"Triệu Duyệt là.. ai vậy?"
Lâm Cảnh ngẩng đầu nhìn trợ lý bên cạnh đang xếp các loại thư mời.
"Là một nghệ sĩ hết thời", trợ lý không quan tâm lắm liền trả lời lại, sau khi phản ứng kịp thì ánh mắt mới chuyển từ máy tính sang người ông chủ mình.
Anh vừa mới có một ý nghĩ đáng sợ.
Muội tử của ông chủ không phải là người đó đấy chứ!
"Ông chủ, anh thích tình chị em à?", anh đi theo anh ấy từ khi xuất đạo đến giờ, nói là trợ lý nhưng thực ra anh cũng không khác người đại diện của anh là bao nhiêu.
Chưa từng thấy ông chủ yêu đương bao giờ, cả người toát ra hơi thở cấm dục, hiện tại không dễ gì mới nở được một đóa hoa đào, tình chị em cũng tốt, nhưng sao lại là một nghệ sĩ hết thời vậy.
Hơn nữa, nói tình chị em là còn nể mặt Triệu Duyệt đó nếu không thì tuổi của bà ta có thể làm mẹ ông chủ rồi đấy chứ.
Anh ta không hiểu!
Đây chắc chắn là tình yêu đích thực!
Lâm Cảnh: "..."
Có thời gian thì đi khám tâm thần đi, anh sẽ giúp cậu trả phí bệnh viện.
"Chỉnh lý một bản thông tin cá nhân của cô ta cho tôi", Lâm Cảnh nói xong thì tiếp tục xem trực tiếp, nhíu mày càng ngày càng sâu, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo.
Cảnh quay đặc tả vẫn đang diễn ra, thông tin cá nhân của Tô Đào hiện rõ trước màn hình.
Mỗi một chữ đều hiện lên rõ ràng, đều là thông tin bình thường như tên, ngày sinh, sở thích..
Nhưng lại có một thông tin vô cùng nổi bật.
Trong phần thông tin học vấn, tốt nghiệp chuyên ngành văn học hán ngữ, hiện đang là nghiên cứu sinh của Đại học Bắc Kinh.
[Đệt! Idol của mị là học bá!]
[Mẹ kiếp! Kinh Đại! Bây giờ yêu cầu làm idol cao như vậy sao? ]
[Đột nhiên có cảm giác tội lỗi với bố mẹ]
[Chỉ có tôi bị sốc khi em gái nhỏ mới 18 tuổi mà đã là nghiên cứu sinh rồi sao]
[Lầu trên yên tâm đi bạn không cô đơn]
[Học bá không đủ để hình dung nữa, đây là học thần đấy!]
[Tại sao tôi phải xem cái chương trình trực tiếp này cơ chứ]
[Đừng cản mị! Mị muốn em gái nhỏ xuất đạo ở vị trí center]
[Sao có thể chứ, tôi 18 tuổi mới lên đại học đó]
[Giả đúng không! Cho dù là đi học sớm thì tuổi này nhiều nhất là mới năm hai thôi]
[Khẳng định là giả rồi, vòng giải trí đều không phải thích tạo hình tượng sao]
[Ngồi đợi lật xe]
[Haha, lần đầu tiên thấy người chưa ra mắt mà đã bị vả mặt]
[Ghét nhất những người như thế này]
"18 tuổi đã là nghiên cứu sinh của Kinh Đại? Cho dù bạn là học bá thì cũng phải thực tế một chút, nếu bạn thật sự lợi hại như vậy thì sao trước giờ tôi chưa từng thấy bạn cơ chứ"
"Làm giả bằng cấp là việc làm sai trái, tôi hy vọng bạn có thể làm rõ chuyện này"
"Cô bé ở độ tuổi này có chút hư vinh là bình thường, nhưng hư vinh và mơ mộng hão huyền là hai cái cách nhau rất xa"
"Tôi khuyên bạn nên cư xử đúng mực một chút đừng có học theo những thói quen xấu, bạn cho rằng điều này có thể khiến bạn nổi tiếng sao? Tôi hiện tại vạch trần bạn là vì muốn tốt cho bạn, nếu không đợi đến lúc bạn có danh tiếng cao mà bị cư dân mạng phát hiện thì sẽ ngã rất đau"
Theo lời của Triệu Duyệt nói, thông tin cá nhân của Tô Đào được quay cận cảnh trên màn hình lớn, tất cả mọi người đều có thể thấy rõ.
Ở chỗ của các thí sinh, ngoại trừ Ninh Mạn Ni tỏ ra không hài lòng về những gì Triệu Duyệt nói thì những thí sinh khác đều nhìn Tô Đào với ánh mắt khinh thường, kinh ngạc, trào phúng.
Ninh Mạn Ni tin tưởng Tô Đào, khoảng thời gian qua cô cảm thấy Tô Đào là một người rất tốt.
Các giám khảo đều là những người trải qua sóng gió trong giới giải trí, khả năng quản lý biểu cảm của họ khi thấy mấy cảnh này đều rất chuyên nghiệp, trên mặt chỉ thoáng hiện vẻ kinh ngạc rồi lập tức trở lại bình thường.
"Woa! Vậy thì chúng ta là bạn cùng trường rồi, bạn phải gọi tôi là đàn anh đó", anh hiện tại đã hơn 30 tuổi rồi, cũng đâu có tính là già đúng không!
Ngô Phỉ ngồi bên cạnh cười chế giễu: "Lão học trưởng hả"
Mặc dù là vậy nhưng bầu không khí vẫn rất căng thẳng.
Trên mặt Tô Đào nở một nụ cười nhàn nhạt, cô còn tưởng Triệu Duyệt sẽ tạo ra cái scandal gì to lớn cơ, "Ừm.. tôi khuyên ngài nên đi tìm người bán tin tức cho mình đi, có lẽ có thể lấy lại tiền"
Tô Đào thật sự rất đau lòng cho số tiền đó, nghe nói muốn tìm người tra lịch sử đen tối của ai đó trong giới giải trí thật sự rất đắt.
Ai cũng không ngờ rằng cô sẽ nói những lời như vậy, cả hội trường im lặng trong mấy giây, lúc sau có một số thí sinh không nhịn được mà cười ra tiếng.
Ngay cả Hàn Thần cũng không nhịn được, suýt chút thì bị nội thương.
"Cô.. cô nói gì cơ?", Triệu Duyệt bị mấy lời này làm cho choáng váng, phản ứng bình thường không phải là nên biện minh cho chính mình hoặc là giận dữ rớt đài sao?
Sao không có chút phản ứng nào vậy.
Trong tiềm thức, bà ta đang tự hỏi lịch sử đen tối mà bà ta mua có phải giả hay không?
Sau một giây, bà thấy mình chắc điên rồi, đây là thông tin lấy từ chó săn làm việc nhiều năm trong giới không thể nào giả được, hơn nữa bà chi nhiều tiền như vậy để mua tin tức, đối phương không thể nào tự làm hỏng danh tiếng của mình được!
"Cô có nói gì thì cũng không có tác dụng nữa! Tôi không cho phép những người giả tạo đứng trên sân khấu của mình, nếu bạn đã không thừa nhận thì chúng ta sẽ nói đến vấn đề khác"
Triệu Duyệt vô cùng tự tin lấy ra một cái USB đưa cho đạo diễn để ông phát video trong đó lên.
Tô Đào nhìn hành động của bà ta, vẫn đứng im đợi ở trên sân khấu.
Đạo diễn đã phát video lên màn hình, hình ảnh đầu tiên chính là một chiếc piano, sau đó có một đôi tay xinh đẹp xuất hiện, khi các ngón tay chạm vào phím đàn giai điệu chậm rãi vang lên.
Bất cứ ai xem buổi phát sóng đều nhận ra đây là giai điệu của bài hát mà Tô Đào vừa biểu diễn.
Triệu Duyệt: "Đây là video được đăng bởi một người sáng tác nhạc có tiếng trong giới, một năm trước cô ấy đã đăng video này lên cùng với bài hát vừa rồi mà bạn hát giống hệt nhau không khác một nốt nào, như vậy bạn đã đạo nhạc sao"
Như vậy xem cô trả lời ra sao.
Ngay cả dáng vẻ của Sở Thanh Châu cũng không còn thoải mái như trước nữa.
Nếu là đạo nhạc thì ở đâu cũng sẽ bị coi thường nhưng ông cảm thấy Tô Đào không phải người như vậy.
"Còn kém một nốt nhạc nữa, cao độ thứ hai của đoạn điệp khúc", Tô Đào nhớ lại một chút, cuối cùng khẳng định.
Sau đó cô lại nói ra một câu vô cùng sốc.