Tổ năm người trước sau đi hết, trong nhà chợt vắng vẻ rất nhiều, may mắn còn có Hoa Mộc Lan nhưng cô ấy cũng không dám đi Dục Tài, Bánh Bao không thể chịu nổi ly biệt bọn họ.
Nhưng tôi không giống vậy, mỗi khách hộ phải đi tôi đều có mặt chứng kiến.
Đám tiếp theo chính là các hảo hán, hôm nay các hảo hán ăn cơm chiều ở khu lớp học cũ rồi tập hợp trong viện, cả đám vô cùng thoải mái, như là một đoàn người sắp đi du lịch vậy.
Người đông quả là tốt, ít nhất bọn họ đi cũng không tịch mịch, tiến tới đưa tiễn đương nhiên không thể thiếu Hoa Vinh cùng Phương Trấn Giang, các khách hộ khác tới cũng đông, bọn họ chụm đầu vào nói nói cười cười, dường như thật sự chỉ là đợi nghe hướng dẫn tham quan thôi.
Từ Đắc Long lúc đầu không chú ý tới, sau dó mới phát hiện có gì đó không đúng, hỏi tôi: “Bọn họ muốn làm gì vậy?”
Trương Thanh từ xa nói lại: “Từ giáo úy hả, chúng tôi phải đi rồi.”
Từ Đắc Long kinh ngạc: “Mọi người... không phải đến muộn hơn chúng tôi sao?”
Các hảo hán lập tức cười cười, Ngô Dụng kéo Từ Đắc Long lại nói: “Xin lỗi Từ giáo úy, dưới âm phủ chúng ta hình như không gặp qua các vị, kỳ thật trước khi gặp Tiểu Cường chúng tôi đã đi Hải Nam chơi hơn mười ngày.”
Từ Đắc Long đầu tiên ngạc nhiên, tiếp đó dậm chân: “Tôi không tìm Sáu Lưu tính sổ không xong.”
Các hảo hán lại cười, Lư Tuấn Nghĩa nói: “Thực ra chúng tôi rất bội phục Nhạc gia quân, nhưng mà anh phải nói với các chú một câu đề nghị thế này. Làm người mà, phải hiểu được co giãn, đương nhiên nghiêm chỉnh cũng có chỗ tốt của nghiêm chỉnh, hiện tại chẳng phải thể hiện ra đó sao?”
Từ Đắc Long miễn cưỡng cười: “Thế thì có chỗ tốt gì chứ, chúng tôi tình nguyện đi trước các vị. Không muốn gặp cảnh phân ly thế này.”
Lâm Xung vỗ vai anh ấy, hòa nhã: “Nghiêm khắc mà nói chúng ta đều là quân nhân, sinh tử còn gặp ít sao? Hiện tại cuối cùng các huynh đệ ở cùng một chỗ, đi đâu cũng an tâm.”
Đổng Bình bưng một ly nước đen ngòm tới trước mặt tôi, đưa cho tôi, tôi nói: "Tôi không thích uống cà phê”.
Đổng Bình tức giận: “Đây là cá anh nuôi! Chú chăm sóc giúp anh.”
Tôi chỉ đành tiếp nhận, lẩm bẩm: “Cũng không biết chúng nó có thể tuyệt thực theo anh không.” Tôi nhìn hồi lâu cũng chẳng thấy cá đâu, Đổng Bình hẳn là nuôi cá chạch.”
Các hảo hán chụm đầu vào một chỗ, mặc dù biểu hiện ra điềm nhiên như không nhưng không ai không hiểu được đây chỉ là miễn cưỡng vui cười. Dù sao không phải để họ đi lấy huy chương vàng, Phương Trấn Giang là một người đàn ông rắn rỏi, hiện tại mặt âm trầm không nói gì, Hoa Vinh thì không cần phải nói, sớm đã nước mắt nước mũi đầy mặt, tên handsome boy này tiễn thuật vô song nhưng cậu ta không phải là loại hình đàn ông cứng rắn, tôi suy đoán cậu ta không khôi phục trí nhớ trước là một thanh niên yêu văn nghệ, có lẽ tính cách là bị ảnh hưởng của điện ảnh.
Kỳ thật mỗi lần có người đi người khó chịu nhất không phải người đi, mà là người lưu lại, mặc kệ có phải là khách hộ hay không, có sống được một năm hay không. Phương Trấn Giang cùng Hoa Vinh hiển nhiên là loại hình khó chịu nhất, không nói đến Hoa Vinh, Phương Trấn Giang cùng các hảo hán hai đời làm huynh đệ, không khôi phục trí nhớ kỳ thật càng khó chịu. Các hảo hán từ đầu tới cuối không chút nào coi anh ấy là người ngoài, cho nên Phương Trấn Giang còn có chút tiếc nuối, Võ Tòng chuyển thế kính lễ: “Sau khi tôi kết hôn lại đi gặp mọi người....”
Tú Tú rúc vào bên Hoa Vinh, mắt nhòe lệ, không nói nên lời.
Lúc này, năm bóng người xuyên qua đám đông đi tới trước mắt, là Phương Tịch dẫn theo tứ đại thiên vương đi tới.
Phương Tịch cầm tay Lư Tuấn Nghĩa nói: “Tôi cùng các huynh đệ mâu thuẫn hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tới tiễn các vị.” Phương Tịch cùng tứ đại thiên vương đời trước thì không nói, cùng các hảo hán thấy mặt là đánh nhau, sau đó nợ máu vô biên, nhưng mà đời này bọn họ lệ khí tiêu hết, coi như là các hảo hán bất ngờ không kịp phòng bị cũng không có chính thức ra tay độc ác. Theo Phương Tịch nói nếu không có anh ấy cùng tứ đại thiên vương, các hảo hán sống một năm sẽ tịch mịch lắm. Hơn nữa bọn họ đã cùng sóng vai chiến đấu, bọn họ vốn là cùng một loại người, ai muốn cùng đồng loại của mình đánh nhau không chết không thôi?
Lư Tuấn Nghĩa nắm tay Phương Tịch thật lâu không nói gì, cuối cùng muốn nói gì đó lại thôi: “Phương lão đệ, ha ha....”
Phương Tịch nói: “Tựa như huynh nói vậy, kiếp sau chúng ta lại làm địch nhân.” Những lời này nói ra có hai ý nghĩa, kiếp sau lại làm địch nhân, đó là ước định giữa các hào kiệt, quan trọng hơn ý tứ là: Đời này chúng ta đã làm bằng hữu.
Lư Tuấn Nghĩa cười nói: “Kỳ thật làm huynh đệ cũng được.”
Phương Tịch nói rất hào sảng: “Đúng, không làm địch nhân liền làm huynh đệ, dù sao còn phải đồng loạt quấn lấy nhau.”
Lệ Thiên hỏi Trương Thanh: “Lão Trương, còn hận ta sao?”
Trương Thanh tức tối: “Hận, sao không hận, lão tử hận không thể đem ngươi mang theo, nhưng may mắn cho tiểu cô nương nhà ngươi, chủ yếu là lão tử để ngươi sống tiếp cho lão bà quản ngươi -- một ngày 5 đồng tiền tiêu vặt, ha ha ha ha.”
Lệ Thiên trừng mắt nhìn Trương Thanh, mắng lớn: “Hiện tại là lão tử hận ngươi.”
Hai người bỗng đồng thời hung hăng ôm chặt đối phương, cùng nói bảo trọng, tiếu mẫn ân cừu.
Vương Dần vẫn canh cánh trong lòng chuyện Lý Vân: “Ngươi xem hai người bọn...”
Lý Vân phun nước bọt: “Rắm thối! Ta chết thật thảm à.”
Vương Dần trừng mắt lên: “Đó là vì ngươi võ kỹ không bằng người.”
Lý Vân kéo tay áo lên nói: “Nhân lúc bây giờ còn thời gian, hai người bọn ta lại thử chút tay nghề hả?”
Lâm Xung đè vai anh ấy lại: “Thôi được rồi.”
Vương Dần hầm hừ nói: “Mày đương nhiên quên đi, là mày một thương đâm chết tao.”
Tất cả mọi người đều cười: “Món nợ này không thể tính rõ rồi.”
Lý Vân chỉ vào Vương Dần nói: “Tên lái xe cẩn thận nhé, đừng xảy ra chuyện.” Mọi người đang buồn bực anh ấy sao lại chuyển chủ đề, chợt nghe Lý Vân nói tiếp: “Tao quyết định rồi, kiếp sau tao sẽ đầu thai vào Dục Tài, mười tám năm sau tìm mày tính sổ.”
Vương Dần mắng: “Đậu xanh rau má, 18 năm sau thì ông sắp sáu mươi rồi”
Mọi người cười vui vẻ.
Bảo Kim bỗng dùng vai huých Hoa Vinh: “Ê ku, bọn họ xóa nợ rồi, hai ta dù sao cũng là cùng một đơn vị, có phải nên tỏ vẻ chút không?”
Hoa Vinh lau nước mắt: “Anh không đi, tính nợ cái gì chứ? Vậy anh muốn sao?”
“Chẳng phải mày có đàn ghi ta sao. Tao thấy mày cũng không đánh, đưa cho tao đi?”
Hoa Vinh nói: “Đàn ghi ta cho Du Bá Nha rồi, kèn Ác-mô-ni-ca có thể cho anh.”
Bảo Kim: “....”
Lúc này đúng là đã gần tối, bọn Trình Phong Thu ăn cơm xong ở khu lớp học cũ rồi đi về phòng, chẳng ai chú ý tới chúng tôi, Ngô Dụng bỏ kính mắt xuống, nhìn thoáng qua phòng học sáng đèn, thở dài: “Thật đúng là muốn chào tạm biệt mấy người lão Trình, lão Đoàn chút. Những ngày qua họ cùng các huynh đệ không khác gì nhau. Tiểu Cường, anh thấy hay là chú tìm cơ hội nói thật với bọn họ đi, chú ý tuần tự là đươc, bọn họ sau này cũng làm việc tại Dục Tài mà. Chuyện của bọn anh chỉ sợ chú không thể gạt được bọn họ.”
Tôi gật đầu nói: “Các vị ca ca bảo trọng, không nên lo cho đệ.”
Các hảo hán đều nhìn qua tôi, bỗng nhiên không nói. Một năm thời gian, nói dài không dài, nhưng tôi cùng bọn thổ phỉ là hợp duyên, chuyện này còn đặc sắc hơn bằng hữu mười năm nữa, nghĩ bọn “gây họa” đi rồi Dục Tài sẽ rất vắng vẻ, trải qua thời gian lúc tổ năm người rời đi thật sự khó chịu.
Lư Tuấn Nghĩa quay đầu lại nói với mọi người: “Chúng tôi đi lần cuối cùng này cũng không công, thu được thêm một huynh đệ. Tiểu Cường nhớ kỹ nhé, chú là Lương Sơn hảo hán thứ 109....”
Tôi tiếp lời: “Quên sao được, Thiên Sát Cô Tinh mà.”
Dương Chí nói: “Đúng là còn thiếu cái danh hào, các ca ca đều có.”
Lý Quỳ reo lên: “Chúng ta nhiều người như vậy, lâm thời nghĩ cho đệ ấy một cái tên đi.”
Chu Quý cười nói: “Tiểu Cường công phu kém, nhưng mà không chịu thiệt bao giờ, tôi nghĩ gọi là “đả bất tử” đi.”
Mọi người ầm ầm vỗ tay: “Tên rất hay.”
Tôi không nói gì, các người không gọi Hắc Toàn Phong, Nhập Vân Long thì cũng là tiểu Lý Quảng, tiểu Ôn Hầu, kém chút nữa cũng thêm chữ Bệnh ở trước, sao tới tôi liền dùng thuộc tính thuộc bọn côn trùng gán vào, đối phương vừa nghe tước hiệu của tôi trực tiếp cầm dép lên lên thì tôi biết làm sao?”
Trương Thuận cùng Nguyễn gia huynh đệ đi tới trước mặt tôi, Trương Thuận cười nhạt nói: “Lúc này phải đi thật rồi, Tiểu Cường, bảo trọng.” Nguyễn Tiểu Nhị nói: “Tiểu Vũ giao cho chú, đừng có để người ta ăn hiếp cô bé.” Nguyễn Tiểu Ngũ luôn luôn trầm mặc cũng nói: “Chú có thời gian nên học bơi đi, không thấy trên TV chiếu sao, không chừng mấy năm tới địa cầu bị nước dìm ngập, nhìn xem chú chạy đâu?”
Tôi ngạc nhiên: “TV nào chiếu thế?”
“Thế giới nước tương lai.”
“... Cứ giữ cái lo lắng trong bụng đi, đều là người Mĩ ăn no rửng mỡ mới tự ngược nghĩ ra thôi, hơn nữa mà bị nhấn chìm thì chẳng có ai có cách gì hết, dù là thất đệ của bọn anh cũng nhiều lắm sống được nửa tháng.”
Nguyễn Tiểu Ngũ: “...”
Lúc này thời gian đã tới, các hảo hán kêu gọi nhau, từ các góc phân tán đứng chung một chỗ, An Đạo Toàn lưu luyến không rời từ biệt Biển Thước cùng Hoa Đà, đi vào đứng giữa mọi người.
Tôi thấy tất cả mọi người vẻ mặt xót xa, nói lớn: “Chúng ta núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, ngày sau giang hồ gặp lại...” Tôi nói tới đây rụt cổ lại: “Sao tôi có cảm giác như thiếu gì đó?”
Hổ Tam Nương bước dài tới, kẹp đầu tôi vào nách dùng tay giật tóc, tôi ủy khuất: “Mỗi lần đều không để người ta nói xong...”
Các hảo hán cười to, chậm rãi biến mất trong tầm mắt bọn tôi.
Không qua vài ngày, bọn Từ Đắc Long cũng phải đi, 300 Nhạc Phi quân tới lúc 2h sáng cho nên bọn họ đi cũng rất thanh tĩnh. Lúc rạng sáng, các chiến sĩ đều chậm rãi đi ra ký túc xá tập hợp, bọn họ vác bọc hành lý xếp vuông vức, trong đó là quần áo giáp, tay cầm binh khí, do tôi cố ý dặn dò, mấy thứ này tôi không dám lưu lại.
Ba trăm người cầm ba lô lưu luyến nhìn trường học, thật sự giống như trước khi xuất ngũ, 300 người cuối cùng mỗi người nhận một hai nhập thất đệ tử, rất nhiều cổ quyền pháp cũng truyền xuống, ghi lại bằng văn bản, mấy đứa nhỏ phần lớn sẽ lưu lại trường dạy học, bọn họ chính là lực lượng trung kiên của Dục Tài.
Rạng sáng, lúc 1h30, Từ Đắc Long bắt đầu chỉnh hợp đội ngũ, ánh mắt kiên định ra lệnh, đội ngũ tập hợp xong, Từ Đắc Long hô lớn: “Các chiến sĩ, cả đời này chúng ta quang vinh trở thành Bối Ngỗi Quân của Nhạc Phi nguyên soái. Làm quân nhân, chúng ta dũng cảm không sợ, khắc công kỳ vô bị là quân hồn cùng kỳ xí của Nhạc gia quân, chúng ta có được vinh dự vô thượng...” anh ấy nói xong chuyển đề “Nhưng là người thường, mọi người cũng là đệ đệ của ta, ta nguyện ý mong các ngươi kiếp sau ở niên đại hòa bình, có cuộc sống của mình.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy, tôi vống nghĩ anh ấy sẽ nói “Nguyện đời đời kiếp kiếp theo chân Nhạc nguyên soái”, Từ Đắc Long nhìn tôi nói nhỏ: “Đây cũng là ý của Nhạc nguyên soái.”
Nhìn xem, tôi đã nói mà...
“Bây giờ...” Từ Đắc Long nói lớn: “Toàn thể, giải tán.”
Mệnh lệnh cuối cùng, 300 người không ai tản ra, bọn họ không hẹn mà cùng đứng thẳng giống như 300 ngọn giáo cắm trên đất, từ xa nhìn lại như một con đê lớn vĩnh viễn không sụp.
Từ Đắc Long nhẹ nhàng cười với họ: “Giải tán đi, trò chuyện đi, có lẽ kiếp sau chúng ta còn có thể gặp lại.”
Lý Tĩnh Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ lúc này mới đồng loạt đi tới trước mặt tôi, nói: “Tiêu đại ca, thật không nỡ chia tay anh.”
Trong tất cả khách hộ, chỉ có mấy tiểu chiến sĩ vẫn gọi tôi Tiêu đại ca, loại tình nghĩa đặc biệt không phải người ngoài có thể hiểu, tôi cười nói: “Tôi cũng không nỡ chia tay anh.”
Ngụy Thiết Trụ nói: “Vậy anh đi chung với bọn em hả?”
Lý Tĩnh Thủy hung hăng ký đầu cậu ta một cái: “Nói gì vậy hả?”
Tôi kéo Ngụy Thiết Trụ nói: “Đúng vậy, làm người phải vui vẻ mà sống chứ.” Tôi lại nhìn Lý Tĩnh Thủy nói: “Còn có chú, chú ý kiếp sau đừng....”
Lý Tĩnh Thủy giành lời: “Em đã thật lâu không đá cầu rồi.”
Cả đám cười vang.
Thổ phỉ cùng Nhạc gia quân đi không lâu, Lý Bạch cũng tới lúc phải đi, lão nhân nắm chặt chút thời gian cuối uống thống khoái, say bí tỉ ngồi khoanh chân dưới đất phất tay từ biệt bọn tôi, vị thi tiên này tới Dục Tài một năm tiêu thụ của tôi một tấn rượu, theo cách tính đấu tửu thi bách thiên thì đây là bao nhiêu bài thơ rồi nhỉ?
Lý Thế Dân tiến lên nói: “Tại đây tôi gọi anh một tiếng Thái Bạch huynh đi, Thế Dân cho huynh một đề nghị, kiếp sau tuyển nghề nào thực dụng chút, viết thơ thành nghề yêu thích, ta đảm bảo huynh mặc kệ dù ở đâu cũng được trọng dụng.”
Các văn nhân đại hào đến tiễn Lý Bạch cơ bản không thiếu ai cả, nghe Lý Thế Dân nói vậy rốt cuộc không để ý tới thân phận của ông ta, đều hô lên: “Đừng có nói bậy, xuất hiện một thi tiên dễ lắm sao?”
Lý Bạch mắt say lờ đờ mông lung, buồn rầu nói: “Bệ hạ, lời này cũng không sai, thơ nên viết thì thần viết cả rồi, ai...” ông ấy thở dài xong bỗng nhiên tâm tính sáng sủa ra, mắt sáng lên mồm tụng niệm: “Y hư hề.”
Mọi người biết ông ấy lại có linh cảm mới, không nhịn được đều tiến lên vài bước, nhất là vài vị văn hào, càng là dựng thẳng lỗ tai như tinh linh tộc vậy.
Nhưng Lý Bạch vừa định đọc tiếp đã ly khai chúng tôi, thi tiên lưu lại tác phẩm cuối cùng cho chúng tôi là “Y hư hề”.
Hôm nay, tôi chính là một người tựa ở sô pha hút thuốc, trải qua nhiều cuộc phân ly, người cũng không giống như trong truyền thuyết trở nên chết lặng, tôi lòng đang đổ máu - Tôi cùng họ đều có cảm tình, đều ăn ý. Tôi ngồi đây hút thuốc, luôn cảm giác tổ năm ngươi cũng không rời chúng tôi đi, có thể một lát lúc trời chiều như trước lại thấy Tần Thủy Hoàng ôm máy chơi game, Kinh khờ cầm đài radio đặt trên tai, Lý Sư Sư giống như em gái ỷ ôi bên các ca ca, mà Hạng Vũ thì cô đơn đi một mình, đúng là như xa như gần, sau đó bọn họ đồng loạt nhìn tôi đứng ở cửa phơi nắng, cất tiếng cười to...
Tôi cuối cùng cầm điện thoại gọi cho mấy cái tên quen thuộc, còn có thể nghe được thanh âm bọn thổ phỉ không nói lý, hoặc là nghe được quân ca của 300 Nhạc gia quân.
Tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ tương tư, bỗng nhiên có người gõ cửa, tôi đứng bật dậy, chạy ngay ra mở cửa.
Ngoài cửa, Sáu Lưu cùng Hà Thiên Đậu đứng trước mặt tôi, tôi lập tức kinh ngạc: “Hai người đi chung từ khi nào vậy?”