Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 30: Một que kem



Trong sân vận động có một hàng binh khí, dùng để trang trí. Lập tức có mấy người chạy tới bên cạnh, Trình Phong Thu chọn một cây côn, Lâm xung cũng theo thường lệ cầm một cái gậy gỗ.

Hai người lại lao vào nhau giao đấu, cao thấp lập tức thấy được. Trình Phong Thu vẫn dùng côn pháp thoải mái phóng khoáng, từng côn uy mãnh. Còn gậy của Lâm Xung như có linh tính quét tới quét lui, lộ rõ ra côn thuật tinh diệu. Điều khó là anh ấy chẳng dùng chiêu thức của thương, điều càng khó hơn là cây gậy gỗ làm vật trang trí bị anh ấy dùng như ác long – Lâm Xung vốn là giáo đầu “thương bổng” của 80 vạn cấm quân.

Trao đổi qua lại 10 chiêu, Trình phong Thu đã bị đầu gậy của Lâm Xung chọc trúng không biết bao nhiêu phát. Nếu đổi thành thương, anh Trình giờ thành cái sàng rồi, cho dù chỉ là gậy, nhưng Lâm Xung chỉ cần thêm chút lực tay thì anh ta chắc đã sớm gục.

Trình Phong Thu nhân khoảng trống nhảy ra, ném côn đi nói: “Lúc này không còn gì để nói nữa, tôi thua tâm phục khẩu phục.” Cuối cùng còn nói thêm: “Không thể tưởng tượng được thời đại này còn có người dùng thương như thế, bội phục.”

Lâm Xung khiêm tốn: “Tôi và anh một thắng một thua, vẫn coi như hòa.”

Trình Phong Thu lắc đầu liên tục: “Người anh em nói vậy là xem thường tôi rồi, chúng ta đổi cặp thứ hai đi.”

Lại một người bước ra từ đội Hồng Nhật, Trương Thanh tiến lên nghênh chiến. Người kia công phu tự nhiên kém Trình Phong Thu, còn Trương Thanh cũng không am hiểu quyền cước, hai người đấu với nhau cũng có chỗ đáng xem, chẳng qua cũng chẳng biết khi nào mới ra kết quả. Chợt lại có một người trong đội 5 người của Hồng Nhật bước ra, anh ta nhận ra Dương Chí là tuyển thủ đội của tôi, nói: “Anh này, giờ cũng không phải là lúc thi đấu, không cần đợi đến lượt. Họ đánh trận của họ, chúng ta đánh trận của chúng ta.”

Dương Chí nhảy ra nói “Tốt”, hai người lại lao vào giao chiến.

Sau một lúc, tuyển thủ thứ 4 của Hồng Nhật cùng Thời Thiên tiến lên. Hai người nhìn nhau cười, bắt đầu giao thủ. Lúc người cuối cùng của đội bạn bước ra, tôi chui vội ra sau lưng Lý Quỳ. Người nọ nhìn quanh không thấy tôi, lại nhìn thấy Đổng Bình, ôm quyền: “Anh này, anh có phải là số 002 thi đấu giải cá nhân hả?”

Đổng Bình nói: “Đúng vậy.”

Người nọ: “Tôi là 007 (Jame Bond), ngày mai thi đấu cá nhân là tôi và anh đấu, chẳng bằng hôm nay đấu sớm một chút, thế nào?”

Đổng Bình cười dài: “Chính hợp ý tôi.” Hai người lập tức nhảy ra, dùng chiêu thức mau lẹ ra tay.
Tôi chưa kịp cảm thấy may mắn vì tìm được công sự to lớn như Lý Quỳ che chắn, ai ngờ anh ta lại chạy như điên ra trước, kêu to: “Ê, mọi người chơi vui vẻ, thế tôi làm sao bây giờ?”

Hồng Nhật cũng có người ngứa tay, hô lên: “To con, chúng ta luận bàn.”

Lý Quỳ vui mừng như mãnh hổ xuống núi xông tới vung quyền cường công.

Lúc này, đám hảo hán còn lại do Hổ Tam Nương cầm đầu rất ngứa ngáy chân tay, nhao nhao hò hét: “Thế bọn tôi thì sao?” Người bên Hồng Nhật cũng không ít, cùng lúc lao tới tùy tiện tìm đối thủ gia nhập hỗn chiến. Nhất thời sân vận động bụi đất mù mịt, gần 100 người từng đôi so đấu. Nhưng các hảo hán rốt cục vẫn đông hơn, có không ít người chậm chân không tìm thấy đối thủ. Hổ Tam Nương ngược lại rất nhanh nhẹn, nhưng hình như đội bạn thấy cô ấy là con gái cũng trốn như trốn ôn dịch, lách mình tránh né. Hổ Tam Nương tức điên, muốn ra tay lại sợ bị chê là lấy nhiều đánh ít.

Tôi trốn ở ngoài cùng, ăn cái bánh mì cuối cùng, nhàn nhã nhìn mọi người luận võ. Đúng lúc này, chợt có một người vỗ vai tôi, nhìn lại, là anh nông dân lúc trước thi đấu cá nhân bị Trương Thuận đả bại. Anh ấy ngượng ngùng cười nói: “Tiêu đội trưởng, tôi biết mình không phải đối thủ của anh, nhưng vẫn hy vọng anh có thể chỉ bảo mấy chiêu.” Nói xong bày ra thủ thế, lập tức muốn ra đòn.

Tôi quá sợ hãi nhảy ra, liên tục xua tay: “Không nên, không nên, tôi không thể đấu với anh.”
Anh ấy lộ rõ vẻ thất vọng, vo áo nói: “Anh thấy tôi quá kém hả?”

Tôi vội nói: “Không phải thế, trên thực tế… là tôi nội thương chưa khỏe.” Tôi lúc đầu muốn nói tình hình thực tế, nhưng sợ anh ấy lo nghĩ, dứt khoát nói bậy.

“Nội thương?” Anh ấy không hiểu nhìn tôi, bỗng nói: “Là tẩu hỏa nhập ma hả?”

“Đúng, đúng, là như lần trước đó.”

Anh nông dân dù bề ngòai chân chất nhưng tâm tư kín đáo, bật thốt lên: “Nội thương vậy mà anh còn dùng một quyền đánh Đoàn Thiên Lang thành thế sao?”

Tôi nghiêm nghị nói với anh ấy: “Tôi lần này tẩu hỏa nhập ma không giống bình thường, thân thể cũng không tổn thương, nhưng không khống chế được lực đạo. Tôi kỳ thật cũng đâu muốn đánh tên nhóc họ Đoàn thành như thế, nhưng không cẩn thận lỡ tay, dùng năm thành nội lực suýt tạo ra sai lầm lớn, bây giờ còn áy náy.”

Anh nông dân than thở: “Tiêu đội trưởng nội lực thật thâm hậu.” Rồi anh ấy lập tức tỉnh ngộ: “Anh chẳng lẽ sợ khi giao thủ ngộ thương tôi?”

Tôi hổ thẹn gật đầu, nhìn bộ dáng anh ấy thất vọng, tôi thật không đành lòng, kéo Hổ Tam Nương đang chạy loạn tìm đối thủ lại nói: “Anh đấu với cô ấy nhé.”

“Cô này?” Anh nông dân hoài nghi đánh giá Hổ Tam Nương.

Hổ Tam Nương đang nổi điên, đột nhiên có người dám khinh thường mình, một chưởng đánh tới. nông dân cúi đầu tránh ra, ngạc nhiên: “Ơ, cô này khí lực cũng rất mạnh.”

Hổ Tam Nương cũng không nói gì, hai người qua lại vài chiêu, xem ra cũng là kình địch.

Tôi lau mồ hôi trán, dê đội lốt sói thật khó khăn. Càng khó là trong mắt người ngoài tôi không phải khoác da sói mà là da hổ.

Đến lúc này nhóm Trương Thanh đánh đấm đã ra kết quả, giống như Lâm Xung đại đồng tiểu dị: Nếu đánh theo quy củ thì hai người đều hòa, nhưng nếu Trương Thanh không lưu tình, tuyển thủ nông dân chắc đã sớm chết không biết bao nhiêu lần. Người đội Hồng Nhật từ nhỏ đi theo sư phụ học hỏi, đầu đều là tư tưởng cũ, bọn họ không hiểu cái gì là tinh thần thể thao, hết thảy xuất phát từ thực tế, cho nên đối thủ của Trương Thanh cũng thản nhiên nhận thua. Hai người còn chưa thỏa mãn, cũng học Trình Phong Thu cùng Lâm Xung lấy binh khí đấu. Trương Thanh mã chiến dùng thương, anh ấy vơ lấy một cây thiết thương rỉ sét đấu đơn đao. Đâm qua chém lại, so ra ngang nhau, chẳng biết Trương Thanh móc ra cái gì ném ra “ba” một tiếng trúng mặt đối thủ, cười ha hả nói: “Đây mới là chiêu sát thủ của tôi.” Người đối diện bị ném cho hoa mắt váng đầu, nhìn lại xem, chẳng qua chỉ là một viên giấy, hoảng sợ.

Trong sân càng có nhiều cái thú vị, mọi người nhao nhao nhặt lên binh khí, tiện tay khai chiến, lập tức toàn sân rối loạn. Có người vừa đi lấy binh khí về mới phát hiện dối thủ của mình đã chạy đi đâu mất. Vì vậy tùy tiện chọn một người đấu võ, mà người nọ thì tay không, vì vậy liền triển khai tay không đoạt đao; có người vốn am hiểu dùng đao, lại không tìm được đành dùng phương thiên họa kích, người cùng anh ta giao thủ vừa lúc thích dùng binh khí dài, trong tay lại có một thanh kiếm, đấu lát thấy khó chịu trao đổi binh khí đánh tiếp. Còn có người vừa đánh ngã đối thủ, kết quả lại có người chạy tới nhét vào tay một cái rìu, vì vậy tiện tay nhận lấy biểu diễn đơn phủ chiến song câu.

Đánh tới cuối, mọi người đều hưng phấn, mặc kệ ai, chỉ cần đối mặt là động thủ. Càng không có khái niệm đoàn đội, hai người thi đấu có thể đều là Hồng Nhật, hay các hảo hán “huynh đệ tương tàn”. Lúc này không nói tới thắng bại, như là uống rượu say rồi cuồng hoan trong hộp đêm, người đối diện cũng lắc mông uốn éo, tuy có thể là bạn hữu, cũng có thể là người chưa gặp bao giờ, cũng không quản nhảy đẹp không, dù sao chỉ cần thoải mái.

Loại tràng cảnh điên cuồng này kéo dài hơn 40 phút, người Hồng Nhật cùng các hảo hán mới cười lớn dừng tay, nhao nhao hét lên: “Sướng, sướng.”
Tôi xác định họ chắc chắn đã ngừng tay, mới rời khỏi nơi ẩn nấp tiến vào. Trình Phong Thu kéo tay Lâm Xung cười rất chân thành: “Phục, thật sự là phục. Có thể chứng kiến cảnh hôm nay quả là tam sinh hữu hạnh, bất quá trận này đội Hồng Nhật đã thua không thể chối cãi.”

Lâm Xung xua tay chặn lại: “Chúng ta mới gặp đã thân, cần gì nói tới thắng thua.”

Trình Phong Thu nói: “Nhưng mà chung kết cũng phải đánh mà?”

Lâm Xung nói: “Lên đài thắng bại khó đoán được.”

Trình Phong Thu cũng không khách khí, anh ấy gật đầu: “Hiện tại xem ra lên đài ngược lại chúng tôi chiếm lợi thế. Nhưng mà tôi và anh đều hiểu, nếu luận võ, Hồng Nhật chúng tôi thúc ngựa cũng không đuổi kịp các anh.”

Lâm Xung cười nói: “Cũng không đến mức như thế.”

Trình Phong Thu bỗng nghiêm nghị: “Người anh em, tôi nói trước, tình cảm là tình cảm, ngày mai trên đài chúng tôi sẽ không nương tay đâu.”

Lâm Xung: “Đáng như thế.”

Hai người vừa nói tới đề tài này, các đội viên đều xấu hổ, lập tức không khí trở nên tẻ ngắt. Trương Thuận đi ra từ đám đông, nói lớn: “Chuyện sau này để sau này nói, hiện tại đi uống rượu mới là đúng đắn.”

Mọi người cười dụ dỗ, Chu Quý nhìn ra ngoài, nói với tôi: “Lúc này sợ rằng quán Nghịch Thời Không không thể chứa nhiều nguời thế này.”

Anh ấy dù sao cũng là quản lý quán, biết rõ bây giờ quán bar Nghịch Thời Không có lưu lượng khách cực đông vào giờ cao điểm. Tôi nói: “Giờ gọi điện thoại, để Tôn Tư Hân dọn chỗ.”

Khi Hồng Nhật mọi người biết cả đêm vui vẻ tôi đã tổn thất vài vạn NDT tiền chiêu đãi, cả bọn đều vỗ tay khen ngợi. Tôi kêu Chu Quý dẫn họ đi quán bar, Chu Quý nói: “Chú không đi hả?”

Tôi: “Em còn phải về xem Bánh Bao đã.”

Trương Thuận cũng tiến tới cười rất âm hiểm: “Bí phương của An thần y thật có tác dụng tốt thế hả?”

Tôi đá anh ta một cái: “Ông Trương vừa phẫu thuật xong.”

Thế là không ai trêu đùa tôi nữa, ông Trương tiếp xúc với các hảo hán không nhiều, nhưng chuyện ông ấy lại khiến bọn thổ phỉ cảm động rơi nước mắt.

Trình Phong Thu ngắt lời: “Ai là ông Trương?”

Lâm Xung: “Lát nữa nói cho anh biết.”

Có thể nói trận hỗn chiến này không có kết quả. Nếu như theo quy tắc lôi đài, Lâm Xung đã nhận thua, Trương Thanh cũng thế, Dương Chí ngược lại có thể áp đảo đối phương đôi chút, Thời Thiên chỉ đấu vài hiệp rồi thay người.

Bất quá trong quá trình giao thủ có một hiện tượng phổ biến là một khi các hảo hán sử dụng bản lĩnh xuất chúng, người đội Hồng Nhật đều cản không nổi, hạng mục binh khí lại càng như thế. Còn có một đặc điểm là các hảo hán tuy có mạnh có yếu, nhưng đều có tuyệt kỹ, tổng hợp lại mạnh hơn Hồng Nhật nhiều. Trình Phong Thu cũng không ngại thừa nhận điểm này, trong lời nói luôn lộ rõ mong muốn được chỉ giáo, luôn hạ thấp mình.

Tôi tới cửa khách sạn thấy Bánh Bao đang ngồi ở quán nhỏ đối diện ăn bún, tôi đi qua ngồi bên cạnh. Gọi một chai bia, tôi rót cho Bánh Bao một cốc, sau đó mới hỏi: “Lúc em đi ông Trương tỉnh chưa?”

Bánh Bao đã bình tĩnh hơn trước nhiều, cô ấy uống hết nửa cốc bia nói: “Vẫn mơ màng lắm.”

“Vậy câu đầu ông ấy nói là gì?”

Bánh Bao nghĩ lại: “Hình như là “Lão tử khó chịu chết được”.

Tôi thở phào, nếu câu đầu tiên hỏi bọn trẻ thì thật quá giả dối. Bánh Bao còn nói: “Ông ấy tỉnh hẳn thì liền hỏi câu đầu tiên là đội Dục Tài các anh có thắng không.”

Tôi ngạc nhiên: “Em nói với ông ấy không?”

“Có bác sĩ nói với ông ấy là thắng, còn nói ván cuối vô cùng đặc sắc.” Bánh Bao nhìn tôi hỏi: “Các anh thắng hả?”

Ở đây gần sân vận động, cũng không ít người đang bàn luận trận đấu ban ngày, xem ra cuối cùng cũng khiến Bánh Bao chú ý.

Tôi không biết nên nói gì với cô ấy. Cho tới nay tôi đều cảm thấy lừa dối Bánh Bao không phải biện pháp tốt, dù sao cô ấy cũng sẽ sống với tôi cả đời, cho dù tôi không nói cho cô ấy, bằng bản sự vừa gặp đã quen của Bánh Bao, sau này nếu tên lắm mồm thích lộ bí mật Dương Tu (1) tới thì tôi biết làm sao?

Bánh Bao thấy tôi úp mở cả buổi, nhìn tôi: “Biết là các anh có thủ đoạn ngầm, tặng quà cho trọng tài hả?”

Tôi: “…..”

Bánh Bao bỗng nói: “Đúng rồi anh Cường, anh còn tiền không?”

Hai chúng tôi mặc dù ở chung hai năm, nhưng chưa có kết hôn, hơn nữa tiền kiếm được cũng không đủ tích lũy, cho nên từ trước đến nay kiếm được bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu.

Tôi nói: “Cần bao nhiêu? Lấy làm gì?”

Bánh Bao cầm đũa ngoáy ngoáy bát bún: “Thầy Trương hiện giờ rất khó khăn, thầy nằm viện ngoại trừ bảo hiểm y tế phụ trợ, còn phải trả hơn 20.000 NDT viện phí, chị Trương cũng chẳng dư dả, em muốn chúng ta giúp chị ấy trong khả năng của mình.”

Tôi nói: “Chuyện tiền nong em đừng lo, anh chỉ hỏi một câu, em sao lại thân thiết với ông Trương như thế?”

Bánh Bao uống hớp bia, thở dài: “Không thể nói là thân. Em nhớ khi em đi tham gia đại hội thể dục thể thao, ngày hè oi ả ngồi trên bãi tập, mọi người đều mua kem ăn, em lại không có tiền mua, thầy Trương mua một que kem lặng lẽ kín đáo đưa cho em, sau đó tựa hồ chẳng có chuyện gì chắp tay rời đi.”

Tôi nói; “He he, một cây kem quá đáng giá, chỉ vì thế thôi hả?”

Bánh Bao lắc đầu: “Một que kem 5 phân tiền, nhưng tình người là không giả. Toàn bộ bạn học của em ai cũng coi thầy Trương như cha, rất nhiều bạn học ngày lễ Tết đều tới mời thầy qua ăn Tết cùng.”

Tôi chép miệng: “Người như ông Trương thật khó kiếm, thầy giáo ngữ văn của anh dạy anh dùng từ điển anh cũng đã quên béng mất tên họ ông là gì rồi.”


(1) Dương Tu: Nhân sĩ thời Tam Quốc. Đọc thêm về Dương Tu:http://vi.wikipedia.org/wiki/D%C6%B0%C6%A1ng_Tu

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv