Ông chủ vừa muốn rời đi, tôi giữ chặt tay ông ta lại nói: “Có chuyện này nhờ ông, ông đừng nói gì cả, cái cửa hàng bánh bao này ông vẫn làm chủ nhé.”
Ông chủ Hồ suy nghĩ một chút mới hiểu ý, cười nói: “Được, coi như tôi làm thuê cho cậu.”
Tôi nói: “Tôi nào dám?” Nói thế nào thì ông chủ Hồ cũng là thần tượng của tôi một thời gian tương đối dài, hôm nay tôi cũng phải thử cảm giác trả 10 khối mà không cần tiền lẻ, nhưng mà…, được rồi, theo giá là 1 tiếng 2 đồng, giờ đi vào tắm rửa gọi thêm xoa bóp chân, đi ra sợ rằng 10 đồng không đủ trả à.
Tôi mở cửa xe, Hạng Vũ đã ngồi xuống ghế lái, tôi đẩy anh ấy qua bên cạnh: “Thời gian này anh không cần lái xe, nếu không lúc cưỡi con thỏ thọt lại quen vào số.”
“Sao chú lại nói vậy?” Hoa Mộc Lan hỏi.
“Không có gì.”
Hạng Vũ thấy tôi cười tủm tỉm, hỏi: “Người vừa rồi là ai thế?”
“Ông chủ của Bánh Bao, nhưng hiện tại đã không phải.” Tôi lấy giấy chứng nhận bất động sản (kiểu sổ đỏ ở Việt Nam) ra cho anh ấy xem, Hạng Vũ nhìn qua hỏi: “Mua lại hết bao nhiêu tiền ?”
“70 vạn, em chưa từng tính tới phí hao mòn.”
Hạng Vũ nói: “100 mét vuông mới có 70 vạn, không đắt.”
Tôi nghĩ, thật sự đúng vậy, 40 vạn là giá mấy năm trước, bây giờ là khoảng 100 vạn, tôi chỉ nghĩ mình không tính phí hao mòn, ông chủ Hồ cũng quên tính chuyện bất động sản tăng giá, tính tới giờ tôi mới biết là mình chiếm được chút lợi, trực tiếp vui mừng phi thẳng về nhà.
Buổi tối, Bánh Bao đi làm về vô cùng đắc ý: “Tên nhóc hôm qua đập phá của hàng thì hôm nay mua mấy giỏ hoa tới xin lỗi bọn em, còn cố ý tặng em một hồng bao, nghe nói địa điểm kinh doanh của thằng nhóc kia hôm qua cũng bị người đập, mọi người đều đoán là ông chủ của bọn em thuê người làm. Ông chủ của bọn em có bản lãnh chưa?”
Tôi nói: “Ông chủ của bọn em có bản lãnh, tuyệt đối là người đàn ông vĩ đại nhất thế giới.”
Vài ngày tiếp theo, Hạng Vũ mỗi ngày đi Dục Tài ở chung với con thỏ thọt, tôi được vài ngày rảnh rỗi hiếm hoi, chuyện khẩn yếu nhất là trận chiến của Hạng Vũ với Nhị béo.
Hôm nay tôi ngủ thật ngon, khuay tay múa chân đi xuống lầu, gặp Hoa Mộc Lan cùng Ngô Tam Quế đang nghiên cứu binh pháp trên bản đồ. Hạng Vũ mấy ngày này bận bịu, Ngô Tam Quế thuận thế tiếp nhận vị trí của anh ấy. Trên bản đồ đã bị hai người vẽ đầy, mặt trên những vòng tròn mũi tên đại biểu quân đội giao nhau tán loạn, một thành phố hòa bình thế này bị bọn họ cho lâm vào trạng thái chiến hỏa liên miên.
Tôi cầm cốc nước đứng bên cạnh, nhìn thoáng qua hỏi: “Cướp đoạt thế nào rồi?”
Hai người chẳng ai nói chuyện, Hoa Mộc Lan tranh thủ thời gian chỉ bản đồ, tôi thiếu chút nữa phun nước, Hoa Mộc Lan đang chỉ vào tòa nhà UBND thành phố.
Tôi vội nói: “Các vị đoạt trường học nhà xưởng thì thôi, chỗ đó không thể đoạt.”
Hoa Mộc Lan dùng binh vây lấy UBND: “Nơi này là vùng binh gia tất phải tranh.”
Tôi che bản đồ: “Không nên không nên, không thể đoạt chính phủ nhân dân.”
Giỏi nha, nếu như muốn phản công đoạt lại thì phải sao, nếu để Phí Tam Khẩu thấy tấm bản đồ này thì chắc chắn tôi sẽ được mời đi uống trà. Nghe nói những quốc gia mẫn cảm chịu sự tàn phá của chủ nghĩa khủng bố, người ta mua vài chai thuốc diệt trùng về cũng bị đặc công theo sau mông điều tra. Bởi vì thứ đó có thể chế tạo bom.
Tôi chỉ vào cửa hàng của Bánh Bao trên bản đồ, hỏi: “Hai người tranh đoạt nơi này, ai đoạt được có thưởng.”
Tôi xuống lầu không được bao lâu thì có ba người tiến vào, đi đầu mà một người mặc quần áo màu đen, đeo kính râm không thấy rõ mặt, thân thể rất tráng kiện, người này vừa tiến vào đã nhìn đánh giá tôi, dường như không quá thân thiện, tôi thầm kêu hỏng rồi. Lão Hổ kêu tôi đề phòng Lôi Lão Tứ, nhưng không ngờ lại nhanh vậy.
Người nọ đánh giá tôi một lúc, đột nhiên hỏi: “Còn nhận biết tôi không?”
Tôi cầm túi gạch lên, lại thấy thanh âm của người này rất quen tai, tôi ngẩng đầu nhìn lại khuôn mặt, người này bỗng mỉm cười, giơ tay tháo kính râm: “Tiêu đại ca.”
Tôi đứng phắt dạy: “Ngụy Thiết Trụ, Trụ tử”.
Ngụy Thiết Trụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, cậu ta đi nhanh tới ôm chặt lấy tôi, tôi đấm nó: “Thằng nhóc chết tiệt, dọa Cường Ca nhảy dựng lên.” Tôi lại nhìn lại hai người sau lưng nó, đều là những thằng nhóc khỏe mạnh, Ngụy Thiết Trụ giới thiệu cho tôi: “Đây là bọn nhóc cùng em mở công ty.” Ngụy Thiết Trụ cười ha hả chỉ tôi: “Đây là Cường ca mà tôi vẫn nói với các cậu.” Hai thằng nhóc rất thành thật chào tôi: “Cường ca.”
Tôi nghe Từ Đắc Long nói rồi, Ngụy Thiết Trụ hợp tác với người mở một công ty bảo an, lúc đầu chỉ có vài người, chỉ là trên đường sắt bảo vệ hàng hóa, sau đó ngày càng chính quy, hiện tại chính thức đã thành lập công ty, Ngụy Thiết Trụ cũng xem như người sáng lập, giờ Ngụy tổng cũng vang danh rồi, hai đứa đi theo nó hiển nhiên là “tiểu đệ” của nó.
Mặc dù Thiết Trụ hiện tại cũng là người có thân phận, nhưng vẫn là thằng khờ khi ở chung với tôi, ôm tôi một cái lại cười khúc khích, tôi cảm thấy may mắn là nó không có hổ báo chỉ vào mặt tôi rồi bảo bọn tiểu đệ: “Kêu đại ca.” Mặc dù như vậy cũng chẳng có gì xấu, mỗi thành viên của Nhạc Phi quân đều bảo lưu lại sự thuần chân, điều này càng khiến tôi say mê.
Tôi hỏi nó: “Chú sao lại trở lại, có tin tức của người khác không?”
Ngụy Thiết Trụ nói: “Anh kết hôn sao em lại không về, Lý Tĩnh Thủy cũng đang trên đường về.”
Tôi vỗ đầu: Chuyện của mình còn phải chờ cho người khác nhắc nhở, tôi lại chỉ nhớ tiếp đãi khách cùng trận quyết đấu của Hạng Vũ, chuyện kết hôn với Bánh Bao vẫn dừng lại, cho dù là tiểu gia tiểu hộ cũng nên có chiêng trống, nhìn lại cũng không tới mười ngày nữa thôi.
Tôi liếc nhìn Ngụy Thiết Trụ, kéo nó qua bên hỏi: “Có phải các chú tìm được Nhạc nguyên soái rồi không?” Bởi vì tôi biết, trong mắt 300 Nhạc Phi quân không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này, hiện tại còn cách thời điểm tôi kết hôn còn 10 ngày, nếu Nhạc Phi còn chưa tìm được thì khẳng định họ sẽ không có thời gian trở về.
Ngụy Thiết Trụ nhìn tôi đầy khó xử: “Em còn không về Dục Tài, trực tiếp đi tới chỗ anh...”
Tôi thông cảm vỗ vai: “Được rồi, đừng nói nữa, anh hỏi Từ giáo úy.” Thiết quân luật của Nhạc Gia Quân không thể phá, 300 Nhạc Phi quân dù có tâm với tôi nhưng dường như luôn có lời khó nói, Ngụy Thiết Trụ trước khi gặp Từ Đắc Long quyết không nói cho tôi biết.
Ngụy Thiết Trụ hỏi: “Tiêu đại ca, chị dâu đâu?”
Tôi nói: “Chị dâu hiện tại không có nhà, tối cô ấy mới về.”
“Em về Dục Tài báo danh đã.”
Tôi nói: “Anh đi cùng luôn, thuận tiện bàn bạc vài việc tư.”
Ngô Tam Quế cùng Hoa Mộc Lan vừa nghe tôi muốn đi Dục Tài cũng theo xuống. Tần Thủy Hoàng cũng chạy nhanh tới: “Chợ anh đi vợi.”
Tôi cười nói: “Doanh ca không chơi game nữa à?”
“Chơi cạ ngày chạn lặm.”
Chúng tôi vừa mới ra cửa, Kinh khờ thấy tôi kéo đội ngũ, vội vàng lon ta lon ton theo sát đằng sau, vừa đi vừa gọi Triệu mặt trắng: “Lần này nó đi với anh.”
Triệu mặt trắng nghe vậy lại dính sát theo Kinh Kha., dường như sợ không để ý tới sẽ mất tích.
Tôi hô: “Kha tử, lần này không phải đi đá quán đâu.”
Kinh khờ mặc kệ, túm cửa xe tôi, chờ tôi mở, tôi còn nói: “Thế Tiểu Triệu không phải đi đâu.” Tôi thấy nếu thêm ba người bọn Ngụy Thiết Trụ thì không đủ chỗ.
Nào biết Triệu mặt trắng lắc đầu, rất kiên định nói: “Tôi phải đi.”
Ngụy Thiết Trụ nhìn ra sự băn khoăn của tôi, đi tới nói:
“Mọi người đều đi cả đi, bọn em cũng lái xe tới.”
Cậu ấy nói tôi mới nhìn lại thấy cạnh chiếc xe nát của tôi có một chiếc Land Rover mới cóng. Tôi bật cười: “Được đó nhóc, ai lái?”
Ngụy Thiết Trụ cười ngượng ngùng: “Ai cũng lái được, em cũng có thể.”
Tôi nghĩ lại chuyện cấp cho cậu ấy chứng minh thư giả, cầm chứng minh thư giả làm giấy phép lái xe thật. Phỏng chừng cả nước chỉ có cậu ta như vậy.
Chúng tôi chia làm hai nhóm lên xe, tôi đi trước mở đường, trên đường tôi gọi điện thoại cho cha mẹ, nói cho họ tôi sắp kết hôn, chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi thân bằng, tất cả đều tổ chức tại Dục Tài, cuối cùng tôi nói với mẹ: “Danh sách khách mời bố mẹ nghĩ đi, không cần vội.”
Bố tôi quát qua điện thoại: “Nghĩ cái rắm à, tao đã sớm viết ra giấy rồi, chờ mày phát ngán rồi.” Xem ra hai vị thúc dục lâu rồi, không thể chờ được nữa, thật là ngượng, các vị lão nhân vất vả cả đời vì con cái, đến giờ cũng không được tiêu dao, từ lúc tôi có được quán rượu đã gửi về trong nhà không ít tiền, tôi biết giai cấp vô sản thế hệ trước khẳng định không có tâm tư xuất ngoại, chỉ cần đi mấy chỗ Bắc Kinh, Đại Liên chơi là được. Tôi mua cho họ một tour du lịch, nhưng hai vị lại một là quen thói tiết kiệm, hai là con sắp kết hôn nên cũng nóng lòng, nói gì cũng không nghe. Tôi cũng chưa dám làm vậy với cha mẹ Bánh Bao, không phải là bất công mà là vì muốn làm Bánh Bao bất ngờ, lão kế toán thì tôi tín nhiệm tuyệt đối, nhưng mẹ của Bánh ao lại không phải người giữ bí mật được, chắc chắn sẽ lộ tẩy. Dù sao cũng còn nhiều cơ hội để con rể hiếu kính bố mẹ vợ.
Bố tôi xuất thân là công nhân, lúc trẻ tính tình táo bạo, giờ hò hét ầm ầm: “Còn phần mày, nhanh viết đám hồ bằng cẩu đảng của mày ra, ông cũng viết thiếp mời cho.”
Tôi vội cười làm lành: “Ba đừng vội, ba cứ gửi danh sách tới, con tìm người chuyên nghiệp viết.”
Cha tôi thỏa hiệp: “Vậy thì được.”
“Như vậy đi, bố không cần làm gì cả, thằng nhóc con chú hai dưới lầu mở cửa hàng photo in ấn còn gì, bố cứ viết danh sách ra giấy kêu nó làm giúp là được.”
Chẳng chờ tôi nói hết, bố tôi lại hét lên: “Được rồi, được rồi, ai là con ai hả”
Tôi: “....”
Đến Dục Tài thì đã có khoảng 200 người tới, tôi thấy trường học chiêng trống vang trời, pháo nổ ầm ầm, tôi đang không hiểu chuyện gì, Tống Đan Đan muốn ký hợp đồng bán truyện với tôi sao? Người xem trò chắn chúng tôi ở cửa, tôi đành xuống xe chen qua đám người, người nhận biết tôi đều nói: “Chúc mừng Tiêu chủ nhiệm.”
Tôi càng mê hoặc, dẫn mấy người Ngụy Thiết Trụ đi vào, trong vườn trường có một đám đông bị một đám đông khác vây quanh, đám bên ngoài cầm các loại bảng tên dài ngắn, có người còn vác một bó vũ khí có to có nhỏ, song phương ở thế giằng co – các hảo hán bị phóng viên vây lấy. Một người ở trong trùng vây sợ hãi, kinh hô: “Nói chầm chậm thôi, nói chầm chậm thôi.” Đúng là Trương Thanh.
Trương Thanh hét lên khi thấy tôi tới, vội kêu lên: “Các vị phỏng vấn anh ta, đó là phụ trách của chúng tôi, thủ lĩnh của Dục Tài.”
Mấy chục phóng viên nhìn qua, lập tức như cá mập ngửi thấy mùi máu vọt tới tôi, như sét đánh không kịp bưng tai, thế như chẻ tre vây lấy tôi, bọn nọ cầm đủ thứ gậy dài ngắn bất đồng dí vào miệng tôi, đều hỏi: “Xin hỏi ngài có vừa lòng với kết quả đánh trận vừa rồi không. Ngài có cảm nghĩ gì?”
Ngô Tam Quế thấy nhiều người đánh tới, vô cùng cảnh giác, nói nhỏ: “Cái gì mà đánh trận, chuyện chúng ta đập quán họ cũng biết rồi à?” Hoa Mộc Lan dựa lưng vào anh ấy nói: “Xem ra không có địch ý.” Đám Chính béo dù sao cũng ở đây thời gian dài, đối với loại phỏng vấn liều mạng của giới truyền thông giờ đã nhìn cực kỳ quen mắt.
Tôi đương nhiên biết các phóng viên đang hỏi chuyện thi đấu ở Singapore, nhưng tôi còn thật không biết nên trả lời họ thế nào, bởi vì xem ra mức độ hưng phấn không chỉ đơn giản là đoạt huy chương vàng, nhất là ở hạng mục tán thủ có thể gây chú ý lớn như vậy, chẳng khác gì tập thể vận động viên xài Doping.
Tôi nhìn thoáng qua Trương Thanh ở xa xa, hi vọng có thể được thông tin hữu dụng, nhưng mà tên kia vừa được giải cứu căn bản chẳng thèm để ý tới tôi, mang theo bao lớn bao nhỏ chạy vội vào ký túc xá, đám khác thấy tôi liều mạng trong đám ông liền cười hả hê bỏ trốn.
Đối mặt với những máy ghi âm micro san sát, tôi rống lên, nghiêm trang: “Kết quả như ngày hôm nay không phải thành tựu, chúng tôi đã cố gắng. Xin tổ quốc cùng nhân dân yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của các vị, lấy được thành tích càng tốt hơn.” Sau đó mặc kệ phóng viên hỏi tôi thế nào, chen vào giữa các phóng phăm phăm đi vào trường, các phóng viên dường như không có gì bất mãn, chỉ có một nữ phóng viên khi thu micro lại tự nhủ: “Còn có thành tích nào tốt hơn nữa sao?”
Đuổi được đám phóng viên đi, tôi lập tức đi tìm các hảo hán tính sổ. Đi vào ký túc xá thấy cả đám đã rửa mặt tắm rửa xong, đang phấn chấn đi ra tản bộ. Lư Tuấn Nghĩa, Lâm Xung, Phương Tịch, Phương Trấn Giang, Trình Phong Thu, Đoàn Thiên Lang, cả đám ầm ĩ náo nhiệt bắt tay, ôm hôn nhau, tôi còn thiếu chút nữa ôm hôn Hổ Tam Nương, bị nàng ký đầu. Tôi không biết nên nói chuyện với ai trước, đành phải bắt lấy tay Trương Thanh, mắng: “Lúc nãy anh chơi em, có anh em nào như mấy người không?”
Trương Thanh cười ha hả: “Không phải là chuyện tốt sao, cơ hội lộ diện tuyệt vời hả?”
“Sao mọi người về không nói với em một tiếng?”
Đổng Bình nói: “Không phải đã nói cho chú bất ngờ sao, bọn anh vốn định hôm chú kết hôn đột nhiên xuất hiện, nhưng mỗi ngày ở Singapore đều phải đối phó phóng viên các nước, có những người tóc vàng mắt xanh, nhìn thấy quái quái nên quyết định trở lại.”
Đoàn Cảnh Trụ đột nhiên chui ra từ xó xỉnh bất mãn: “Tóc vàng thì sao, anh không thấy nhiều người cố ý nhuộm vàng sao?”
Tôi hỏi: “Nói thật, thành tích thi đấu của các anh thế nào?”
Phương Trấn Giang cười nói: “Thành tích kém thì sao có nhiều người đi theo vậy, Viện Viện đâu, mau báo cáo với Tiểu Cường một chút đi.”
Tôi cùng Ngô Tam Quế trăm miệng một lời hỏi: “Viện Viện là ai?”
Đồng Viện ngượng ngùng đi tới, cầm trong tay một cuốn sổ nhỏ đưa cho tôi: “Tự anh xem đi.”
Không xem không sao, xem xong tôi sốc, lần này tới Singapore thi đấu tổng cổng có xx quốc gia tham gia, phân 11 cấp bậc cùng đoàn chiến. Trung Quốc đại biểu giành toàn bộ huy chương vàng, tới lúc tôi gọi điện cho Đồng Viện, đúng như Trương Thanh nói chưa từng cấp cho nước ngoài một chiếc huy chương nào kể cả huy chương đồng, sau đó vì phân tổ ngẫu nhiên mới có ba huy chương bạc cùng hai huy chương đồng tuột mất, là do bỏ mất mà không phải mất, không biết nên nói là kỳ tích hay là tai nạn lịch sử, một đoàn ngoại quốc chạy tới Singapore, kết quả ngày ngày xem cờ Trung Quốc kéo lên, ngày ngày nghe quốc ca Trung Quốc, cuối cùng “Hành khúc Nghĩa dũng quân” thành hit.
Việc này oanh động quốc tế, một ít quốc gia không hứng thú với tán thủ cũng phái phóng viên tới Singapore, hiệp hội tán thủ quốc tế dự định sắp xếp một loạt quy định hạn chế địa vị bá chủ của tuyển thủ Trung Quốc, kể cả: Găng tay nhỏ sửa thành găng tay lớn, nghe nói như vậy có thể làm giảm tốc độ ra quyền, người xem cũng không bị hoa mắt, cải chế luật 3 lần gục loại khỏi vòng thi đấu, cứ thế gia tăng rất nhiều tính tùy cơ với luật không xác định, khiến hai vị tuyển thủ thực lực cách xa cũng không đơn điệu rườm rà nữa.
Đề nghị cuối cùng bị chịu phê bình lớn nên không chọn dùng, nội dung của nó là ngăn cản xuất chiêu: Từng tuyển thủ trước khi công kích phải hô to thủ đoạn công kích cùng mục tiêu, ví dụ: Tao muốn dùng nắm tay đập bể đầu mày, tôi muốn giơ chân đá ngực cậu....
Lần thi đấu này không chỉ gây khiếp sợ cho thế giới như vậy, trong lúc một vị phóng viên Singapore phỏng vấn vô ý biết được: Đoàn tuyển thủ đại biểu Trung Quốc đều tới từ một trường học.
Đây không đơn giản là mánh lới mà mang theo sắc thái thần bí, nghe nói khi phát hiện này được công bố, bọn họ lập tức sinh ra hứng thú đối với đoàn, 24/24 giờ bám riết chụp ảnh quay phim. Vì chứng thực điểm này, cho nên khi chính thức nói ra vấn đề này, lĩnh đội Đồng Viện chỉ nói đơn giản: “Đúng, chúng tôi đi ra từ một trường học, nhưng đó có gì đặc biệt?”
Vì vậy cả thế giới xôn xao, ngẫm lại xem, cũng giống như chúng tôi biết Brazil đá rất tuyệt, nhưng một ngày đột nhiên biết Pele trong quá khứ, Ronaldo hay là Ronaldinho đều tốt nghiệp một trường, chúng tôi sẽ nghĩ sao?”
Dục Tài dùng lực một trường đối kháng cao thủ toàn thế giới, hơn nữa trường ma pháp Howard khi so với bọn tôi cũng đã mất đi sự huyền ảo sáng chói.
Đối mặt với từng khuôn mặt tươi cười, tôi ngất, tôi không biết thế có tính là làm bừa không. Lúc trước quên không nhắc nhở họ im hơi lặng tiếng một chút, bất quá rất nhanh tôi lại thấy thản nhiên: Chuyện quan hệ tới vinh dự quốc gia, hơn nữa huy chương vàng cũng là dùng thực lực chân thật kiếm về, cũng không cùng đóng băng thời gian hay là các siêu năng lực gì gì đó.
Trương Thanh ném một huy chương vàng vào tay tôi: “Cho chú giữ lại làm kỷ niệm.”
Tôi cúi đầu nhìn Tào Xung. Nó đang chăm chú xắp xếp một đống gì gì đó, tôi ôm nó hôn lên mặt, huy chương vàng treo lủng lẳng trên cổ nó, trịnh trọng đeo huy chương lên cổ nó: “Con, ba ba tặng cho con, hy vọng khi con lớn lên, ba ba sẽ được tận mắt nhìn con giành được nó.”
Tào Xung cau mày nói: “Ba ba, con không cần...” Sau đó nó kéo từ trên cổ ra một đống huy chương vàng bạc các loại: “Thêm cái nữa thì con đi không nổi.” Các hảo hán mặc kệ huy chương gì tiện tay cho Tiểu Xung làm đồ chơi.
Hổ Tam Nương duỗi tay với tôi: “Chú không cần cho chị, chị kiếm đủ vàng làm cái vòng tay bằng vàng.
Tôi: “...”
Xem ra bọn thổ phỉ toàn lực kiếm huy chương về chỉ là biểu hiện tranh cường háo thắng, bọn họ căn bản không có chút vinh dự cũng như tinh thần thể thao.
Ngô Tam Quế cùng Hoa Mộc Lan đều đi tới hỏi tôi: “Con cậu từ đâu ra thế?”
Tôi nhìn quanh thấy không có người ngoài. Cũng nói thật với họ, thuận tiện giới thiệu: “Đây là các hảo hán Lương Sơn.” Ngô Tam Quế vội ôm quyền: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
Tôi lại giới thiệu với các hảo hán: “Đây là Ngô Tam Quế, Tam ca cũng hay tạo phản, đây là Hoa Mộc Lan.” Hổ Tam Nương giữ chặt tay Hoa Mộc Lan nói: “Mộc Lan tỷ, chị là thần tượng của em.”
Đổng Bình hỏi tôi: “A, đúng rồi, mấy lão già viết chữ vẽ tranh trong trường là ai thế?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, Nhan Cảnh Sinh đã chạy tới nói: “Tiêu chủ nhiệm, có việc cho anh này.”
Ngụy Thiết Trụ vui mừng hô lên: “Nhan sư phụ.”
Nhan Cảnh Sinh nhìn lại, lập tức nhận ra: “Ai da, Thiết Trụ, đã về rồi hả?”
Tôi đầu óc hỗn loạn, tìm Lư Tuấn Nghĩa cùng Phương Tịch nói: “Mấy người đi thì có nhiều bạn mới tới, chúng ta phải tổ chức hội họp để làm quen, mọi người trước lạ sau quen, có gì chiếu cố lẫn nhau.”
Ngô Dụng liếc Trình Phong Thu cùng Đoàn Thiên Lang nói: “Vậy có cho bọn họ tham gia không?”
Tôi nói nhỏ: “Chỉ có người của chúng ta thôi, Ngô quân sư nghĩ biện pháp lừa họ đi.”
Ngô Dụng gật đầu, đám bọn họ tại dị quốc tha hương, thường đi với nhau nên quen biết. Đi đến chỗ nào cũng là có ngươi có ta, cho dù Tứ Đại Thiên Vương cùng các hảo hán hiện tại ra vẻ cãi nhau, nhưng nếu thật kêu họ liều mạng sống mái với nhau, có lẽ không hạ thủ được.
Tôi vỗ vai Phương Trấn Giang: “Còn về Viện Viện nhà cậu thì cậu tự nghĩ biện pháp đi.”
Phương Trấn Giang nói: “Nghĩ biện pháp gì, em đã nói hết với cô ấy rồi.”
Tôi nhìn cậu ta, cười nói: “Chú nói cô ấy tin hả?” Đồng Viện khác Tú Tú của Hoa Vinh, tôi thấy việc này phải tính kế lâu dài. Phương Trấn Giang liền đi tìm Đồng Viện.
Tôi nói với Lư Tuấn Nghĩa: “Chúng ta tập hợp ở hội trường lớn sau 5 phút nữa.”
Sau đó tôi bắt đầu đi thu thập đám khách hộ, trước tiên tới đại lễ đường tìm Ngô Đạo Tử, Diêm Lập Bản, Trương Trạch Đoan đang vẽ, nhưng mà mấy lão không vẽ bích họa, từ hôm đến trường chỉ nhìn qua, xã hội hiện đại phồn hoa mang lại ấn tượng sâu sắc cho Trương Trạch Đoan, ông ấy dùng hơn mười trang giấy nối lại, dự tính vẽ một trường quyển, tôi tùy tiện nhìn vài tờ, liên tục gật đầu, mặc dù liếc mắt nhưng người xe như nước vô cùng sống động, nhìn lại cây cầu thứ ba tôi thiếu chút nữa vã mồ hôi, trên trụ cầu còn viết: 135.
Sau đó tôi vào trong phòng y tế trường tìm Biển Thước, Hoa Đà, điều kỳ quái là trà thánh Lục Vũ cũng ở đây, sau đó hỏi lại mới biết là lão Lục tới cầu vài vị thuốc khử tạp vị trong nước, tôi hỏi: “Anh tìm được chưa?”
Lục Vũ đưa chén trà duy nhất cho tôi: “Chú uống thử xem.”
Tôi uống một ngụm, trà thơm mang chút mùi thuốc, nhưng cảm giác thấm lòng người không phải bất kỳ một chuyên gia pha trà ở các quán trà có thể chế ra, thêm chút đường hóa học rồi bán ra thị trường tuyệt đối có nguồn tiêu thụ không kém cocacola tí nào.
Tôi vừa uống vừa đi xung quanh, chuyện này thật mệt chết tôi, tôi thiếu chút nữa quên Tô Võ lão gia tử thành phòng thường trực của mọi người, cơ hồ sai mấy người đi mở hội nghị, hiện tại tôi nghĩ đi nghĩ lại xem đó có phải khách hộ không, điều kỳ quái là Hạng Vũ mời vừa xuống ngựa đã hỏi tôi làm gì, tôi quả quyết không nhớ gọi anh ấy tham gia hội nghị -- trong tiềm thức của tôi đã coi anh ấy là người hiện đại.
Cuối cùng tôi hao hết sức lực mới tập trung mọi người vào hội trường, lúc này mới phát hiện Lý Tĩnh Thủy cũng tới, thàng nhóc hiện giờ ăn mặc như một công tử đô thị hiện đại, mặc vest vô cùng đẹp trai, lúc đi đứng vô cùng chú ý tới cà vạt. Tôi cùng cậu ta và Ngụy Thiết Trụ có một thời gian rất thân mật: “Chúng ta trước tiên khai mạc hội nghĩ, lát nữa tôi và Từ giáo úy của các cậu sẽ nói chuyện.”
Lý Tĩnh Thủy nói nhỏ vào tai tôi: “Tiêu đại ca, Nhan sư phụ không phải khách hộ của anh mà?”
Tôi nhìn lại, thấy Nhan Cảnh Sinh đang ngồi hàng đầu tiên, tiếp đó bên trái là Ngô Tam Quế, bên phải là Nhan Chân Khanh. Tôi vã mồ hồi, thiếu chút nữa phạm sai lầm, Nhan Cảnh Sinh chắc là cho rằng tôi mở hội mừng công, cậu ta rất có ý thức trách nhiệm tự nhiên sẽ tới tham gia, hiện tại toàn bộ trường Dục Tại, cơ bản cậu ta xếp thứ hai, bất luận hội nghị gì cũng tới tham gia rất tự nhiên.
Lý Tĩnh Thủy tinh nghịch nháy mắt với tôi: “Giao cho em.” Cậu ta đi qua nói vài câu vào tai Nhan Cảnh Sinh, hai người nhanh chóng trò chuyện rồi ra ngoài lúc nào không biết.
Tôi lau mồ hôi rồi lên đài nói: “Không có người sau cách mạng Tân hợi chứ?”
Phương Tịch cùng Tứ Đại Thiên Vương, thê cả Phương Trấn Giang với Tú Tú đông loạt hô lên: “Có, cậu cũng vậy.”