Từ Chính Hòa tham gia bữa tiệc này vì được bạn bè mời đến, nhưng ông ấy thích sự yên tĩnh nên không đi đến sảnh nói chuyện với người khác mà chỉ ngồi một mình trong phòng nghỉ.
Tuy nhiên dù ông ấy chỉ ở một chỗ tại phòng nghỉ nhưng người muốn gặp mặt ông ấy vẫn nhiều không đếm xuể. Từ Chính Hòa từ chối tất cả mọi người, không có ý muốn gặp ai.
Chu Tự Bắc đưa Nam Chi đến cửa phòng nghỉ, vệ sĩ ngoài cửa liền ngăn lại, Chu Tự Bắc không nhanh không chậm nói: “Chu Tự Bắc tới chào hỏi đạo diễn Từ.”
Vệ sĩ nhìn hai người rồi trả lời: “Xin chờ một lát.”
Chờ vệ sĩ đi vào, Nam Chi ở bên cạnh hít sâu lo lắng: “Đạo diễn Từ sẽ gặp chúng ta chứ?” Trên đường đến đây, cô nhìn thấy không ít người đến gặp nhưng đều không được.
Chu Tự Bắc nhìn cô nhàn nhạt cười, ra hiệu bảo cô an tâm.
Một lát sau, vệ sĩ mở cửa ra, cung kính nhìn Chu Tự Bắc nói: “Chu tổng, Từ tiên sinh nói đúng lúc muốn mời ngài gặp mặt.”
Ánh mắt Nam Chi hiện lên tia kinh ngạc, vệ sĩ tránh sang một bên để hai người cùng nhau đi vào phòng nghỉ.
Lúc này, Từ Chính Hòa đang bưng ấm nước pha trà, tóc mai đã có chút bạc, giống như dấu vết của năm tháng lắng đọng lại, làm nổi bật lên khí chất nho nhã của ông ấy.
Thấy Chu Tự Bắc và Nam Chi đi vào, Từ Chính Hòa đặt hai ly trà lên bàn, sau đó cười dịu dàng với hai người: “Ngồi xuống đi.”
“Đạo diễn Từ, muốn gặp ông thật không dễ dàng mà.” Chu Tự Bắc ngồi xuống rồi nâng ly trà lên uống một ngụm: “Cháu còn tưởng rằng phải vượt qua chín chín tám mươi mốt nạn mới được đấy.”
“Tên nhóc thối này, trước giờ cậu đều liên hệ với tôi, nào có thấy cậu lí lẽ như này.” Từ Chính Hòa híp mắt cười nói.
Nam Chi kinh ngạc nhìn hai người nói chuyện thân thiết với nhau, nghe giọng điệu như vậy cô liền biết rõ ràng hai người này đã quen biết nhau từ sớm rồi.
“Lần này còn dẫn người tới gặp tôi à, không giới thiệu cho tôi biết sao?” Từ Chính Hòa nhìn Nam Chi bên cạnh Chu Tự Bắc, ánh mắt trong suốt hiện lên sự tò mò.
Nam Chi không ngờ được đạo diễn Từ nghiêm túc đứng đắn trên TV, ở ngoài đời lại bình dị gần gũi đến thế, thậm chí còn có chút tinh nghịch?
Chu Tự Bắc bất đắc dĩ cười, sau đó nhìn Nam Chi, cô ngầm hiểu ngay nên tự mình giới thiệu: “Chào đạo diễn Từ, cháu là Nam Chi, là nghệ sĩ của Húc Tinh.”
“Kỹ thuật diễn xuất cô ấy rất tốt.” Chu Tự Bắc bổ sung thêm một câu.
Từ Chính Hòa nhìn Chu Tự Bắc với đôi mắt đầy sâu xa: “Thì ra hôm nay cậu đến gặp tôi là có dụng ý khác à, tôi đang chuẩn bị phim mới còn cậu trăm năm khó gặp đề cử nhân tài cho tôi, tất nhiên tôi không thể không cho cậu mặt mũi được.”
Chu Tự Bắc không thấy xấu hổ khi bị trêu, anh chỉ bình tĩnh nhấp ngụm trà: “Dù sao cũng không làm ông thất vọng đâu.”
Thấy anh tràn đầy tự tin, trái lại Nam Chi cảm thấy hơi lo lắng, cô không ngờ Chu Tự Bắc xem trọng mình như vậy.
Từ Chính Hòa nhìn Nam Chi, dịu dàng hỏi: “Đã xem qua phim của tôi chưa?”
“Xem rồi ạ.” Nam Chi mím môi trả lời: “Bộ nào cháu cũng xem rất nhiều lần, phim của đạo diễn Từ là tấm gương để cháu noi theo.”
Từ Chính Hòa có chút kinh ngạc khi nghe đáp án của Nam Chi, sau đó ông lại hỏi: “Cháu thích nhất bộ nào?”
“Xuân Cúc.” Nam Chi không chút do dự trả lời: “Cháu rất thích nhân vật chính Công Xuân Cúc lúc đứng giữa đồng hoa tươi dưới cả một góc trời mênh mông, rõ ràng là cô ấy đang cười hát nhưng dáng vẻ lại rất bi thương, mặc dù thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy khắc khoải và bất lực nhưng cháu thì nghĩ nó còn một tầng ý nghĩa khác.”
“Ý nghĩa gì thế?” Từ Chính Hòa hứng thú hỏi.
Đôi mắt Nam Chi sáng ngời: “Giữa bạt ngàn hoa tươi đại diện cho một mùa đông đã qua và xuân sắp đến, hiện tại chính là thời gian mùa xuân tràn đầy sức sống.”
Từ Chính Hòa nhìn Nam Chi chăm chú, ngay sau đó ý cười lộ ra: “Xem ra cháu thật sự đã xem lại nhiều lần.”
“Cho nên cuộc đời của nhân vật Công Xuân Cúc không bi thương đến vậy đúng không ạ?” Thấy Từ Chính Hòa không phản bác ý nghĩ của mình, Nam Chi lấp tức phấn khích hỏi.
Từ Chính Hòa không trực tiếp trả lời, chỉ cười nói: “Chỉ cần có cơ hội sống, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra không phải sao?”
Nam Chi lập tức trở nên vui vẻ, xem ra cô đoán không sai rồi.
“Bảo sao cậu có lòng tin như thế.” Từ Chính Hòa nhìn về phía Chu Tự Bắc: “Người cậu đề cử thật sự không tồi.”
Chu Tự Bắc nhướng mày cười nói: “Đó là tất nhiên rồi ạ.”
…
Lúc Chu Tự Bắc và Từ Chính Hòa vừa đi vào trong nói chuyện riêng, Nam Chi che ngực lại thiếu chút nữa đã ngã từ trên sofa xuống.
Tuy rằng vừa rồi cô biểu hiện vô cùng bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng lo lắng bồn chồn biết bao, giống hệt như học sinh bị giáo viên gọi hỏi, không dám trả lời sai cái gì vậy.
Vừa lúc này Trang Khả Khả nhắn tin tới, Nam Chi lấy điện thoại ra xem, nội dung nhắn là bảo cô ngàn vạn lần không được uống rượu.
Cô cười rồi nhắn tin trả lời.
Nam Chi: [Chị không uống rượu, em yên tâm.]
Trang Khả Khả: [Em không yên tâm nổi chút nào, em biết chị Nam Chi uống rượu xong đáng sợ bao nhiêu /mỉm cười/.]
Nam Chi: [… Không cần em nhắc nhở chị, chị tuyệt đối không uống rượu!!!]
Trang Khả Khả: [Vậy là tốt nhất.]
“…” Nam Chi thấy mình không thể phản bác lại được, cô chỉ phạm sai lầm một lần thôi mà đã bị nắm thóp đến tận bây giờ!
Lúc này, Chu Tự Bắc và Từ Chính Hòa đi ra ngoài phòng, ý cười trên mặt hai người vẫn còn đấy, hiển nhiên là nói chuyện rất vui vẻ.
Nam Chi vội vàng cất điện thoại, đứng dậy chào.
“Phim sắp tới còn đang chuẩn bị, thế nhưng tôi sẽ cho cháu một cơ hội nhé.” Từ Chính Hòa nhìn Nam Chi nói: “Tôi thật sự thích ý nghĩ về Xuân Cúc vừa rồi của cháu.”
Nam Chi vui vẻ, tập tức nói lời cảm ơn: “Cảm ơn đạo diễn Từ ạ!”
Chu Tự Bắc đi đến đứng cạnh Nam Chi, chuẩn bị chào tạm biệt Từ Chính Hòa.
Thấy vậy, Nam Chi vội ghé vào tai Chu Tự Bắc nói: “Chu tổng, có thể giúp tôi xin chữ ký của đạo diễn Từ không?”
Hơi thở tới gần khiến Chu Tự Bắc có chút hoảng hốt, anh nhớ đến lúc trong phòng Từ Chính Hòa lời nói với anh.
“Cháu thích cô nhóc bên ngoài kia à?” Từ Chính Hòa biểu hiện như biết rõ tất cả.
Vẻ mặt Chu Tự Bắc khẽ thay đổi, không trả lời cũng không phủ nhận: “Biết đạo diễn Từ lâu vậy rồi nhưng giờ cháu mới biết đạo diễn Từ cũng có tính tò mò đến vậy.”
“Tôi với cậu quen biết lâu vậy rồi, lần đầu tiên thấy cậu vì người khác mà đến tìm riêng tôi đó nha.” Từ Chính Hòa cười giảo hoạt: “Thích thì theo đuổi thôi, cần gì phải che giấu.”
Chu Tự Bắc rũ mắt: “Cháu chưa xác định được tâm tư cô ấy, nên cẩn thận chút trước ạ.”
Thu hồi lại suy nghĩ, Chu Tự Bắc nghiêng đầu nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Nam Chi, anh không nhẫn tâm từ chối, nhìn Từ Chính Hòa trêu ghẹo nói: “Đạo diễn Từ mấy năm nay không có tác phẩm, nhưng nhân khí chưa hề giảm đi nha.”
Tuy Nam Chi nói nhỏ nhưng gian phòng như này, Từ Chính hòa vẫn nghe loáng thoáng thấy được, trong mắt ông ấy mang theo tia tự mãn: “Hồi trẻ tôi cũng không kém cháu đâu, ký tên đúng không, tôi ký cho cháu.”
Đi ra khỏi khách sạn với Chu Tự Bắc, Nam Chi ôm chữ ký không buông, mặt mũi vui mừng vô cùng.
“Tôi thấy em có chữ ký còn vui hơn có được cơ hội kia hả?” Chu Tự Bắc mỉm cười nhìn cô.
Nam Chi thu lại nụ cười. sau đó cất chữ ký bảo bối vào trong túi: “Cơ hội chỉ là cơ hội, nhưng chữ ký tới tay là vật thật nha.”
Cô dừng lại, nhìn Chu Tự Bắc: “Nhưng mà, tôi thật sự cảm ơn Chu tổng vì tôi mà đánh tiếng giúp, nếu không tôi cũng không có được cơ hội này, tôi không biết làm sao để báo đáp tốt cho anh đây.”
“Rất đơn giản, mời tôi ăn cơm đi.” Chu Tự Bắc nhìn đồng hồ trên tay: “Thời gian không còn sớm, ăn cơm xong tôi đưa em về khách sạn.”
Thấy Nam Chi đứng đấy sững sờ, anh mở miệng hỏi lại: “Không đói bụng sao?”
Đang nói, bụng Nam Chi kêu lên một tiếng, cô vội vàng che bụng lại. Tuy rằng tới tham gia bữa tiệc nhưng cô đến miếng nước còn chưa uống qua, nhìn lại đại sảnh tiệc phía sau, cô do dự: “Chúng ta có thể trực tiếp đi luôn không?”
Đôi môi mỏng Chu Tự Bắc cong lên: “Vốn dĩ tới nơi này vì có đạo diễn Từ tới, việc đã xong đương nhiên là đi được rồi.”
Trong lòng Nam Chi nhảy dựng, sau đó liền cong môi lên: “Hôm nay Chu tổng giúp tôi nhiều vậy, mời cơm là việc đương nhiên, Chu tổng muốn ăn ở đâu, giờ chúng ta đi luôn thôi.”
“Chúng ta đi thay quần áo trước đã.” Chu Tự Bắc nhìn lễ phục của Nam Chi cười nói: “Em định mặc lễ phục này đi ăn?”
Nam Chi vội vàng nhìn lại mình, lập tức lắc đầu, cô không muốn bị nhìn như động vật trong vườn bách thú đâu.
…
Hai người trở về phòng tạo hình lúc đầu, Nam chi không chỉ thay quần áo, cô còn tẩy trang đi. Cô đội mũ lưỡi trai lên, mặc thêm áo khoác và quần jean, dáng vẻ rất khiêm tốn.
Chờ cô ra tới nơi thì Chu Tự Bắc cũng đã thay một bộ quần áo bình thường, đây là lần đầu tiên cô thấy Chu Tự Bắc mặc như vậy, bỗng nhiên có chút sững sờ.
“Sao vậy?” Chu Tự Bắc thấy cô nhìn chằm chằm mình lên tiếng hỏi.
“Trước đây tôi luôn thấy Chu tổng mặc tây trang, bây giờ anh mặc đồ bình thường nên thấy không quen lắm.” Nam Chi cười trả lời.
Chu Tự Bắc cười khẽ hỏi: “ Vậy cái nào hợp hơn?”
Nam Chi nghiêm túc trả lời: “Đều thích hợp.”
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Chu Tự Bắc hơi cong khóe môi lên.
Nam Chi lên xe, thấy Chu Tự Bắc quen thuộc khu nội thành nên có chút kinh ngạc: “Chu tổng muốn đi đâu ăn cơm ạ?”
“Tôi có nhớ có một nhà hàng hầm xương không tồi, chúng ta tới ăn đi.”
Chu Tự Bắc trả lời khiến Nam Chi không khỏi sửng sốt, cô nhìn cổ tay mình liền hiểu rõ Chu Tự Bắc đang chăm sóc cô, trái tim tức khắc đập liên hồi như nổi trống.
Để vơi đi cảm xúc khác thường này, cô nhanh chóng thay đổi để tài: “Không ngờ Chu Tổng hiểu rõ thành phố Dương như vậy.”
“Lúc em thay đồ tôi dùng điện thoại tra qua chút.”
Vốn trái tim Nam Chi đã bình tĩnh lại lần nữa bắt đầu xao động, cô bồn chồn mở cửa sổ, muốn che giấu sự thay đổi cảm xúc của mình: “Không ngờ buổi tối ở thành phố Dương náo nhiệt như vậy…”
Chu Tự Bắc chỉ cong môi, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Tuy đã 9 giờ nhưng trong cửa hàng vẫn rất đông khách, lầu một đã không còn chỗ nên chủ quán đưa bọn họ đến lầu hai ngồi.
Nam Chi kéo vành mũ thấp xuống, xuyên qua đám người tìm chỗ ít bị để ý nhất ngồi xuống, trên đường tới đây cô còn mua cho Chu Tự Bắc một cái mũ.
Không chỉ cô là người công chúng, mà Chu Tự Bắc còn dễ bị nhận ra hơn so với cô, nếu bị người khác chụp được thì chỉ cần một giây thôi đã lên tiêu đề của mấy bài báo rồi.
Canh xương hầm củ nhanh chóng được đưa lên, mùi thơm mê người, Nam Chi cảm thấy một mình cô cũng ăn được hai chén nhưng ngẫm lại cô còn phải đóng phim, vậy nên chỉ ăn một chén.
“Có hơi nóng, tôi có thể bỏ mũ xuống chứ?” Chu Tự Bắc uống một ngụm canh, đang chuẩn bị lấy mũ xuống.
Nam Chi bất chấp trong miệng còn cơm, lập tức ngăn cản anh: “Không được, nơi này có người, nhỡ bị nhận ra làm sao bây giờ.”
Chu Tự Bắc thở dài, cuối cùng thỏa hiệp với cô: “Chúng ta chỉ tới đây ăn cơm bình thường thôi mà.”
“Nhưng những người trên mạng không nghĩ vậy.” Nam Chi mím môi: “Bọn họ có thể viết trắng thành đen đấy.”
Chu Tự Bắc hơi trầm ngâm, hỏi: “Vì sao lúc trước em chọn con đường này?”
“Lúc gần tốt nghiệp tìm việc làm thì vừa hay Húc Tinh tìm được tôi, cho nên muốn thử một lần.” Nam Chi trả lời.
Chu Tự Bắc nhướng mày: “Em thế mà lớn gan đấy.”
“Sự thật đã chứng minh Húc Tinh rất đáng giá cho lá gan lớn dám gia nhập công ty của tôi.” Nam Chi híp mắt cười: “Bởi vì lãnh đạo rất tốt.”
Đôi mắt màu hổ phách của Chu Tự Bắc thoáng qua ý cười: “Tôi đây xin nhận sự khích lệ của em.”
…
Ăn cơm xong, hai người không ở lại mà trực tiếp lên xe.
Sau khi đưa Nam Chi đến cửa sau khách sạn, Chu Tự Bắc nhìn cổ tay cô hỏi: “Thấy tay thế nào rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Nam Chi giơ cổ tay lên cho anh xem: “Thật ra chỉ có lúc xoay vặn mới đau, bây giờ không chạm đến thì không có cảm giác đau gì.”
Nghe vậy khiến Chu Tự Bắc cũng yên tâm hơn, anh ngước mắt, đối diện với ánh mắt Nam Chi: “Ngày mai tôi trở về Định Hải.”
Nam Chi yên lặng một lúc, mới mở miệng: “Hy vọng Chu tổng đi đường thuận lợi.”
“Giờ không phải ở công ty.” Vẻ mặt Chu Tư Bắc chợt tắt: “Chúng ta cũng đã cùng nhau ăn cơm rồi.”
Nam Chi ngẩn ra: “Hả?”
“Không cần thiết phải gọi tôi là Chu tổng.”