Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 48: Trừ gian hành động



Quốc An cục!

Tôi liền cảm thấy số rượu tôi đã uống “uỳnh” cái theo lỗ chân lông thoát sạch ra ngoài. Tôi lại còn thấy mình can đảm vì đã làm được điều này, ít nhất là rượu nó không thoát ra theo đường nào khác (tè dầm) mà không thông qua lỗ chân lông.

Nói tới Quốc An cục, cảm nghĩ đầu tiên của tôi là FBI cùng CIA của Mỹ. Cái này mọi người biết cả, cho dù trên khắp nước Mỹ xuất hiện một bọn CIA với FBI cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, còn mang theo mấy thứ kỳ quái, miệng thì lẩm bẩm hô khẩu hiệu vô lại: “Tất cả vì an toàn của quốc gia.” Làm vô số chuyện xấu, giết người như ngóe, chính phủ còn phải đi thay bọn họ chùi đít.

Tôi hiểu được người ngồi đối diện tôi là ai liền thành thật, hai tay đút đũng quần, chuẩn bị trả lời các câu hỏi, nếu không tôi sợ anh ta thật sự móc ra một khẩu súng tự động, chỉ vào tôi bóp cò. Nếu thế sau này tôi chỉ có thể tìm cảm giác ưu việt về trí lực trong chuồng heo mà thôi.

Người trẻ tuổi đối diện thấy bộ dáng của tôi, cười nói: “Tiêu chủ nhiệm không cần khẩn trương, anh cứ coi chúng tôi là cảnh sát được rồi.”

Tôi khép chân nói: “Thấy cảnh sát tôi cũng khẩn trương…”

“A, hà, à đúng rồi, anh sau này cứ gọi tôi là C được rồi.” (giống Men In Black)

Nghe coi, C, danh hào là gì nhỉ, “liệp kiêu”? hay là “kinh xà?”

…Tôi bỗng nhiên cảm thấy khủng bố, bởi vì tôi nghĩ tới một thứ: “Trừ gian!”

C nhìn tôi cười, nói: “Anh có dám cam đoan mỗi câu anh nói là thật không?”

Tôi nghĩ, nói cái con mẹ gì thế, nói chuyện phiếm với bằng hữu thì toàn chém gió ba lăng nhăng, nói thật làm gì. Nhưng tôi không biết nên trả lời thế nào. Vạn nhất anh ta không vừa ý liền móc ra khẩu súng tự động … ặc … ặc…

Lúc này, hàng ghế trước vang lên một giọng trầm trầm có chút quen quen: “Chú Tào, chú ra ngoài, anh nói chuyện với Tiêu chủ nhiệm một chút.”

Tôi càng hoảng sợ. Không ngờ phía trước còn có người, C đáp ứng, mở cửa ra ngoài.

Ngồi ở ghế phụ, người kia quay đầu lại, nhìn tôi mỉm cười, rồi vươn tay ra: “Giờ mới chính thức giới thiệu. Nhân viên Cục An toàn quốc gia nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, Lý Hà.”

Tôi hiện tại cũng biết anh ta sao lại làm trưởng phòng rồi.

Tôi lúng túng bắt tay, nói: “Rất hân hạnh, rất hân hạnh.”

Lý Hà đứng lên, chuyển sang ngồi chỗ C vừa ngồi, thay đổi thái độ nói với tôi: “Được rồi, màn dạo đầu đã xong, chúng ta bắt đầu chém gió đi. Anh cũng không cần hỏi gì đáp nấy, chọn chuyện nguyện ý thì cứ tùy ý nói, coi như thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của tôi.”

Đồng dạng là tiết mục nói chuyện, nói với Lý Hà thoải mái hơn rất nhiều. C mặc dù lão luyện, nhưng lại khô cứng hơn.

Lý Hà cầm lấy một bản danh sách: “Trước tiên nói về mấy vị tuyển thủ trường chúng ta đi: Trương Tiểu Nhị, Hô Diên Đại Tẩu, Công Tôn Trí Thâm. Không thể không tiếc nuối nói thế này, người giúp họ tạo tên giả thật chẳng muốn động não một tí xíu tí xíu gì hết.” Tôi cũng cười vui vẻ.

Lý Hà cười nói: “Dựa theo cách nói của Tiêu chủ nhiệm…” Tôi ngắt lời: “Cứ gọi là Cường được rồi.”

“…À à, được, dựa theo cách nói của anh, những người này đều theo một cái thôn vắng vẻ nào đó tìm được, anh bảo chúng tôi có thể tin loại giải thích này sao?”

Tôi vận chuyển đầu óc hết tốc độ, tôi suy nghĩ hạn mức có thể nói là gì, đáp án là ở chỗ tôi phải nói dối, nếu nói thật, anh ta khẳng định sẽ móc súng tự động ra …ặc …ặc….

Tôi nhún vai: “Tôi cam đoan với anh, bọn họ tuyệt đối đều là người Trung Quốc, chỉ có điều nơi bọn họ đi ra thật không dễ tìm thôi.”

Lý Hà gật gật đầu: “Tôi thấy cũng phải, chúng tôi ngay từ đầu hoài nghi những người này là điệp viên nước ngoài - thật xin lỗi, xuất phát từ trách nhiệm chúng tôi phải hết thảy suy nghĩ từ hoàn cảnh xấu nhất, nhưng xem vài trận đấu chúng tôi đã hoàn toản phủ định giả thiết này. 300 học sinh của anh, cơ hồ mỗi người đều nắm giữ một môn cổ quyền thuật, chúng tôi phỏng chừng, nếu họ là gián điệp, ít nhất phải được huấn luyện các tri thức về phương diện này, mà những người tham gia thi đấu so với họ chỉ hơn không kém, điều này nói lên thân phận của họ dù đáng nghi thế nào, ít nhất đều là người Trung Quốc.”

Tôi vội gật đầu nói: “Rất đúng, anh nói rất đúng.”

“Cho nên lại nảy sinh vấn đề mới.”

Tôi ngạc nhiên: “Vấn đề gì?”

Lý Hà nói: “Trung Quốc đất rộng người đông, tôi không phủ nhận cho tới giờ còn có rất nhiều kỳ nhân ẩn sĩ, Hồng Nhật văn võ học giáo tham gia đại hội võ lâm lần này là một ví dụ, nhưng một lúc xuất hiện một hai người đã là kỳ tích, anh làm sao có thể một lần tìm được nhiều thế?”

:…Chẳng phải là vấn đề vừa rồi sao?”

Lý Hà bình tĩnh nói: “Là hai vấn đề.”

Tôi chỉ thuận miệng trả lời cho xong: “Chẳng phải tôi đã nói sao, tôi thích dạo chơi xung quanh.”

“Vậy anh có thể dẫn chúng tôi tới những nơi anh đi qua không??”

Tôi vội xua tay: “Anh không nghe nói qua khả ngộ bất khả cầu à, “Đào hao nguyên ký” đọc chưa? Có vài nơi anh đụng tới là trùng hợp, lần sau dựa theo trí nhớ tìm lại chỉ thấy một cái nhà cầu hay là cái chuồng heo thôi.”

Lý Hà rõ ràng cảm giác tôi liên tục chém gió. Anh ta ngắm nghía kỹ danh sách, ung dung nói: “Chúng ta đi Quốc An cục đi, đương nhiên không thần kỳ như truyền thuyết, có thể nói ra ngày nào, anh ăn cơm với cái gì. Tôi phỏng chừng bọn thái giám triều Minh (Đông xưởng - ai xem mấy phim Tàu cổ trang chắc biết tới) cũng không thể, nhưng chúng tôi muốn điều tra một ít tư liệu cũng rất dễ dàng, theo chúng tôi biết từ bé tới lớn, lần đi xa nhất là khi còn bé là anh cùng cha mẹ và ông đi tìm một ông lang băm khám bệnh.”

“Cái này…”

Lý Hà càng nói càng trầm giọng: “Anh Cường, không phải tôi muốn bức anh, kỳ thật tôi rất hiếu kỳ.”

Đối mặt Lý Hà truy vấn, tôi cũng không quá bối rối, đó là bởi vì lý do trước ngay cả tôi cũng không tin thì đừng hy vọng người khác tin. Tôi một mực tìm cớ để thoát khỏi chỗ này. Tôi bỗng có một ý tưởng, làm bộ có chút khó xử: “Kỳ thật tôi có người thân thích bà con xa tên Sáu Lưu…”

“Sáu Lưu?”

“Đúng, mấy người này đều là lão tìm giúp tôi.” Nói thật đó.

“Người nọ đang làm gì?”

….

“Có người nói lão là phong trần ẩn hiệp, có người nói lão là bọn bịp bợm giang hồ, cách nói thứ hai là tôi truyền lưu ra ngoài.

Lý Hà chỉnh lại mắt kính: “Tên này nghe rất quen tai.”

Tôi nói: “Thời gian trước bị Cục công an truy nã, bởi vì tung lời đồn sau cơn động đất.”

Lý Hà cười: “Người này tôi có ấn tượng.”

“Quốc An cục các anh cũng đang theo dõi lão sao?”

“À, vậy thì không phải. Là nghe các đồng nghiệp nói, người này thật ra rất thú vị, là khách quen trong Cục cảnh sát. Mỗi lúc lão đi vào thì một đống người vây lại xem bói, có một lần cả Cục trưởng Cục công an cũng bị hấp dẫn tới xem bói.”

“Lão còn có sự tích quang vinh thế kia á?”

“Kỳ quái là mỗi lần chính thức muốn tìm lão lại không thấy, nghe nói có một lần hai công an rõ ràng thấy lão đi vào một căn phòng nhỏ, đuổi vào lại chẳng thấy đâu, giống như biết thuật đi xuyên tường vậy.”

Tôi nói: “Cảnh sát chúng ta đều có mang lựu đạn trên người chứ? Lần sau còn có chuyện như thế cứ trực tiếp ném vào là được.”

Lý Hà cười: “Xem ra anh cũng không thích người này.”

Tôi thở dài: “Nếu không phải lão, tôi sao bị Quốc An Cục các anh đóng đinh thế này?”

Lý Hà cười xua tay: “Không cần nghiêm trọng thế. Chúng tôi cũng không có ý giám thị anh, chỉ muốn hợp tác với anh thôi.”

“Hợp tác?”

“Đúng vậy, trước tiên chúng ta không nói chuyện tới Sáu Lưu, tình hình hiện tại là, trường Dục Tài tập hợp nhiều kỳ nhân dị sĩ. Quốc gia nguyện ý kiến thiết trường thành một học phủ đặc thù, yêu cầu của anh chúng tôi cũng thỏa mãn. Sau này học sinh đưa vào trường học sẽ không quá 14 tuổi, đều là trẻ em gia đình nghèo.”

Tôi lau mồ hôi hỏi: “Nói vậy kế hoạch mở rộng trường còn không có hủy bỏ?”

“Đương nhiên không, hơn nữa sẽ cho anh một bộ sậu tốt nhất, ngày mai đội thi công tới làm việc là được chuyển từ một căn cứ không quân tới, trong vòng một tháng. Một khu nhà mới của trường sẽ mọc lên.”

Tôi trợn mắt há hốc mồm: “Chẳng phải bảo là hơi qua loa sao?”

Lý Hà nói rất nghiêm túc; “Rất nhiều thứ của tổ tiên chúng ta đã thất truyền, trước kia thì không thể làm gì. Nhưng hiện tại có cơ hội thay đổi, chúng ta không thể lại trơ mắt nhìn chúng bị chôn vùi, theo góc độ này mà nói, xài bao nhiêu tiền đều đáng. Đây là ý chí của quốc gia. Về mặt cá nhân tôi, là vô cùng nguyện ý học cách cưỡi ngựa chiến đấu, đáng tiếc sợ không có thời gian.”

“Điều này…” Tôi rốt cục biết vấn đề ở đâu rồi, ngoại trừ không làm 300 Nhạc gia quân lộ sạch, mấy người tham gia biểu diễn ngày đó đều bán đứng cả hội rồi.

Lý Hà thu lại danh sách nói: “Ngoại trừ Sáu Lưu chúng tôi sẽ đi tìm hiểu, ngoài ra còn có hai chuyện, hoặc là nói hai hạng mục anh cần chú ý - thứ nhất, những người này tụ tập một chỗ, xin anh tận lực cam đoan họ không làm việc phi pháp. Vài ngày trước chúng tôi có điều tra ra một việc, nhà Cục trưởng Cục giáo dục bị trộm, điều kỳ quái là nhà đóng cửa, hơn nữa ngoại trừ một thanh đao được trường các anh tặng bị mất, hơn 100.000NDT bình yên vô sự.”

Tôi cười he he: “Vậy sao các anh không thuận tiện điều tra thêm … khoản tài sản kếch xù đó từ đâu mà có? Nói không chừng còn bắt được một tên tham quan đó.”

Lý Hà nói rõ ràng: “Chẳng thuộc bọn tôi quản, hy vọng chuyện cùng loại sẽ không phát sinh. Thứ hai, từ hôm trước bắt đầu, tới hôm nay hẳn là 4 ngày rồi, 300 người trên danh nghĩa là học sinh của trường lục tục rời đi khắp nơi trên cả nước, chuyện này chúng tôi không thể không coi trọng.”

Tôi vội vàng giải thích; “Kỳ thật là 299 người, họ cũng không đi làm chuyện xấu gì, là tìm một trưởng bối cùng thôn.”

Lý Hà nói: “Chuyện này chúng tôi tất có chừng mực, chúng tôi chỉ để ý: Một khi họ đi rồi, cổ quyền pháp sẽ không dễ dàng góp nhặt.”

“…Tôi có thể cho họ chép lại quyền phổ rồi gửi về trường.”

“Được, là một biện pháp tốt.” Lý Hà bắt đầu làm tổng kết: “Được rồi, anh Cường, cứ vậy nhé, đúng rồi, thuận tiện nói với anh, sau này sự vụ cụ thể sẽ có người khác tới liên lạc với anh, trường Dục Tài có phiền toái anh có thể trực tiếp tìm tôi. Kỳ thật chúng tôi cũng không muốn gây phiền nhiễu cho anh, sau này cũng sẽ không quản chuyện sinh hoạt cá nhân của anh. Anh hoàn toàn có thể tiếp tục cầm gạch đánh nhau, chúng tôi tuyệt không phải người can thiệp. Đương nhiên, cũng không có người của chúng tôi ra mặt bảo vệ anh.” Lý Hà nói đầy thâm ý, cười cười nhìn tôi.

Theo Lý Hà nói, tôi nghe ra hai ý. Thứ nhất, quốc gia mục đích là bồi dưỡng nhân tài, Chú Cường mấy việc chú làm đừng làm phiền bọn anh. Thứ hai, Chú Cường tốt nhất đừng làm chuyện xấu gì.

Bọn họ ngay cả binh khí của tôi đều biết, xem ra biết rất rõ về tôi. Nghĩ tới chuyện này, tôi móc điện thoại chỉ về phía Lý Hà dùng đọc tâm thuật, bất quá rất nhanh tôi bắt đầu nghĩ mà sợ: Tôi đang tiến hành dò xét tâm lý mật vụ của Quốc An Cục. Tuyệt đối là đánh cắp cơ mật quốc gia, tôi còn nghe nói thường là đặc công đều đã được huấn luyện qua. Được ăn rất rất rất rất rất nhiều thuốc mê. Sau đó tham gia thi, đạt 90/100 mới qua…Nhưng là họ cũng không thể khống chế suy nghĩ của mình.

Tôi thực kinh ngạc phát hiện trên điện thoại của tôi rõ ràng có một loạt hình ảnh. Hình ảnh đầu là một bé trai đại khái vừa đủ tuổi đi nhà trẻ đang ngủ say, dưới còn có chữ viết: Minh Minh chắc đang ngủ rồi. Nhanh chóng xong việc về trông nó.

Tôi sửng sốt, lập tức hiểu được, nguyên lai đọc tâm điện thoại thăng cấp, chẳng những hiển thị chữ viết, còn hiển thị hình ảnh trong đầu người ta, quá khủng.

Tôi đẩy cửa ra ngoài nói: “Anh sớm tan ca về đi, dù là ngồi xuống bên giường cũng tốt.”

Lý Hà ngẩng đầu sợ run người, so với bình thường thú vị hơn nhiều. Anh ta sửng sốt hồi lâu mới nói: “A, cảm ơn..” Anh ta mở cửa gọi C: Tôi đứng ở ngoài xe, nghi hoặc: “C, - vậy danh hiệu của trưởng phòng Lý là L đúng không?” Lý Hà cùng C liếc nhau: “Cũng công tác ở Quốc An cục rồi.”

Tôi nhìn bọn họ đi xa, thì thào: “Danh hiệu của mình là Q - tên này sao nghe quen tai thế nhỉ. Dường như là con chó á? A Q, cũng không dễ nghe, vậy Bánh Bao càng khó nghe rồi, ….

Tôi mê hoặc đi về xe, hiện tại tôi rốt cuộc biết vì sao quốc gia chịu bỏ nhiều tiền mở rộng trường rồi. Cũng biết Lý Hà mấy người dù không nhiều lời, nhưng tư liệu họ nắm giữ khẳng định không ít. Kể cả Sáu Lưu, lão già đó lo lắng đi, vấn đề đúng là chỗ lão. Bọn Lý Hà tuyệt không qua loa.

Tôi vừa muốn lại xe, lại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, trước cẩn thận kiểm ra ghế sau xe. Mấy thằng giỏi thật, vừa làm việc với bọn mật vụ sao không thể đề phòng, mặc dù bọn họ đại biểu quốc gia, nhưng tôi ít nhất biết được camera có thể gắn ở đâu?

Tôi tìm một hồi không phát hiện gì, đành về lại vị trí, bỗng phát hiện, trên ghế phụ của tôi có thỏi son môi.

He he, đây là các vị không đúng, cài máy nghe trộm tôi không phản đối. Ném cho tôi mấy thứ này, nếu để Bánh Bao thấy thì sao? Cho dù cô ấy không thấy, nhưng trên xe của một thằng đực rựa như tôi có thỏi son môi là chuyện gì? Mấy thằng Quốc An Cục hẳn không làm vậy mới đúng à?

Tôi cầm thỏi son ném ra ngoài, những trong lòng cũng nghĩ, bọn họ muốn hỏi tôi, tôi một mực chết cũng không nhận đã thấy, tôi cũng không tin họ không biết xấu hổ đuổi tận giết tuyệt. Bọn họ nếu thật làm thế, tôi cũng có thể nói: “Các anh sao biết trên xe tôi có son môi…”

He he, không thể tưởng được, lần đầu giao đấu, tôi đã làm cho người Quôc An Cục phải ngậm bồ hòn làm ngọt, xem 00X danh hiệu mới hợp tôi á, vừa lái xe tôi vừa đắc ý hát: “Ta lái vui vẻ, vui sướng, thống khoái…”

Chợt điện thoại réo, tôi vuốt mặt, thanh tỉnh rất nhiều. Nghê Tư Vũ lo lắng hỏi tôi: “Anh Cường, anh có thấy trên xe anh có thỏi son môi không? Đó là thỏi son bạn bố em mua từ Pháp về tặng em.”

…..

Ngày thứ hai, tôi có khá nhiều chuyện để làm. Sáng tới trường cùng Thôi Công chuyên về nổ định hướng thương lượng chuyện mở rộng trường. Trưa cùng Bánh Bao đi thăm ông Trương, cũng thuận tiện xem Lý Bạch, gần đây quá bận quên béng Thi Tiên, gần như quên mất có lão rồi. Chiều, có một chuyện rất trọng yếu, cùng Bánh Bao đi thử áo cưới, chủ ý là 3 bộ mà Lý Sư Sư nói.

Buổi sáng tôi tới trường học đã thấy, trường chúng tôi bị bọn tới từ căn cứ không quân hủy đi, cảnh tượng như Long Môn khách điếm. Máy móc, công nhân kéo dài vài dặm, ầm ĩ vang trời. Tường bên này mới đổ, nguyên vật liệu đã cuồn cuộn vận chuyển tới. Thôi Công dẫn một nhóm kiến trúc sư đi thị sát khu đất hoang trong khuôn viên trường. Thấy tôi tới liền vẫy tay, chỉ vào bể bơi tôi mất hơn 100.000NDT xây dựng nói: “Cái ao này còn cần không?”

Tôi bất mãn: “Là bể bởi đó.”

Thôi Công nói: “Vậy thì không cần, sau này mỗi tòa nhà đều có hai cái bể bơi một trong một ngoài - phá đi?”

Tôi lưu luyến nói: “Nhưng hồ nước tôi mất nhiều công sức cải tạo lắm đấy.”

Thôi Công vuốt râu, nói: “Tôi sửa cái hồ nước của cậu thành bể nuôi cá cảnh nhé.”

Tôi: “…”.

Kết quả, vừa tới trưa tôi liền làm một chuyện: Sửa hồ nước thành bể bơi, rồi bể bơi lại sửa thành hồ nước. Thôi Công nói sau này tôi không cần phải tới nữa, dù sao các hạng mục xây dựng còn lại không có đập phá cái gì do tôi xây nữa.

Trưa, chúng tôi mua một đống hoa quả đi thăm ông Trương. Kết quả vừa thấy đã chấn động, thấy ông ấy tóc thả dài, vui cười hớn hở mang hộp cơm về. Chúng tôi đụng phải ông ấy ở hành lang. Ông ấy tinh thần quắc thước, bởi vì thân thể gầy gò, áo bệnh nhân rộng thùng thình mặc trên người trông như tiên nhân sắp phi thăng. Xem sắc mặt, tôi không cai thuốc chắc cũng không sống lâu được bằng ông .

Vào phòng bệnh, tôi thiếu chút nữa tức chết. Lý Bạch nằm trên giường của ông Trương, lấy chăn của ông Trương gối đầu ngủ ngon lành. Người không biết còn tưởng lão muốn chết. Ông Trương cười chỉ Lý Bạch: “Ngày ngày rảnh rỗi đọc thơ cho tớ, mệt quá mà.”

Sau đó ông Trương tiễn chúng tôi tới cửa bệnh viện, thừa dịp Bánh Bao không chú ý, ông lặng lẽ nói với tôi: “Lần sau cậu đưa Lý Sư Sư, Tần Thủy Hoàng mấy người tới nhé. Tớ nghe chuyện Đường triều chai cả tai rồi, cậu cũng biết là tớ giờ cần nhất là “Thoại liệu”.

Bởi vì ông Trương bình phục tốt. Bánh Bao rất vui vẻ, chúng tôi rời bệnh viện liền đi vào khu trung tâm phồn hoa, trên quảng trường thương vụ. Cô nàng thậm chí kéo tay tôi, giống như một cô gái nhỏ. Tôi cũng hiếm khi được thanh nhàn thế này, tươi cười kéo cô ấy đi tới nơi chuyên kinh doanh áo cưới. Tôi quyết định sẽ bỏ qua hết thảy mọi chuyện phiền lòng vui vẻ với cô ấy một hôm.

Đúng lúc này, một đứa nhỏ bỗng nhảy ra từ trong góc, ôm lấy chân tôi, ngước nhìn tôi bằng khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn: “Bố, bố..”

oOo:nanni:

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv