Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 1 - Chương 80: Truy ực tự thủy niên hoa



Nhìn lại tổ 5 người, nếu nói tới tán gái, xem ra đều rất nghiệp dư, Tần Thủy Hoàng từng chủ động theo đuổi phụ nữ, ái tình lưỡng đoạn kẹp trong cuộc đời bạo ngược nổi tiếng lịch sử, tuyệt đối không dám để lặp lại lần nữa, chẳng lẽ kêu tôi đi xây “cung Trương Băng”?

Lưu Bang có vẻ cao tay hơn chút, dù sao cũng xuất thân thảo dân, nhưng tôi không nhẫn tâm tìm tòi lại những chuyện đã phát sinh chuyện gì có thể bồi dưỡng nên một khái niệm thẩm mỹ độc đáo như bây giờ.

Kinh khờ, nghe nói cùng công chúa Yến Đan có chút ái muội, hẳn là truyền nhảm, còn có một ý kiến là thái tử Đan lệnh cho công chúa Yên Đan thi mỹ nhân kế, còn có khả năng lớn nhất kỳ thực công chúa cực xấu xí, mõi ngày bâu lấy Kinh khờ, Kinh khờ bị bức chẳng thể tránh thoát, thế là không đợi tới lúc trợ thủ kiếm thần Cái Nhiếp tới, anh ta đã tới bờ Dịch Thủy, nghĩ chắc thoát khỏi công chúa vướng víu rồi, hứng phấn mà ca lên: tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn. Kinh khờ thấy tôi nhìn mình chằm chằm, nắm chặt radio, run rẩy vặn vẹo.

Hạng Vũ là người trong cuộc, vì tác chiến kiêu dung được Ngu Cơ ngưỡng mộ, là anh hùng mỹ nhân. Kỳ thực phụ nữ luôn sùng bái những người đàn ông chiến đấu giỏi, đây cũng phù hợp với nguyên tắc giao phối trong thuyết tiến hóa của Darwin. Đương nhiên, theo cải cách kinh tế, quan niệm của phụ nữ ngày càng thay đổi, may là Bánh Bao là một người phụ nữ truyền thống, tôi dùng gạch để chinh phục cô ấy, một viên gạch đập vào đầu người khác cũng đánh vàng tâm lý của cô ấy. Cô ấy sau cùng cũng nói với tôi, cô ấy thấy đàn ông có khí phách chí ít cũng có lương tâm, nhưng không đáng khen ngợi.

Lý Sư Sư,… bị người chơi, có thể không tính.

Đầu tiên, tôi làm một chuyện đơn giản, tôi kể làm sao Lưu Bang phát hiện Ngu Cơ, sau đó nói với Hạng Vũ; “Anh Vũ, việc này anh nên cảm tạ anh Bang, nếu không phải anh ấy thấy chị dâu, cả đời này anh đừng mơ gặp lại chị ấy.”

Hạng Vũ nhìn Lưu Bang: “Từ nay về sau ân oán hai ta xóa bỏ.”

Lư Bang đứng dậy cười hì hì: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Tôi nói : « Em nói nghe này. Giờ Ngu Cơ tên Trương Băng, vì tiện chúng ta sẽ dùng tên này. Về sau mọi người tụ lại nghĩ kế, nhất định giúp anh Vũ hoàn thành mọi chuyện, tiếp đó chúng ta sẽ tìm hiểu đại khái tình huống của Trương Băng, em gái, em biết nhiều chút nên do em giới thiệu> »

Được. Lý Sư Sư đứng lên , còn kẹp một quyển sách bên hông, giống như một kiến trúc sư : « Trương Băng hiện tại đang học năm thứ 3 đại học C, thường thích đọc sách, mọi người thường thấy cô ấy tới thư viện. »

Tôi do dự nói thêm : « Anh bổ sung chút, cô áy… cô ấy từ nhỏ tới lớn ở tại… » Sau đó lại nhìn Hạng Vũ thấy anh ta không có phản ứng, nhíu mày đang nghe chúng tôi nói.

« Anh Vũ, em hỏi anh một chuyện.. nếu Trương Băng chỉ nhớ mình là Trương Băng, không chút ký ức của Ngu Cơ, anh còn yêu cô ấy không ? »

Hạng Vũ chống tay lên cằm, tự nhiên nói : « A Ngu là A Ngu, không quản cô ấy còn nhớ hay không anh vẫn thế, dù cô ấy biến thành một đôi đũa hay cái thìa anh vãn yêu cô ấy như vậy. »

Tôi thăm dò : « Anh có nghĩ qua, cô ấy ăn hamburger mà lớn. có lẽ thật sự không phải Ngu Cơ thì sao ? »

Nếu đã cho uống thuốc phải cho thuốc đặc trị, dự phòng trước rồi nói. Hạng Vũ ôm đầu : « Trương Băng là A Ngu, anh hiểu hơn ai hết. »

« Chờ chút. » Tần Thủy Hoàng đột nhiên nói : « chậm chụt nạo, Ngu Cơ duy nhật, nệu bọn em không đụng phại cô ậy. Hạng Vụ lại xe đi khặp liệu cọ tịm thậy không ? »

Mẹ ơi, vấn đề phức tạp thế mà cũng bị anh ta nghĩ ra.

Tôi nói lớn; “Vậy hôm nay nhân cơ hội này nói rõ cho mọi người, đây căn bản chẳng phải Tiên giới, em và mọi người như nhau thôi, là người không phải thần, còn niên đại gì thì giờ khó nói rõ, sau này giải thích.”

Lưu Bang nhìn mọi người, nói nhỏ: “Anh sớm biết rồi.”

Tôi chỉ cái vào cái đài radio của Kinh khờ: “Anh Kha, ném nó đi, trong chẳng có người tí hon đâu.”

Kinh khờ ôm chặt cái đài vào lòng: “Anh coi nó có .”

Chỉ cần tôi không để ý, thế giới cũng chẳng tồn tại – cảnh giới của tên đần này cao dã man.

Tôi thấy mọi người đều lộ vẻ mất mát. Hẳn nên sớm đoán được tình cảnh của chính mình, rốt cục trừ Kinh khờ, tuyệt đại đa số đều là người dùng đầu suy nghĩ.

Tôi đột nhiên cảm động – họ sớm biết tôi là người phổ thông, còn nguyện ý coi tôi là bạn ở chung, hơn nữa Tần Thủy Hoàng còn nhẫn nhịn để bánh bao gọi là mập mạp.

Mọi người lúng túng, tôi hẳn không nên phá tung tầng giấy mỏng che đi tất cả chứ nhỉ?

Tần Thủy Hoàng vỗ vai Kinh Kha; “Chụ không đọi ?”

Kinh khờ đột nhiên thò tay vào tui, tôi kinh ngạc: anh Kha muốn làm gì vậy?”

Kinh Khờ móc từ túi ra 200 NDT đặt lên bàn nói: “Đây là của tôi…” sau đó cầm tờ khác đẩy qua “đây là của anh…”

Chúng tôi đều không hiểu anh ta muốn làm gì, lại thấy Kinh Khờ cầm 2 tò tiền trên bàn nhét vào túi, sau đó nói: “Tôi hẳn còn 4 tờ, anh tiểu của tôi 2 tờ.”

Tần Thủy Hoàng vò đầu bứt tóc: “đọi quạ mạ không cọ chi ăn.”

Kinh khờ bỏ một tờ tiền vào túi: “Đây là của tôi.” Lại đẩy một tờ ra: “Đây là của anh… anh giờ thiếu nợ tôi 3 tiền chưa trả, vì vậy tôi không giết anh.”

Lưu Bang ngồi bên cạnh Tần Thủy Hoàng, muốn nói gì đó lại thôi, sau cùng móc từ túi ra 10 tờ có hình lão già ra đưa cho Chính béo: “Đây là tiền của em, đều cho anh đấy, không cần trả lại.”

“Cạm ơn chụ.” Sau đó cầm tất cả tiền bỏ vào túi kinh kha: “Đọi chết rồi chụ ơi.”

Kinh Kha bất mãn: “Anh vì sao không trả tôi tiền?”

Chính béo: “Đọi da bọc xương rội ni, trạ chụ tiền anh chệt đọi hẹ.”

Tôi ho khan: “Chúng ta nói chính sự đi, em gái còn gì bổ sung không?”

Lý Sư Sư nói: “Anh Vũ cả đời mang binh, hẳn biết 'biết người biết ta trăm trận trăm tháng, để chiều lòng phụ nữ, tất phải hiểu cô ấy thích gì ..'"cô nàng đặt quyển sát kẹp nách trước mặt Hạng Vũ: “Em phát hiện hôm nay cô ấy cầm quyển này, anh trước xem qua xem.”

Tôi nhìn qua, tên sách; “Bảo bối của Anne, toàn tập.”

Hạng Vũ cầm lên không hiểu: “Ngọc bối nhân vương anne?”

Tôi vã mồ hôi, may mà tên sách viết từ trên xuống, nếu không chẳng biết sẽ đọc thành cái gì, tôi kéo sách lại: “Hiển nhiên không kịp đọc rồi, chúng ta nghĩ biện pháp khác đi.”

Tần Thủy Hoàng hỏi: “cô bẹ kia thịch lạm gị ợ nhạ?”

Lưu Bang vỗ tay: “Đúng đúng đúng, trước bắt đầu từ người trong nhà, giảm bớt rắc rói, năm đó anh được lão Lưu thích, lão cũng gả con gái cho anh, nếu không anh cũng chẳng làm được gì.”

Chúng tôi đều nhìn Sư Sư, cô nàng cục xúc nói: “Em chỉ nói với cô ấy mấy câu, ai biết tường tận được?”

Tôi viết một số điện thoại cho Sư Sư: “Đây là số phone của Vương Tịnh, là em gái mà em mới nhận đó, mấy ngày này em chỉ cần có thời gian rảnh là quấy rối cô bé, trước giúp cô bé liên hệ Lý Bạch, sau đó lại bẫy xem, thực không được anh sẽ theo dõi Trương Băng.”

Lý Sư Sư ghị lại số điện thoại: “Còn một tin tức rất hữu dụng, Trương Băng giờ là hoa khôi của trường, người theo đuổi rất nhiều, từ túc xá tới thư viện chỉ một đoán ngắn mà có 17 người chào cô ấy>”

Cô nàng này thật tỉ mỉ, xem ra chẳng những chỉ có thể nhìn, còn có thể đề bạt sử dụng, tán tái, đều cần có cô ẻm này, cũng tính là một loại biết người biết ta.

Tôi nói nghiêm túc; “Ừ, đó là vấn đề, Trương Băng có danh hiệu “Trương bán thành”, là nói số người theo đuổi co bé nhiều bằng nửa cái thành phố.”

Hạng Vũ đột nhiên nổi giận. Kinh Khờ vỗ Hạng Vũ: “Tôi có thể giúp anh giết vài đứa.”

Hạng Vũ cảm kích nhìn lại Kinh khờ.

Tôi đổ mồ hôi: “…Dân không sợ chết, sao dám lấy vợ? Giết không phải biện pháp, bọn binh tôm tướng cua không càn quản, hiện tại kẻ có thực lực nhất là một tên chơi bóng rổ cùng chủ tịch hội học sinh –em gái, tư liệu hai người kia cũng cần có.”

Lý Sư Sư vội ghi lại.

“Lúc tất yếu cần em hi sinh chút sắc đẹp mở ra đệ nhị chiến trường, để bọn họ vì em mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Đương nhiên, là khi anh Vũ không thể ngăn cản hãy làm, là hạ sách.”

Lý Sư Sư giận dỗi nhìn tôi, tôi giả vờ chẳng hay biết, chắp tay sau lưng nói tiếp: “Một đại hiền giả trong lịch sử từng nói, tán gái không ngoài 5 chữ: “Phan nhàn đặng tiểu lư”, Phan là chỉ bề ngoài như Phan Anh, anh Vũ kỳ thực rất đẹp trai; Nhàn là chỉ có thời gian nhàn rỗi. Anh thừa mà; Đặng là chỉ có tiền, an hem ta tiết kiệm dè sẻn giúp anh; Tiểu là có chút xấu xa, anh Vũ khí khái Thiên Hạ Vô Song, sẽ vì một phụ nữ mà làm việc xấu hả? ”

“Xấu?”

“Đúng, chính là con rối theo cách các anh vẫn nói đó, ví dụ cô ấy muốn anh sủa như chó thì anh cũng sẽ làm theo sao?”

Hạng Vũ vỗ bàn, nhìn lại quyển “ngọc bối nhân vương anne”. Chúng tôi đều cho là anh ấy sẽ nói “ông sẽ vỗ một chưởng là xong.”, kết quả Hạng Vũ đỏ mặt, nghĩ mãi cũng không nói gì. Tôi vội nói: “Anh không cần đáp, kỳ thực khí khái nam tử của anh cũng là mị lực, em nghĩ Trương Băng không thích đàn ông sủa như chó đâu, nếu không cô bé đó sớm thành vẹo của chủ tịch hội học sinh rồi.”

Hạng Vũ truy hỏi: “Còn một từ, “Lư” là ý gì?”

Tôi cười khan, muốn bỏ qua, kết quả cười xong nhìn lại cả đám đàn ông mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi, tôi đành cười khan nói: “Cái thứ này trừ em gái ai cũng có. Nên không cần giải thích.”

Lý Sư Sư thẹn quá không có kẽ đất mà chui vào, cô bé tuy xuất thân khá đặc thù, nhưng rốt cục cũng là người của quá khứ, không chịu nổi, cô bé đột nhiên cắn môi nói: “Đây là vị đại hiền nào nói vậy?”

“A.. khổng..” tôi vừa thấy mặt cô ấy nghiêm túc, biết cô ấy ủng hộ Khổng tử, vội đổi “ Mạnh… Tôn… ai nha, là gì gì đó tử nói.”

Cô bé cười khì khì hỏi: “Là bà tử nói hả?”

Thật không ngờ cô bé còn biết tới Vương bà.

Tôi đập mạnh gạt tàn xuống bàn, chẳng những vang hơn Hạng Vũ, còn có hiệu ứng khói bụi, tôi nói lớn; “Bây giờ, địch ta đã minh, tiếp theo tiến vào giai đoạn xác dịnh chiến lược, trước đó, chúng ta cần đặt tên cho hành động lần này, tôi kiến nghị gọi “tán gái hành động”.

Lý Sư Sư bĩu môi: “Thật khó nghe.” Nói xong còn ngâm lại: “Thật khó nghe a.”

Kinh Kha: “Chém đầu hành động.”

Tần Thủy hoàng vội xua tay: “Không nên nọi lung tung!”

“Vậy em gái nghĩ cho anh cái tên dễ nghe nào.”

Lý Sư Sư: “Không thể gọi là tán gái hành động, anh Vũ theo đuổi ái tình đã trôi qua, cứ gọi Truy ức tự thủy niên hoa đi- Tìm kiếm ký ức đã mỹ.”

Tôi nói: “Anh Vũ có hi vọng chị dâu nhớ lại không?”

Hạng Vũ nói: “Đương nhiên muốn.”

“Vậy không chỉ là truy ức, phải có một cái tên ngọt ngào chút.”

Lý Sư Sư: “Tay sờ tóc đen huyền của em được không?”

“… Đây là thức thứ nhất trong Thập Bát Mô mà?”

Lúc này có tiếng động từ cầu thang, tôi vừa nghe có người tới đã biết là Bánh Bao. Cô ấy có chìa khóa.

Quả nhiên, Bánh Bao lên lầu, đang mút kem đậu xanh, tay cầm túi bóng, cô ấy thấy bọn tôi. Vừa cởi giày vừa nói: “Ban ngày ban mặt đóng cửa trốn trong phòng làm gì.”

Chúng tôi đang rất chăm chú thảo luận danh hiệu hành động lần này, cô ấy về cũng chẳng chào ai, mọi người nhìn cô ấy không nói gì.

Bánh bao bỏ chiếc giấy da vào giá đẻ giày, chân linh động luồn vào dép lê, lại nhìn lại bọn tôi mới thấy không thích hợp, lớn tiếng; “he he, các anh làm gì vậy?”

Bánh Bao phát uy, Tần Thủy Hoàng, Kinh Khờ, Lưu Bang dị khẩu đồng thanh: “Tán gái…”

“Sao?” Bánh Bao vừa nghe bận quăng chiếc giầy còn lại lên giá, đi dép lê vào mới hùng hục chạy lại: “Ai ai?”

Tôi nói với cô ấy; “To con.”

Bánh Bao đặt túi bóng lên bàn: “Mỗi người một que, còn lại bỏ tủ lạnh”. Cô ấy cầm tờ ghi chép của Lý Sư Sư, nhìn qua rồi nói: “Em đang viết gì thế?”

Chúng tôi mỗi người cầm một que lên ăn, Lưu Bang nói: “Anh cũng ăn đậu xanh.”

Tần Thủy Hoàng đưa cho Hạng Vũ một que: “Cho chụ que ngon hẹ.”

Trong nhà mọi người đều ăn kem, bánh bao nhìn chung quanh, khó hiểu: “Cua đứa nào thế? Có ảnh chụp không?”

Tôi nói: “Không có ảnh chụp, sinh viên đại học C.” Bánh Bao hỏi Hạng Vũ: “Làm sao “chấm” vậy, đẹp không?”

Tôi kéo cô ấy ngồi xuống ghế; “Đừng hỏi, em chỉ cần biết to con không có cô bé ấy thì không thể sống, nghĩ dùm sáng kiến gì đi, không cần nói nhiều.”

Trừ cô ấy ra, mọi người đều trầm lặng ăn kem, lộ rõ vô cùng tâm sự, Bánh Bao biết việc nghiêm trọng, cô ấy ngồi chuyển ghế ngồi sán lại: “Cô bé kia thế nào, nhà ở đâu?”

Lý Sư Sư bảo cho Bánh Bao: “Sinh viên năm ba, nhà ở đây tên Trương Băng.”

“Để chị tính xem, sinh viên năm 3, là 22, 23 tuổi rồi, sắp tốt nghiệp đến lúc tìm đối tượng rồi, to con thật được, thế trưởng bối của cô ấy làm gì biết không?”

Lý Sư Sư lắc đầu; “Bọn em đang muốn đi tra .”

“Ừ, nhanh lên, con gái tuổi này đều bị gia đình coi kỹ, chỉ cần trưởng bối đồng ý thì thành công hơn 50 % rồi.”

Lưu Bang nhanh mồm nhanh miệng nói: “Xem đi, giống như anh nghĩ chứ?”

Tôi trợn mắt nhìn anh ta, anh ta có góa phụ đen còn có tặc tâm với Bánh Bao, sau đó nói với Lý Sư Sư: “công tác điều tra Trương Băng nên đặt lên hàng đầu.” Lý Sư Sư ghi vào.

Bánh Bao hỏi Hạng Vũ: “Anh bao nhiêu rồi?”

“30 rồi, sao vậy?”

Bánh Bao chép miệng: “Đều nói nam nhân tuổi 30 có thể dựa vào, nhưng cô bé còn đi học đại học sẽ mong mỏi lãn mạn ái tình, các cô bé ấy không thích đàn ông lớn tuổi hơn mình quá nhiều.”

Tôi thấy Lưu Bang ghé tai nói với Tần Thủy Hoàng: “40 tuổi còn nạp thiếp được mà.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv