Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 12: Thiết đầu công



Vì lý do gì mà tôi bị đánh ngã, tôi xin giải thích thế này, miếng bánh quy này căn bản chưa phát huy tác dụng, tôi chưa biến thành Võ Tòng, nếu biến rồi thì chịu vài đấm vài đá chẳng khác gì muỗi đốt inox?

Còn vì sao nó lại không có tác dụng, giải thích duy nhất là: Bởi vì miếng bánh bích quy chưa trôi xuống dạ dày, tôi còn đang nhai đã đứng lên, bị đánh là đáng đời.

Lúc tôi ngã xuống, tôi đã cảm giác được lực lượng rồi.

Trong nháy mắt, cảm giác nóng bỏng toàn thân xuất hiện, càng lúc càng phình to lên, tựa hồ như có người khác đang xô đẩy tôi, ngũ quan của tôi cũng có cảm giác khác thường, cảnh vật xung quanh trong phạm vi 10 bước nắm rõ trong lòng bàn tay, đây hẳn là nhãn quan sáu tai nghe tám hướng trong truyền thuyết rồi, chỉ trong chớp mắt cơ thể tôi đã được cải tạo thành Võ Tòng - không biết Phương Trấn Giang có giật mình hay không?

Lúc này thân thể của tôi càng đang tiếp tục đổ xuống, tôi không chờ tiếp lập tức đứng lên, đột ngột phi lên không, sau đó như có một người đỡ tôi đứng dậy, dù vội vàng vẫn ung dung tránh một quyền, né qua một cái chân ghế phang tới, sau đó dùng một cái tát quất bay một thằng lưu manh xa hơn 3m, tôi phỏng chừng thằng nhóc này có xem kịch câm thì cũng có cảm giác như cả khán phòng đang vỗ tay.

Mọi người đang vây tôi chợt ngẩn người.

Tôi không nhàn rỗi, tôi biết thời gian không nhiều, chỉ có 10 phút thôi, phải đánh gục 25 người, tôi giang hai tay như diễn viên ba lê, từng tiếng bốp bốp vang lên, bọn vây xung quanh tôi từng thằng bị tát bay ra, tay tôi cũng đau chết mẹ, cho dù là có võ công của Võ Tòng, nhưng thân thể vẫn là của tôi. Tôi vội thu tay xoa xoa ngực, bắt đầu dùng chân, vốn định đá vào chân nó nhưng lại hơi nhấc lên trên. Tôi chợt cảm giác như đá nát trứng, lúc thu chân còn cảm thấy ghê tởm, thuận thế quét chân tiếp, tôi liền hối hận, nên chờ bọn nó ôm mình rồi mình nhấc chân đá cao vào đầu nó, màn ảnh này vừa xuất hiện trong phim là tôi đã muốn ghen ghét chết đi được.

Chớp mắt tôi đánh gục bảy tám tên, hưng phấn như gà chọi nhảy loi choi, miệng la hét: “Đến đây, đến đây.”

Quan Vũ dùng chuôi đao đánh gục hai người, liếc mắt sang nhìn tôi, bất ngờ: “Tiểu Cường võ công cao nha.”

Tôi nhảy lên nói: “Cẩn thận sau lưng.”

Quan Vũ cũng chẳng thèm nhìn lại, dùng đại đao đập gục tên định đánh lén, cười nói: “Đúng là hơi không thành thật, lừa anh tới giúp chú đánh nhau.”

Tôi nhe răng cười he he, Quan Vũ nhắc: “Phía sau.”

Tôi sớm đã cảm giác thấy có thằng nhóc định đánh lén, nghe nói vậy tôi cũng chẳng lúng túng. Xoay người quét ngang sườn, thằng nhóc trong tay còn cầm một cái chai bị tôi đá vỡ, mãnh vỡ thủy tinh đâm vào bụng. Tôi nhảy nhót, tay lau mũi, vừa nhảy vừa la hét, sau ngẫm lại thì không đúng, mình rõ ràng dùng võ công của Võ Tòng, liên quan chó gì tới Lý Tiểu Long?

Thấy tôi phát uy, lập tức có người hô lên: “Lấy hàng ra.” Mấy tên chạy nhanh ra sau lấy vũ khí. Lấy hàng? Lấy hàng anh cũng không sợ, hình như Võ Tòng xài song đao. Tôi giẫm nát một cái ghết dựa, cầm hai chân gỗ chờ bọn nó, mặc dù là xã hội đên, nhưng hàng của bọn chúng chỉ là gậy bóng chày cùng đao thôi, tôi cũng phải cảm tạ chính phủ, không thể để hơi tý là có bắn nhau bùm bụp tại Trung Quốc. Tôi cầm hai thanh côn gỗ chỉ đông đánh tây vô cùng đẹp mắt, lập tức lại có mấy người bị loại khỏi vòng chiến. Tôi cảm giác chưa đủ đã, chợt nhớ tới Võ Tòng xuất thân từ Thiếu Lâm tự, khẳng định có luyện qua Thiết Đầu Công, vì vậy tay gạt ra hai đao bổ tới, tôi dùng đầu đập thẳng vào một chai rượu đang vung tới - điều này cho thấy tôi còn không ngu ngốc. “Bốp!” Chai rượu vỡ nát, thằng nhóc cầm chai đập tôi ngây người sửng sốt. Tôi nhe răng cười , đánh phủ đầu.

Giết chóc! Giết chóc! Giết chóc! Thiếu Lâm tự thiết đầu công! Thiếu Lâm tự thiết đầu công! Không thể cho người của Lôi lão tứ bất cứ cơ hội nào.

Hảo hán Võ Tòng vĩ đại của Lương Sơn! Hắn kề thừa truyền thống quang vinh của Thiếu Lâm. Đạt Ma, Giác Viễn, Trương Tam Phong lúc này đang phụ thể vào hắn, Tiểu Cường đại biểu cho lịch sử cùng truyền thống của võ thuật Trung Hoa, lúc này không phải tôi một mình chiến đấu, tôi không phải một người.

Đánh gục thằng nhóc xong, tôi phát hiện cả bọn đều đình chỉ chiến đấu, kể cả Quan Vũ, cả đám đứng ngơ ngác nhìn tôi, tôi ngửa mặt lên trời cười dài: “Ha ha ha… ái ôi!”

Luc này tôi mới phát hiện ra chai rượu nát, đầu cũng nát mẹ rồi…

Mẹ nó, bây giờ tôi mới bi ai nhớ ra: Võ công là của Võ Tòng, nhưng đầu là đầu của mình.

Tôi bĩu môi, thiếu chút nữa khóc thét, bất quá vẫn còn chịu được, Thiết Đầu Công đụng chai, đầu tôi nát thì cái chai cũng nát, chỉ có điều chảy một chút máu thôi.

Trong lòng tôi tràn đầy lửa giận không có chỗ phát tiết, gia tăng tốc độ thu hoạch bộ hạ của Lôi lão tứ, thử tưởng tượng coi, dưới sự nỗ lực của Võ Tòng cùng Quan Vũ, hơn 50 tên tay chân nhanh chóng bị đánh gục, tôi cũng không cố dùng Thiết đầu công - dù sao Võ Tòng cũng trâu bò hơn tôi nhiều.

Cuối cùng không chờ tôi nói gì, Quan Vũ đi trước một bước dẫm lên ngực tên trùm sò nói: “Nói, vậy 500 vạn có phải trả hay không?”

Tên trùm sò: “… Đừng.”

Tôi nhảy cao tới ba trượng - xem ra khinh công của Võ Tòng cũng rất cao, hô lớn: “Nhị gia, ngài lầm rồi, là hắn nợ chúng ta.”

Có khả năng nhị gia đang đỏ mặt, đương nhiên, cảm xúc này không thể biểu hiện ra trên mặt, chỉ có điều tôi thấy ngài nhăn nhó, có trách thì trách điển cố, tôi chỉ biết đơn đao phó hội, còn không hiểu tình hình lúc đó, tình huống lúc đó là: Nhị gia trấn thủ Kinh Châu, Tôn Quyền đã nói để cho Lưu Bị tạm thời mượn Kinh Châu, kết quả bị Nhị Gia vừa lừa vừa đoạt lại thêm vừa nhờ vả cướp lấy, trong chuyện này Nhị Gia trung với Lưu Bị không có gì đáng trách, nhưng cũng chịu thiệt, cho nên tôn chỉ của nhị gia luôn là “thiếu nợ trả tiền”, bằng phong cách hành sự của ngài, đương nhiên chỉ cho ngài đoạt của người khác, trong tiềm thức Nhị Gia vẫn nghĩ lần này chúng tôi tới là quỵt nợ.

Nhị gia ngượng ngùng thối lui qua một bên, lúc này tới lượt tôi dẫm lên ngực tên lưu manh: “Nói, Có trả tiền không?”

“ Em…. Em gọi điện thoại.”

“Cho mày nửa tiếng.” Trong vòng nửa tiếng Lôi Lão Tứ còn không triệu tập được đội ngũ quy mô lớn hơn thế này, dù sao tôi cũng đi thu nợ thay người khác, không thể làm mình bị cuốn vào, vì an toàn tôi lại sử dụng đọc tâm thuật đối với lão lưu manh trùm sò, thằng chó đó tâm loạn như ma, không nghĩ ra chủ ý gì xấu xa, tôi mới cho nó gọi điện thoại.

Lão lưu manh nói qua tình hình nơi này, hắn cũng không nói bọn họ có hơn 50 người. Hai người đánh ngã tấ cả, bất quá bằng sự khôn ngoan của Lôi Lão Tứ thì từ giọng điệu của lão lưu manh có thể nghe ra một ít tin tức, điện thoại gọi chưa được 20 phút, Lôi Lão Tứ đã phái một người cầm theo một tờ chi phiếu tới, không nói một lời. Tôi cũng hiểu, tôi cùng Lôi Lão Tứ đã kết thù, kể cả lão Hách, vì gây ra chuyện lớn vậy, cũng không biết là phúc hay họa với lão.

Sự tình tới mức này, cả hai nhà không cần nói gì, là gió hay là mưa phải chờ sau này mới biết.

Lúc đi ra, Quan Vũ nhét Thanh Long Yển Nguyệt đao vào tay tượng đất, hơi lo lắng đi sát theo tôi nói: “Chú nói thử xem bọn họ mà biết anh làm thế này, sẽ không ngược đãi bài vị của anh chứ?”

Tôi: “.…”

Ra khỏi quán, tôi chính thức cúc cung vái Quan Vũ, lo lắng nói: “Nhị gia…”

“Gọi nhị ca đi, Dực Đức cùng Tử Long đều gọi như vậy.”

Tôi vừa nghe được Nhị Gia hình như không có ý trách tội, lập tức hoạt bát, cợt nhả nói: “Nhị ca, thật sự xin lỗi, tiệc rượu tẩy trần lại thành đơn đao phó hội.”

Quan Vũ nhân hậu xua tay: “Chú cũng là người chịu nhờ vả.”

Chúng tôi lên xe, đi ngang qua một quán ăn bên phố, tôi hỏi: “Nhị ca còn chưa ăn cơm nhỉ, hôm nay cũng muộn rồi, trước tiên chúng ta ăn gì đó một chút, lát em đưa anh đi tới trường.”

Nhị Gia ngồi xuống ăn mấy xiên thịt dê nướng, bỗng dốc chén thở dài, tôi hỏi: “Nhị ca có tâm sự sao?”

Quan Vũ im lặng hôi lâu, nói: “Không biết đại ca cùng tam đệ thân ở nơi nào?”

Tôi cẩn thận hỏi: “Đại gia cùng Tam gia… có thể tới sao?”

Quan Vũ ảm đạm lắc đầu: “Phán quan phá lệ nói cho anh biết, đại ca đầu thai ở Bắc triều, mà tam đệ tới một nơi gọi Tùy Triều.”

Tôi tiếc nuối nhún vai, thật sự hết cách. Hai người này nếu ở hiện đại tôi còn có thể xem tình huống tìm cách chơi đểu Hà Thiên Đậu lấy thuốc, nhưng thế này quá khả năng của tôi. Nghĩ tiếp tôi lại kinh hoàng, Quan Vũ tới rồi, lão gia tử này đời trước tâm khí cao ngạo, trong tam quốc cơ hồ khắp nơi là địch, Hà Thiên Đậu có thể nhân cơ hội này, tìm tới Hoa Hùng, Nhan Lương, Hề Văn, …., có khi còn xúi dục ngũ quan lục tướng, tùy tiện tìm mấy vị tới cũng là một trận ác đấu.

Tôi rót cho Quan Vũ một chén. Chú ý quan sát sắc mặt ngài nói: “Nhị ca, em nói vô tâm nhưng anh đừng giận.”

Quan Vũ nhìn tôi.

Em nói: “Đại gia cùng tam gia đều đầu thai tới đời Đường, anh cần gì một mình tới đây chịu tội một năm, lẻ loi hiu quạnh.”

Quan Vũ không giận, chậm rãi gật đầu, xem ra rất đồng ý với ý kiến của tôi. Chờ tôi nói xong, ngài mới cười nhạt: “Có thể nhớ thêm về họ một năm cũng tốt.”

Mắt tôi ngấn lệ, cơ hồ sắp khóc, thứ gì gọi là nghĩa khí? Vì bằng hữu mà không tiếc mạng là tiểu nghĩa, trong tuyệt cảnh bảo vệ hai vị mỹ nữ như hoa như ngọc là trung nghĩa, cách xa thiên sơn vạn thủy, thậm chí biết vĩnh viễn không gặp lại vẫn si tâm không thay đổi, đây mới là cao nghĩa. Đào viên ba người giao tình thật sự không gì so sánh nổi, mọi người biết hậu nhân đánh giá Lưu Bị thường ra vẻ trung thiện, kỳ thực ra cực kỳ gian xảo, nhưng tình cảm hắn đối với hai vị huynh đệ, nhị gia bị Đông Ngô lừa giết thì Lưu Bị không tiếc tất cả, phát động toàn lực báo thù là một ví dụ. Ngoài ra, hắn vì thu mua Triệu Vân mà ném A Đẩu xuống đất ở Trường Bản, có thể thấy được hắn là người chả ra gì.

Nghĩ tới Triệu Vân, tôi lại hỏi: “Nhị ca, anh xem em thật sự không giống Triệu Tử Long sao?”

Quan Vũ liếc nhìn tôi rồi lắc đầu quầy quậy: “Không giống.”

“Hai người bọn em thì ai đẹp trai hơn ?” Tôi mặt dày hỏi tiếp, từ nhỏ tôi chưa bội phục ai, chỉ phục mỗi Triệu Vân, thứ nhất kính hắn thần thương cái thế, thứ hai hâm mộ hắn đẹp trai, một nam nhân có hai điểm này, còn có thể lấy tật gì ra để chê ?

Quan Vũ nhìn tôi, nói: “Chú trắng hơn nó một tí chút.”

Tôi giật mình: “Sao ạ! Triệu Vân không đẹp trai sao?” Da tôi không tính là đen, nhưng cũng tuyệt đối không trắng, không phù hợp với hình tượng “Triệu Vân” mặt như ngọc trong suy nghĩ của tôi.

Quan Vũ: “Tử Long nhìn mặt tuấn mỹ không sai, nhưng chỉ trắng hơn tam đệ tí tí tí xíu thôi, ha ha.”

Mẹ kiếp, Quan Vân Trường nói ra sự thật: Triệu Vân nguyên lai là tướng quân mặt đen. Bất quá tôi đoán bừa rằng rất có thể là do phơi nắng, Hoa Mộc Lan đánh trận 12 năm giống như người Châu Á hỗn huyết, Triệu Vân cũng có thể thế.

Tôi tò mò hỏi tiếp: “Nhị ca nói vậy thì em còn đẹp trai hơn Tử Long một chút?”

Quan Vũ nhìn tôi rồi ung dung nói: “Tướng mạo anh không bình luận, bất quá ít nhất Tử Long đánh giặc xong dù trên người có máu thì cũng là máu của người khác.”

Tôi đang buồn bực thì Nhị ca lại nói câu này, cảm giác trên đầu lành lạnh nhớp nhớp - là do vừa rồi luyện Thiết đầu công.

Tôi lau máu, lúng túng: “Uống rượu, uống rượu.”

Lúc này tôi bắt đầu cảm giác được, ngoại trừ đỉnh đầu, tay chân giờ cũng như sắp gãy, xem ra nguyên lý lực học “tác dụng tương hỗ của lực ” là chân lí, không chọc tay vào chảo cát nóng vài năm mà đi vả miệng kẻ khác cũng là không sáng suốt, có kinh nghiệm đau đớn này sau đó tôi sẽ thận trọng chọn mục tiêu, tốt nhất là sử dụng binh khí. Lâm Xung là một đối tượng tốt, còn ai có công phu quyền cước cao phải kính nhi viễn chi, đáng tiếc trong lịch sử chỉ trừ Tương Như hình như không có vị nào thích dùng bản chuyên - gạch, không thể tiến hành diễn xuất có bản sắc.

Uống một chai bia, ăn mười mấy xiên thịt dê nướng, tôi cầm lấy tờ báo nát trên bàn, không hiểu do ai vứt lại, đọc lướt qua mấy tên lừa đảo ở mục tìm bạn trăm năm, tin đầu khá là thú vị, một nông dân ở Hà Nam tự xưng là mình có thể nhớ tới chuyện kiếp trước. Theo lời ông ấy, đời trước ông là một võ tướng thời Tam Quốc, tên là Chu Thương, từng dẫn ngựa mang đao cho Quan Vũ hơn mười năm…

Từng dẫn ngựa mang đao cho Quan Vũ mười năm? Tôi cười: “Chuyện này thú vị nha, he he.” Loại chuyện này trong quá khứ cũng nghe nói vài lần. Đương sự nói bài bản hẳn hoi, cả đời trước họ gì tên gì quê ở đâu đều nói rành mạch, cuối cùng rất nhiều kẻ lừa đảo vì phô trương nên tỉ lệ bệnh thần kinh rất cao, tất cả đều không xong. Mặc dù bên người tôi không ít ví dụ, nhưng tôi hiểu, nếu không làm có thuốc của Hà Thiên Đậu trợ giúp, loại chuyện này ít có khả năng xảy ra.

Quan Vũ hỏi: “Chuyện gì?”

Tôi đặt báo chí trước mặt ông ấy: “Có người nói đã phục vụ cho anh vài chục năm.”

Quan Vũ cầm lấy tờ báo, chăm chú đọc cùng xem tấm ảnh chụp mơ hồ trên báo, lập tức buông báo nói: “Chu Thương hả.”

Tôi nói: “Đúng vậy, ông ấy nói mình là Chu Thương, thú vị, nói gì hay không nói, lại nói mình là tên dắt ngựa. Anh xem em, Triệu Vân…”

Quan Vũ thản nhiên nói: “Đừng nói Chu Thương thế, anh với nó là huynh đệ.” Nhị gia lại làm một xiên thịt, hỏi: “Người ở đâu?”

“Hà Nam, địa chỉ cụ thể chưa nói.”

Quan Vũ gật đầu, xé trang giấy lau miệng, tôi hỏi: “Nhị ca ăn no rồi sao?”

“À, ăn no rồi.”

“Vậy ta đi thôi.” Tôi thanh toán tiền, cầm chìa khóa đi ra xe ở bên cạnh đường. Quan Vũ không lên xe, mỉm cười chắp tay với tôi: “Tiểu Cường, chúng ta tạm biệt ở đây.”

“Cái … cái gì?”

Quan Vũ: “Anh phải đi.”

Tôi thấy Nhị ca không có ý nói đùa, vội la lên : “Nhị ca, không, nhị gia, tôi dù đắc tội với ngài thì ngài cũng đừng so đo với tôi.”

Quan Vũ cười khoát tay: “Không phải…”

Tôi vừa thấy nửa tờ báo trong tay ông ấy, lắp bắp hỏi: “Ngài… muốn đi Hà Nam?”

Quan Vũ gật đầu.

“Nói vậy… người nọ thực sự là Chu Thương?”

Quan Vũ giơ báo lên trước mặt, vuốt ve tấm ảnh chụp mơ hồ, lẩm bẩm: “Chắc là nó, không thể tưởng tượng được nó còn nhớ anh, đời trước chiến tranh xem nhẹ lão hữu bên cạnh mình, hiện tại anh có rất nhiều thời gian hàn huyên với nó.”

Tôi không nghĩ được gì, mãi sau mới nói: “Nhị ca, đi tới Hà Nam ngàn dặm xa xôi, ngay cả Xích Thố cũng không còn, đi sao được?”

Quan Vũ: “Anh có thể hỏi.”
“…Ngài tính đi đâu? Đừng nói là một năm, hơn nữa ngài làm sao tìm được Chu Thương? Thế này đi, ngài cho tôi hai ngày, chờ tôi giải quyết xong việc rồi mang ngài đi, ta đi máy bay.”

Quan Vũ vuốt mái tóc hoa râm: “Máy bay?”

“Uhm, chỉ là vài giờ… ah, là canh giờ mà thôi.”

Quan Vũ mắt sáng lên: “Thật sự thế? Chú hiện tại có rảnh không?”

Tôi xua tay: “Hiện tại ngài đừng nghĩ tới, cho dù tôi có rảnh rỗi ngài cũng không có chứng minh thư - chứng minh thư hiểu không? Tương đương với yêu bài xuất nhập quan!” Tôi thật không biết giải thích với ông ấy thế nào.

Quan Vũ nghĩ nói: “Có cách khác không?”

Tôi nói: “Vậy đành ngồi xe lửa, nhưng như thế thì chậm, đại khái một hai ngày.”

Quan Vũ đặt tay lên vai tôi: “Vậy Tiểu Cường, chú giúp anh, anh đi xe lửa.”

Tôi phát điên lên: “Anh nghĩ thế nào vậy, muốn đi là đi, bằng anh bây giờ đi làm sao? Anh biết vào ra ga không, anh biết nhận ra trạm không, hai ngày cũng không chờ được sao?”

Quan Vũ kiên quyết nói: “Hoặc chú giúp anh, hoặc anh tự đi.” Nói xong giữ lại một người qua đường hỏi: “Làm phiền chú, tôi muốn đi Hà Nam thì đi lối nào?” Người nọ lườm ông ấy một cái rồi đi.

Tôi nhảy dựng lên nói: “Lão già này sao lại khó chơi thế nhỉ?”

Quan Vũ cười ha hả: “Lão phu cả đời khó chơi thế đấy, đâu chỉ có hôm nay?”

Tôi dựng một ngón tay: “1 ngày, anh chờ em 1 ngày được không?”

Quan Vũ giữ lại một người qua đường: “Làm phiền…”

Tôi thở dài, lên xe trước, mở cửa bên ghế phụ, Quan Vũ cười cười, bước lên xe hỏi: “Đi đâu?”

Tôi sầm mặt nói: “Nhà ga.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv