ."

Sắc mặt Vân Trung Hạc trắng bệch, toàn thân run rẩy nói: "Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Đoàn Oanh Oanh cũng vô cùng oán độc nhìn Vân Trung Hạc, ánh mắt kia phảng phất nói: "Ngao Ngọc, hiện tại mặc dù không có khả năng giết cả nhà ngươi, nhưng cũng vẫn như cũ có thể giết ngươi. Mà lại xác định ngươi cùng Tô Đại gian tình, Đoàn thị gia tộc chúng ta còn có một chút hi vọng sống."

"Thái hậu nương nương, Tô Đại nghiệm thân xong, xác định đã không thuần khiết, tiếp theo có thể cho Ngao Ngọc nghiệm thân, hai người kia cẩu thả, khẳng định sẽ lưu lại dấu vết trên thân." Đoàn Oanh Oanh nói: "Chỉ cần điều tra rõ hai người này có gian tình, vậy liền chứng minh cô cô ta Đoàn Vân nói là thật, nàng và Đoàn Vũ đúng là bị Ngao Ngọc hãm hại, chuyển dời đến trong pho tượng Đại Pháp Thánh Quân. Khinh nhờn Thái tổ hoàng đế Thần Linh chính là Ngao Ngọc, mà không phải cô cô ta Đoàn Vân."

Hiện tại Đoàn Vân và Đoàn Vũ khẳng định là giữ không được, nhưng có thể kéo cả nhà Ngao Ngọc chết chung, vậy cũng đáng giá.

Đoàn Vân oán độc cười gằn nói: "Ngao Ngọc, ngươi cứ chờ chết đi, chúng ta cùng chết, cùng chết. Đêm qua ta thấy rõ rõ ràng ràng, ngươi cùng Tô Đại cẩu thả cùng một chỗ, Thần Tiên cũng không thể nào cứu được ngươi. Chờ Tô Đại nghiệm thân xong, ngươi liền chết chắc, chết chắc. Lan Ân này có thể trợ giúp các ngươi thoát thân, nàng còn có thể đền bù thân thể Tô Đại sao? Ha ha ha ha, các ngươi chết chắc. . ."

Nhưng đúng vào lúc này, Vinh ma ma, còn có mấy ma ma đi ra.

Tất cả mọi người nhìn lại các lão.

Thái hậu nương nương nói: "Kết quả nghiệm thân thế nào?"

Vinh ma ma nói: "Kết quả Tô Đại tài tử thuần khiết vô hạ, vẫn như cũ là xử nữ."

Lời này vừa ra, Đoàn Oanh Oanh và Đoàn Vân triệt để sợ ngây người, cái này, cái này sao có thể?

Hôm qua các nàng cho Ngao Ngọc và Tô Đại uống tình dược mãnh liệt, hai người rõ ràng rất kịch liệt, bên ngoài đều nghe thấy.

Tô Đại này làm sao có thể là xử nữ?

"Ta không tin, ta không tin. . ." Đoàn Vân quát ầm lên: "Khẳng định là Vinh ma ma bao che nàng, ta muốn đích thân kiểm tra, tự mình kiểm tra. . ."

Vinh ma ma lạnh giọng nói: "Dù ta bao che, bên cạnh ta còn có Trương ma ma, còn có Từ ma ma, chẳng lẽ các nàng cũng bao che sao?"

Mấy ma ma này có mấy người là của hoàng hậu, đương nhiên không có khả năng bao che Tô Đại. Nhìn thấy ánh mắt hoàng hậu trông lại, mấy ma ma kia đều lắc đầu, biểu thị kết quả nghiệm thân không có giả mạo, Tô Đại đúng là xử nữ.

"Ta không tin, ta không tin. . ." Đoàn Vân quát: "Ta thấy rõ ràng, Tô Đại cùng Ngao Ngọc cẩu thả, làm sao có thể là xử nữ, bắt nàng ra, để cho chúng ta thấy rõ ràng. . ."

Lời này vừa ra, Lan Ân đại sư bỗng nhiên động thủ.

Nàng bỗng nhiên bóp lấy cổ Túc thân vương phi Đoàn Vân, cầm lấy cây nến bỗng nhiên đâm vào mắt đối phương.

Phốc xuy, phốc xuy!

Hai con mắt Đoàn Vân trực tiếp bị đâm mù, lại một lần nữa phát ra tiếng kêu thê lương bi thảm.

Lần này, ngay cả Thái hậu cũng cả kinh, Lan Ân lớn tuổi như vậy, lại còn cực đoan ngoan lệ như thế.

Lan Ân đại sư lạnh nhạt nói: "Là chính Đoàn Vân nói, nếu như Tô Đại thuần khiết không tì vết, đó chính là mắt thị bị mù."

"A. . . A. . . A. . ." Đoàn Vân ôm lấy hai mắt mình, trên mặt đất liều mạng lăn lộn kêu thảm, vô cùng thê thảm.

Lúc này, bên ngoài một tên thái giám chạy vội vào, nói: "Thái hậu nương nương, trong phòng Tô Đại tài tử, xác thực tìm ra mật tín."

Thái hậu nương nương nói: "Lấy tới đây."

Cầm qua mật tín, mở ra xem, phát hiện nét chữ này quen thuộc mà xa lạ, trọn vẹn một hồi lâu mới hoảng hốt, đây là chữ viết Đại Pháp Thánh Tự Lan Ân đại sư.

Lan Ân trụ trì lạnh nhạt nói: "Ta cảm thấy Tô Đại trải qua rất bi thảm, bị người lợi dụng, bị người cầm giữ tự do, cho nên ta muốn để nàng chân chính xuất gia, trở thành trụ trì đời sau Đại Pháp Thánh Tự, được chứ? Ta không nguyện ý cùng các ngươi gặp mặt, cho nên chỉ có thể lúc nửa đêm gọi nàng đến Khổ Nạn viện thuyết phục nàng, được chứ? Hoàng thái hậu nương nương!"

Lần này hết thảy đều ăn khớp, sở dĩ Tô Đại tài tử buồn ngủ đã có lý do triệt để.

Kế sách coi trọng là kín kẽ, không sơ hở chút nào.

Ngao Ngọc lạnh giọng nói: "Đoàn Oanh Oanh tiểu thư, ngươi hận ta có thể thông cảm được. Nhưng ngươi vì hãm hại ta, vậy mà vu hãm ta và Tô Đại nương nương có gian tình, ngươi. . . Ngươi đây là bất kính lớn với hoàng đế bệ hạ cỡ nào! Ngươi định cho hoàng đế bệ hạ đội nón xanh sao? Bản dịch tại bạch ngọc sách. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, hậu quả sẽ ác liệt cỡ nào? Người trong thiên hạ nhìn bệ hạ thế nào?"

"Đoàn Oanh Oanh à, ngươi vì hại ta, vậy mà không từ thủ đoạn như thế, ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng dám lợi dụng, tâm ngươi đáng chết lắm!"

Nghe Ngao Ngọc chất vấn, đầu não Đoàn Oanh Oanh hoa mắt từng đợt, nàng chỉ vào Vân Trung Hạc, run rẩy nói: "Ngao Ngọc, ngươi. . . Ngươi thật độc ác!"

Thái hậu nương nương lạnh giọng nói: "Người đâu, bắt Ngụy quốc công thế tử Đoàn Vũ lại, thiên đao vạn quả cho ta!"

"Phế bỏ vị trí vương phi Đoàn Vân, sau đó sống sờ sờ dùng loạn thạch đập chết, đập chết cho ta!"

"Sau đó để cho người đi bẩm báo hoàng đế, nói là ta nói, Ngụy quốc công Đoàn thị một nhà nam đạo nữ xướng, vi phạm luân thường, khinh nhờn Thái tổ hoàng đế Thần Linh, còn mặt mũi nào tồn tại ở thế gian? Khám nhà diệt tộc, khám nhà diệt tộc!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv