Thiên La Tả gia, so với mấy đại thế gia của Thiên La, người biết quả thật ít tới đáng thương. Nhưng nếu luận lịch sử lâu dài, nó lại không ngắn hơn mấy đại thế gia nổi tiếng gần xa đó chút nào. Mà danh vọng của Tả gia trong giới võ thuật, mấy đại thế gia này còn lâu mới có thể so sánh được. Trong võ thuật còn có thời kỳ chiếm địa vị thống trị tuyệt đối, sự huy hoàng của Tả gia từng vạch nên vết son trong lịch sử võ thuật.
Hơn nữa, điều làm người ta kinh dị là, mỗi 1 đời Tả gia đều xuất hiện 1 hoặc vài nhân vật tài hoa, xuất chúng, chưa từng đứt đoạn. Điều này từng làm rất nhiều thế gia võ thuật khác nhìn đỏ cả mắt. Hơn nữa Tả gia chưa từng thu đồ đệ bên ngoài, nhưng điều này dường như không hề ảnh hưởng tới sự truyền thừa kỹ nghệ của Tả gia, dần dần, Tả gia trong ánh mắt mọi người càng lúc càng trở nên thần bí.
Sau khi địa vị võ thuật từ từ xuống dốc, bắt đầu đi vào sa sút, số lần người của Tả gia xuất hiện trước mặt mọi người cũng càng lúc càng ít, ít tới mức gần như làm người ta sắp quên đi sự tồn tại của thế gia thần bí này.
Cho nên khi Hoa Thương Muội và Nhuế Băng nghe thấy người của Thiên La Tả gia cũng tới, sự kinh ngạc sẽ tới mức độ nào. Vô luận là Nhuế Băng, hay là võ đường Thiên Hoa, so với lịch sử lâu đời của Tả gia, thì giống như 1 đứa trẻ đối diện với 1 ông lão. Ngay cả họ Lam của Cửu Nguyệt cũng còn lâu mới có thể cùng nói chuyện với Tả gia.
Đặc sắc của võ thuật Tả gia từ tư liệu lúc trước mà xét, dường như mỗi 1 người kiệt xuất mỗi đời đều có phong cách khác nhau, làm người ta rất khó đưa ra kết luận.
Thiên La Tả gia, lại có thể mang lại cho võ thuật đã suy sụp này sự biến hóa thế nào đây?
Bất giác, trong đầu Nhuế Băng không khỏi xuất hiện thiếu niên có gương mặt lạnh lùng đã đánh bại mình đó. Trình độ của hắn hiện giờ đã tới cảnh giới nào rồi? Ánh mắt Nhuế Băng mê ly.
Cuộc sống hiện tại của Diệp Trùng có thể nói là hạnh phúc, ít nhất bản thân hắn cảm thấy vô cùng không tồi. Trừ quái bệnh trên người, hắn hiện giờ không hề có cảm giác gì không tốt. Lam Dị Hành kể từ ngày hôm đó không có lại tới truyền thụ kỹ xảo khác cho hắn, mỗi lần nhìn thấy Diệp Trùng chẳng qua dặn dò hắn tập luyện cho tốt. Diệp Trùng cũng không cảm thấy có gì tiếc nuối, trình độ võ thuật của hắn vốn không thấp, kinh nghiệm thực chiến phong phú, không phải mấy người Lam Dị Hành có thể so sánh, hơn nữa phần lớn còn là giữa sống và chết, điều này gầy dựng cho hắn cơ sở cực kỳ hùng hậu. Nói tới cùng, võ thuật vẫn là 1 loại hình thức biểu hiện của công và thủ. Như bây giờ, Lam Dị Hành giống như vì hắn mở ra 1 cánh cửa sổ, làm hắn lại phát hiện 1 thế giới mới.
Một mặt Diệp Trùng kinh ngạc vì thế giới này, mặt khác hắn lại tự giác tự mình tìm tòi và thưởng thức thế giới này. Đương nhiên, điều này có quan hệ rất lớn với việc không có ai truyền thụ. Diệp Trùng hiện giờ luôn muốn bái Lam Dị Hành làm thầy, với hắn mà nói, Lam Dị Hành chính là 1 phần tử trong cái thế giới kỳ dị mà chưa biết này. Hơn nữa, từ thực lực Lam Dị Hành biểu hiện mấy ngày này, Diệp Trùng tin rằng, ông ta nhất định còn có rất nhiều kỹ xảo mạnh mẽ mà thần bí, điều này thế nào không làm Diệp Trùng tim đập thình thịch.
Nhưng, tim đập thì đập, Diệp Trùng hiện giờ lại không có ý định thực hiện việc này, hiện giờ điều hắn cần làm nhất chính là cố gắng không làm người ta chú ý, phải biết rằng, Hắc giác đang ở ngoài chờ hắn. Hơn nữa lần trước mình xung động tiêu diệt cái quang giáp đó, chỉ e cũng đã làm cho Hắc giác chú ý.
Diệp Trùng nghĩ không sai, hành động của hắn làm cho Hắc giác khẩn trương cao độ. Mà sự cảnh giác cao độ của Hắc giác cũng khơi dậy sự chú ý của Hiệp hội sư sĩ và Tông sở vốn đã sớm chú ý tới sự khác thường của Hắc giác. Mà 3 bên không biết suy nghĩ thế nào, đều không thò tay hướng về phía chính phủ địa phương, dường như tất cả trên hành tinh Sí Phong đều như cũ, du khách tới hành tinh Sí Phong du lịch ai nấy vẫn cực kỳ vui thú, hầu như không ngửi ra sự bồn chồn ngấm ngầm trong không khí.
Khi Nhuế Băng nhìn thấy người của Tả gia thì đã là thời gian ăn trưa.
Thân hình Tả Lăng rất cao, thể hình nhanh nhẹn, dũng mãnh. Ánh mắt lăng lệ, giống như có thể nhìn xuyên qua phế phủ của người ta. Nửa bộ ngực cởi trần lộ ra cơ nhục cứng như sắt đá. Bàn tay, khớp tay to rộng có lực, cạnh bàn tay lại có 1 lớp chai dày. Vẻ liều lĩnh và tự tin trên mặt hòa lẫn vào nhau. Nét cười nửa có nửa không nơi khóe miệng, tuyệt đối có thể hấp dẫn vô số người đẹp muốn lao vào vòng tay.
Trước ngực hắn còn đeo 1 cái hoa tai đen thui. Tinh thông cận chiến quang giáp, Hoa Thương Muội vừa nhìn liền nhận ra đó là 1 cái công tắc không gian của quang giáp. Trên cả bàn ăn, chỉ e ngoài Nhuế Băng, mọi người đều nhìn ra 1 điểm này. Võ thuật gia cực kỳ ít đeo công tắc không gian, bởi vì võ đường Thiên Hoa ra sức phát triển cận chiến quang giáp, cho nên 3 người Hoa Thương Muội mới tiếp xúc với phương diện này.
Chẳng lẽ tên Tả Lăng này cũng tinh thông cận chiến quang giáp?
Trong lòng Nguy Nguyên lại coi thường, hừ, cận chiến quang giáp, ai là đối thủ của YC chứ? Nhờ phúc của Nhuế Băng, Nguy Nguyên cũng tham gia cơm trưa, hắn hiện giờ đã quyết định phải ở bên cạnh vị Băng tỷ tỷ này, đây là manh mối duy nhất mà hắn cho rằng có quan hệ với YC, không tới lúc vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt không bỏ qua. Cũng may Băng tỷ tỷ là người tốt, dễ nói chuyện, nếu không hắn cũng chỉ đành ngoan ngoãn mà trở về.
Đối với việc Tả Lăng tới, mấy người Hoa Thiên Giai đều hơi có ý cảnh giác. Không mời mà tới, hơn nữa còn là người của Tả gia, làm sao không làm người ta cẩn thận chứ? Nhưng mấy người sư đồ Hoa Thiên Giai cũng không phải là người bình thường, tự nhiên cũng làm không chút kẽ hở, chiêu đãi chu đáo.
Tả Lăng tuy nhìn qua có hơi cuồng ngạo, nhưng hành vi, cử chỉ thoải mái, rộng rãi, vô cùng hào sảng.
- Tả tiên sinh quả nhiên tài ba! Đặng Xung hành lễ với Tả Lăng nói. Vừa rồi giao đấu, hắn không chút khó khăn bại dưới cách đánh đầy áp đảo của đối phương. Đặng Xung tính tình chính trực, tuy bại, nhưng cũng không chút buồn phiền, vẫn lễ độ vô cùng.
- May thôi, may thôi! Biểu hiện của Đặng Xung cũng làm Tả Lăng rất có hảo cảm, liên tục nói may.
Hai người Hoa Thương Muội, Trịnh Trung Hành mặt đầy vẻ khó tin. Đặng Xung thua, 2 người bọn họ không phải không thể chấp nhận, mà điều làm bọn họ không thể tiếp thụ là Đặng Xung lại hoàn toàn bị đối phương áp chế, không có chút lực phản kháng nào. Hai người lén nhìn nhau, Đặng Xung là người giỏi nhất trong 3 người, hắn còn thế này, 2 người bọn họ tự nhiên không cần ra đấu rồi.
Chẳng lẽ Tả gia thật sự lợi hại như vậy?
Nhuế Băng vẫn dáng vẻ lạnh lùng đó, mà quang mang trong cặp mắt lại bỗng nhiên sáng lên. Thân thủ của nàng há 3 tên đệ tử của Hoa Thiên Giai có thể so bì. Nàng có 100% nắm chắc, gã tên gọi Tả Lăng trước mặt này đã nhập "giới" rồi! Đây là giới giả trẻ tuổi nhất ngoài mình mà nàng đã gặp qua.
Cái gọi là giới giả, là chỉ 1 số võ thuật gia đã đột phá giới hạn truyền thống. Sức mạnh của mấy giới giả này còn lâu mấy võ thuật gia thông thường có thể so bì, bọn họ không còn dựa vào sức mạnh đơn thuần. Giới giả mới là cao thủ thật sự trong võ thuật gia.
Giới giả là tồn tại thần bí trong các võ thuật gia. Theo sự suy sụp từng ngày của võ thuật, võ thuật gia có thể trở thành giới giả cũng càng lúc càng ít. Sự cường đại của giới giả cũng được phóng đại vô hạn trong miệng người ta. Gần như là không thể chiến thắng. Nhưng Nhuế Băng đối với cách nói này chỉ hừ mũi, lần đầu tiên nàng gặp Diệp Trùng, cũng chính là khi nàng vừa mới bước vào "giới", lúc đó nàng vẫn bị Diệp Trùng đánh bại. Đương nhiên, việc này có liên quan tới việc nàng vừa mới bước chân vào "giới" này, vẫn chưa quen thuộc với sức mạnh của bản thân là 1 nguyên nhân quan trọng nàng thất bại lần đó.
Sức mạnh không hề tuyệt đối! Từ lần đó, nàng hiểu được đạo lý này. Mà dường như từ đó về sau, tiến bộ của nàng càng thêm mau chóng.
Vẻ mặt không đổi đồng dạng còn có Hoa Thiên Giai. Làm người ta nhìn không ra trong lòng ông ta nghĩ gì.
Một con giun tròn màu đen nhỏ như tơ nhện dạo chơi trong thế giới mô phỏng này. Khóa cửa mật mã đối với nó mà nói không có bất cứ tác dụng nào. Nó không chút phí lực liền có thể xuyên qua khóa cửa mật mã, chui vào bên trong cái quang não nối với mạng mô phỏng này.
Nó tùy ý lật giở tư liệu trong quang não, đột nhiên hơi ý 1 tiếng, đoạn hình ảnh trước mặt hắn lại là ghi hình huấn luyện của Diệp Trùng. Nếu như Nguy Nguyên ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện đây không phải là cái quang não ở nhà mình đó sao?
YC, cái tên sôi nổi nhất trong khoảng thời gian này. Chỉ cần là người đi lại trên mạng mô phỏng, gần như rất ít người chưa từng nghe qua cái tên này. Hắn tuyệt đối ở trên hầu hết mọi người, chẳng qua hắn không hề có chút hứng thú nào với quang giáp, cho nên lúc trước cũng không có bao nhiêu hứng thú với người này.
Nhưng đoạn ghi hình trước mắt này lại 1 lần nữa khơi lên hứng thú của hắn. Bản ghi hình mới nhất của YC chỉ có 1 bản, cũng chính là bản hắn ở hành tinh Richie đó. Nhưng ở chỗ này lại có 1 bản không được tiết lộ ra. Chẳng lẽ chủ nhân của cái quang não này chính là YC?
YC cũng coi như là 1 nhân vật truyền kỳ trên mạng mô phỏng, 2, 3 năm trước đã thành danh, tới tận bây giờ, uy danh ngược lại càng thịnh hơn. Điểm này vô cùng ít thấy. Sự thay đời đổi đại trên mạng mô phỏng rất nhanh, 1 nhân vật nổi tiếng thường ở trong thời gian cực ngắn sẽ bị người ta quên lãng. Uy danh được giữ vững 2, 3 năm không đổ, loại khó khăn này, không nói cũng biết.
Nhưng rất nhanh hắn liền thất vọng, chủ nhân của cái quang não này rõ ràng chẳng qua chỉ là 1 kẻ sùng bái YC. Nhưng, đối với hắn mà nói, muốn điều tra thân phận của 1 người ngoài đời thực trong mạng mô phỏng, không hề là 1 việc quá khó khăn. Hơn nữa, điều làm hắn không đắn đo là, khả năng YC này là 1 hôi vực lĩnh giả phi thường nhỏ.
Không chút nghi ngờ, sư sĩ và quang não là 2 lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, mức độ tinh thông mỗi 1 lĩnh vực hiện giờ đủ để tiêu hao hết 1 đời người, có rất ít người bước chân vào 2 lĩnh vực hoàn toàn hoàn toàn khác nhau. Cho dù có người như vậy, khả năng muốn ở 2 lĩnh vực đều đạt được thành tựu, vậy tuyệt đối là còn nhỏ hơn xác suất sao chổi đụng địa cầu rất nhiều. Cho dù YC là 1 sư sĩ kiệt xuất, vậy gần như có thể nói, khả năng hắn là hôi vực lĩnh giả ước gần bằng 0.
Thứ đầu tiên hắn nghĩ tới chính là kho tư liệu của Hiệp hội sư sĩ.
Khóa mật mã của Hiệp hội sư sĩ không có bất cứ tác dụng ngăn trở nào với hắn, hắn không chút phí sức liền lẻn vào trong. Thoải mái như vậy, cho dù hắn đã trải qua vô số khảo nghiệm, cũng không khỏi hơi đắc ý trong lòng, Địa phương trong mắt người thường nghiêm mật tới mức không chút kẽ hở như Hiệp hội sư sĩ này trong mắt mình chẳng qua giống như nhà mình vậy.
Đây hoàn toàn nhờ vào 1 loại thuật toán đặc biệt của hắn, chính là loại thuật toán đầy sáng tạo này của hắn, làm thể hình của hắn biến nhỏ lại. Lúc trước vẫn chỉ là hình thái 1 con sâu nhỏ. Nhưng trải qua sự suy nghĩ, tính toán để cải tiến mấy năm nay của hắn, hắn đã thành công áp súc hình thái của mình thành 1 con giun tròn màu đen như sợi thịt gần như không thể nhìn thấy. Đây cũng là kết quả tối ưu sau khi trải qua vô số lần tính toán của hắn, tuy vẫn còn khoảng cách khá xa với trình độ cao nhất theo hắn dự tính là vô hình, vô ảnh, vô chất, nhưng hắn đã vô cùng vừa ý rồi.
Loại hình thái này cũng làm cho hắn gần như không gì không làm được trong mạng mô phỏng, mọi người căn bản không cách nào phát giác được sự tồn tại của hắn, mà mấy cái khóa cửa mật mã xem ra không lọt giọt nước đó trong mắt hắn giống như không có. Hắn cũng đang lợi dụng loại thuật toán này của mình, thông qua mạng mô phỏng mà thu được lợi ích khổng lồ. Thí dụ như tập đoàn hắn hiện đang phục vụ, nếu như không phải bởi vì hắn là 1 hôi vực lĩnh giả cường đại, căn bản không có khả năng chui vào tập đoàn này, chứ càng đừng nói tới có thể thu được chức vị hiện giờ.
Nhưng, điều làm hắn vô cùng bất ngờ là, trong Hiệp hội sư sĩ căn bản không có tư liệu của YC.
Tâm tình hiện tại của hắn tệ đến tột cùng.
Không có tư liệu của YC nghĩa là sao? Vậy tức là có nghĩa YC rất có khả năng là 1 hôi vực lĩnh giả, hoặc giả có 1 người bạn là hôi vực lĩnh giả. Vô luận là loại khả năng nào, với hắn mà nói, đều không phải là 1 tin tức tốt. Hơn nữa, từ việc đối phương có thể không đăng ký mà sử dụng trung tâm huấn luyện ý thức, hắn có thể khẳng định, đây nhất định là 1 hôi vực lĩnh giả vô cùng lợi hại.
Trong mạng mô phỏng, do thám thân phận hiện thực của người khác là 1 việc vô cùng kiêng kỵ, mà giữa những hôi vực lĩnh giả, đây là hành vi có ý nghĩ cực kỳ địch ý, cực kỳ khiêu khích. Là 1 hôi vực lĩnh giả lão làng, hắn đối với quy tắc ngầm ở trong này tự nhiên là quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn.
Nhưng hắn ngược lại cũng không sợ, đối với thực lực của mình, hắn có tự tin tuyệt đối. Hắn chẳng qua chỉ cảm thấy phiền, bởi vì tính tò mò nhất thời của mình mà trở mặt với 1 hôi vực lĩnh giả khá có thực lực. Với hắn, đây quả thật không phải là 1 việc làm người ta vui vẻ gì.
Nhưng sự việc đã tới mức này, hắn cũng chỉ đành để mặc nó, chỉ ngừng tiếp tục tra xét tiếp.
Diệp Trùng đang ở trong phòng luyện tập. Cuộc sống hiện giờ của hắn cực kỳ có quy luật, mỗi ngày tốn 1 phần thời gian minh tức, sau đó luyện võ, rồi lại đi luyện tẩy rửa sàn nhà, sau khi về phòng lại học điều bồi. Chỉ đáng tiếc căn phòng quá nhỏ, nếu không, hắn còn muốn luyên tập điều khiển quang giáp 1 chút.
Thương rất yên tĩnh làm Diệp Trùng cảm thấy không tệ. Từ khi Diệp Trùng theo lời hướng dẫn của Thương bố trí thiết bị tín hiệu mạch xung mini ở những vị trí bí ẩn trong nhà người khác xung quanh võ quán Cửu Nguyệt, Thương liền thành thật ở trên mạng mô phỏng. Điều này cũng làm Diệp Trùng đỡ phải có người lải nhải ở bên tai mình.
Không dám đi ra ngoài, Diệp Trùng căn bản không biết tình huống bên ngoài thế nào, thành thật ở trong phòng là lựa chọn lý tưởng nhất trước mắt hắn.
- Hừ! Đột nhiên, Thương trầm mặc khá lâu bỗng phát ra 1 tiếng hừ lạnh, sát khí nặng nề bên trong làm Diệp Trùng cũng cảm thấy kinh hãi. Diệp Trùng không khỏi dừng động tác trên tay, mở miệng hỏi: "Sao thế? Thương!"