Edit&Beta: Hâm Đình
Muốn nói ngày hy sinh Tô Đào đánh chết cũng sẽ không nghĩ tới mình còn có thể sống lại, như vậy Tô Đào buổi sáng vây quanh vườn cây điên cuồng cũng sẽ không nghĩ tới mình sẽ bị lừa bán.
Chẳng lẽ ông trời cho cô cơ hội sống sót lần thứ hai, đồng thời cũng muốn cô chịu một ít khổ cực?
Nghĩ tới đây Tô Đào cảm thấy có chút đạo lý, dù sao không phải ai cũng có cơ hội sống lần thứ hai.
"Em không sợ sao?" Mấy ngày nay Lâm Cảnh thấy nhiều đứa trẻ từ lúc mới bắt được khóc đến dần dần chết lặng, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô không khóc không nháo.
"Không sợ, ca ca anh sợ sao?" Tô Đào hỏi ngược lại, thoạt nhìn anh cũng rất bình tĩnh.
"Sợ hãi.", làm sao lại không sợ hãi, Lâm Cảnh cúi đầu không dám để Tô Đào nhìn thấy ánh mắt của mình, nước mắt lóe lên bị anh nghẹn trở về, hiện tại anh là người lớn nhất nơi này, anh không muốn dọa Tô Đào, anh đã bị bắt tới mấy ngày, cũng không biết ba mẹ thế nào, hẳn là đã phát điên rồi.
"Ca ca, không sợ ~ em bảo vệ anh", Tô Đào sữa ngút nói, trước mắt còn không rõ chiếc xe này chạy ở đâu, đi qua địa phương nào, chỉ có thể yên lặng quan sát kỳ biến trước khi tính toán.
Lại nói tiếp mười mấy năm trước giám sát còn chưa được sử dụng quy mô lớn, không sai biệt lắm là khoảng năm 2006 mới bắt đầu sử dụng trên phạm vi lớn, trường mẫu giáo các cô khẳng định không có lắp đặt giám sát, hiện tại biện pháp duy nhất chính là nhân cơ hội chạy trốn, sau đó hướng người lớn cầu cứu.
Bây giờ cô là một cô bé, thân thủ có tốt đến đâu cũng vô dụng.
Lâm Cảnh nở nụ cười, Tô Đào lại nhìn ngây người. Sau khi phản ứng lại, Tô Đào hung hăng xoa nắn mặt mình vài cái, cô sao lại cầm thú như vậy, đây chính là một đứa trẻ thật sự, ngươi thanh tỉnh một chút!!!
Tô Đào kiểm tra kỹ thân thể những đứa trẻ này, phát hiện trên người bọn họ đều có chút vết thương, trên người Lâm Cảnh cũng có, những người này nhất định là nhìn đứa trẻ không nghe lời liền động thủ, một đám súc sinh.
Tô Đào càng nghĩ càng tức giận, nghĩ đến đứa trẻ kiếp trước được giải cứu khỏi tay bọn buôn người, cái nào không phải là vết thương chồng chất, vừa nghĩ đến hình ảnh kia trái tim Tô Đào liền đau theo. Còn có vài người không biết bị lừa bán đến nơi nào, có thể cả đời cũng không tìm được, bọn họ trải qua cuộc sống như thế nào không ai biết, thân nhân của bọn họ có bao nhiêu thống khổ Tô Đào là tận mắt nhìn thấy.
Đó là nỗi đau tê tâm liệt phế.
Tô Đào lau nước mắt, nghĩ phải làm thế nào để trốn thoát.
Xe bỗng nhiên dừng lại, Tô Đào nghe thấy tiếng cửa xe phía trước mở ra, ngay sau đó có người đang dùng chìa khóa chuyển động khóa mắt trong xe, Tô Đào linh động, nhắm mắt lại giả vờ choáng váng.
Lâm Cảnh hơi mở to con ngươi, nhìn cô bé nháy mắt về phía mình liền hôn mê bất tỉnh, biết cô giả vờ, tuy rằng không biết vì sao cô làm như vậy, anh sẽ phối hợp với cô.
"Còn chưa tỉnh?! Sớm nói cho hắn không nên dùng quá nhiều thuốc, thuốc choáng quá thì làm sao bây giờ?" Tô Đào nghe được tiếng cửa xe mở ra, ánh mắt lại không cảm giác được bất kỳ ánh sáng nào, nghĩ đến bây giờ hẳn là buổi tối, ba mẹ hiện tại khẳng định khắp thế giới tìm cô.
Người nọ lại nói tiếp, "Tiểu nha đầu xinh xắn như vậy thật đáng tiếc, cũng không biết hắn nghĩ như thế nào." Nghe qua ngữ khí có chút tiếc nuối.
Đúng như Tô Đào nghĩ, Tô gia lúc này đã loạn thành một nồi cháo.
"Đi thôi! Nhanh lên!!!"
"Đi."
"Có tin hay không."
Tô Đào nhắm mắt lại, có thể cảm giác được một người lên xe, đẩy nhóm trẻ nhỏ trong xe đi xuống, sau một hồi xao động, tiếp theo Tô Đào cảm giác mình bị người khiêng lên, trên người của người nọ mồ hôi thối rất nặng, mặt khác cô còn có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh.
Có khoảng ba người, một người vẫn còn đứng trên xe, hai người còn lại áp giải trẻ em đi nơi khác.
Bụng bị xốc khó chịu, Tô Đào không khỏe nhíu nhíu mày.
Xem bọn họ hành động, hẳn là thường xuyên phạm tội.
Nghĩ tới đây, Tô Đào cảm thấy mình hẳn là càng thêm cẩn thận một chút, sau này sẽ có hành động phù hợp, xem có cơ hội nào có thể chạy ra ngoài hay không, cái này còn cần sự trợ giúp của anh trai kia, cô còn quá nhỏ, bằng chính cô nhất định là không được.
Tô Đào bị người ôm thô lỗ ném lên giường, cô nén đau ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút, qua mấy giây đột nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp, Tô Đào vừa định mở mắt đã bị một bàn tay bao trùm mắt, cô biết là anh kia.
Nương theo thân thể Lâm Cảnh che khuất, Tô Đào mở mắt ra nhìn một chút, dưới thân bọn họ là một cái giường đất lớn, trong phòng có đồ dùng sinh hoạt cơ bản, đứa trẻ bị bắt cóc ngay cả cô và Lâm Cảnh cũng bị đuổi tới một bên giường ngồi cùng một chỗ.
"Tao nói... Tại sao nó vẫn chưa tỉnh lại, hắn có dùng thuốc quá liều hay không?", một người nói.
"Mặc kệ hắn, người là hắn đưa tới, đến lúc đó chúng ta chỉ cần lấy tiền là được.", người khác nói.
Tô Đào đột nhiên cảm thấy mình bị bắt cóc chuyện này không đơn giản như vậy, bọn họ nhiều lần nhắc tới người kia, trong trường mẫu giáo lại hết lần này tới lần khác chỉ có một mình mình bị bắt cóc, việc này nhìn thế nào cũng là có âm mưu a!
Nhưng mình là một đứa trẻ bốn tuổi, chẳng lẽ còn có thể có cừu gia* gì?
*Kẻ thù
"Không có đủ thức ăn, Minh Tử theo tao đi ra ngoài mua chút đồ ăn.", giọng nói của người đàn ông thô kệch vang lên.
Một lát sau, rắc rắc một tiếng, là thanh âm cửa sắt mở ra, nghe tiếng bước chân là hai người đi ra ngoài, còn có một người ở đây, hẳn là ở lại nhìn bọn nhỏ, phòng ngừa bọn nhỏ chạy trốn.
Qua mười mấy phút, Tô Đào cảm giác mình sắp giả bộ không nổi, lại là một tiếng mở cửa, tiếng bước chân dần dần xa, tiếp theo là thanh âm khóa cửa, nghĩ đến là người nọ đi tè bậy.
Tô Đào khi nghe được tiếng khóa cửa liền mở mắt, trong nháy mắt mở mắt Tô Đào liền đánh giá căn phòng này, gian phòng này rất nhỏ, đại khái khoảng mười hai mét vuông, ngoại trừ trên tường phía sau có một cửa sổ chừng 14 tấc, cũng chỉ có cửa lớn mới có thể đi ra bên ngoài. Nếu muốn từ cửa sổ này đi ra ngoài là không có khả năng, cửa sổ thật sự là quá nhỏ, hơn nữa trên cửa sổ còn dựng thẳng mấy thanh sắt, từ bên ngoài mọc vào rất nhiều dây leo, như vậy càng không có khả năng.
Tầm mắt Tô Đào rơi xuống bàn gỗ duy nhất trong phòng, nói là bàn kỳ thật chính là hai cọc gỗ đặt một tấm ván cửa cũ nát, trên bàn bày mấy hộp cùng một cái bình rót đầy nước còn chưa bắt đầu đun.
Có vẻ như đây là điểm dừng chân tạm thời của họ.
"Em không sao chứ? Em gái nhỏ." Lâm Cảnh đỡ Tô Đào ngồi dậy, xoa xoa chân, vừa rồi anh vẫn để Tô Đào ngồi trên đùi mình, đã sớm tê cứng rồi.
"Ca ca, em không sao...ha a..." Tô Đào còn chưa nói hết, vừa nhấc cánh tay lên liền hít một hơi khí lạnh, bọn buôn người trời đánh, vừa rồi dùng sức ném cô như vậy.
"Là cánh tay đau sao? Anh xoa xoa cho em." Lâm Cảnh lo lắng nhìn Tô Đào, khuôn mặt non nớt nhíu mày.
"Ca ca, thổi thổi sẽ không đau nữa!" Tô Đào đáng thương giơ cánh tay tiến đến trước mặt Lâm Cảnh, bĩu môi nhỏ nhắn, trong mắt lệ quang lóe lên, nhìn thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Lâm Cảnh theo lời thổi thổi cánh tay cô.
Tô Đào nở nụ cười, anh trai nhỏ này thật đúng là đáng yêu.
Tỉnh ngộ lại chính mình cư nhiên đùa giỡn một đứa trẻ, nhịn không được che mắt, cô thật sự là hết thuốc chữa, đây là từ khi nào!
Dư quang bỗng nhiên liếc thấy dây leo trên tường, hoa rau muống phía trên đang nở rộ, trên giường rơi rất nhiều hạt giống rau muống màu đen.
Nơi này rách nát như vậy, còn mọc rau muống, hơn nữa trước đó cô ngửi thấy mùi cỏ xanh, nơi này hẳn là vùng triều*, trái tim Tô Đào không khỏi trầm xuống một chút, bởi vì cũng đồng thời chứng tỏ gần đây có thể không có người.
*Hay còn gọi là đầm lầy, là một địa hình gần như khép kín, thấp hơn so với mặt đất xung quanh
Làm thế nào họ có thể cầu cứu?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Đào chậm rãi dời về phía hạt giống rau muống.
....
【Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad @xin_ting_】