Mặc dù tối qua đã xem qua màn hình, nhưng khi Nguy Nguyên tận mắt nhìn thấy, hắn vẫn bị chấn động 1 cách sâu sắc!
Hắn ngây ra như tượng đất, không chút động đậy!
Kinh diễm! Tuyệt đối là kinh diễm! Hắn như si như mê, nhập thần nhìn, trong đầu trống rỗng, trước mặt chỉ có tấm màn ánh sáng, quang cầu, mảnh vỡ lấp lánh, còn có bóng dáng lúc ẩn lúc hiện ở trong đó.
Vì không làm phiền người huấn luyện bên trong, mỗi căn phòng đều có thể để người huấn luyện tự mình cài đặt mật mã. Diệp Trùng trước giờ không có thói quen cài đặt mật mã, vậy mới để cho Nguy Nguyên dễ dàng bước vào! Diệp Trùng không hề phát hiện có người đang đứng xem, hạng mục huấn luyện này phải tập trung tinh thần cao độ, không thể có chút sơ suất nào.
Vẫn không cách nào đột phá 5 phút, nhưng hiện giờ Diệp Trùng đã cảm nhận được 1 chút tiến bộ. Mang cận chiến bình thường dung nhập vào cận chiến quang giáp đã sớm có người thử, mình chẳng qua cũng là 1 người đi sau. Hơn nữa giờ nghĩ lại, khi xảy ra xung đột với giáo quan Huck, giáo quan Huck hình như chính là dùng rất nhiều chiêu thức tương tự, chỉ là mình lúc đó không hề chú ý tới mà thôi. Diệp Trùng gần như đoán chắc rằng, Hắc giác ở phương diện này rất mạnh mẽ, khẳng định đã vượt xa tất cả mọi người.
May mà hắn cũng tự biết mình, biết trình độ này của mình, nếu như ở trong Hắc giác, phỏng chừng cũng không xem là gì, điều này cũng là nguyên nhân tại sao hắn cố kỵ Hắc giác. Nhưng cho dù là thế, hắn vẫn như cũ không hề bỏ cuộc, cho dù phương pháp của mình trong mắt sư sĩ của Hắc giác thấp kém như thế, nhưng tự hắn lại có thể cảm giác được thực lực của mình đang tăng thêm từng chút một.
Ví dụ như phương pháp Mục đề nghị này, Diệp Trùng vẫn cho rằng có hiệu quả.
Đỡ đòn của Diệp Trùng hiện giờ đã không còn liên tục không ngừng. Chỗ tốt mà ghi hình của 2 cao thủ cận chiến được ghi lại trên Nasdaq mang lại cho Diệp Trùng cực kỳ to lớn. Không chỉ là 1 số động tác phi thường trong đó, mà ảnh hưởng do tư tưởng chiến thuật trong đó mang lại cho Diệp Trùng mớii càng thêm sâu sắc.
Thủ pháp đỡ đòn của Thiên Thoa hiện giờ chính là động tác phân giải ra từ trong ghi hình của 2 cao thủ cận chiến này. Mấy động tác căn bản này là động tác thường thấy được sử dụng với tần suất cao nhất trong trận chiến của 2 người, vô cùng phù hợp với nhân thể học.
Nhưng Diệp Trùng không phải là người cố chấp không đổi. Khác biệt của cận chiến thông thường và cận chiến quang giáp, hắn vẫn rất rõ, cho nên hắn không hề hoàn toàn chiếu theo cận chiến thông thường, mà lại tu sửa 1 loạt các động tác này, làm cho chúng càng thích hợp với cận chiến quang giáp hơn. Còn việc tu sửa có thành công hay không, cái đó phải coi thực chiến sau này rồi!
Diệp Trùng đối với việc khống chế thân thể đã đạt tới mức độ cực kỳ chính xác, cho nên mô phỏng mấy động tác này không hề khó khăn. Nhưng muốn quang giáp thực hiện mấy động tác này, không còn gì phải nghi ngờ, là vô cùng khó khăn, thường thường động tác tăng thêm 1 sự thay đổi, độ khó điều khiển lại tăng thêm vài lần. Diệp Trùng lúc này mới hiểu tại sao lúc trước mình học mấy động tác cơ sở của cận chiến quang giáp lại đơn giản như vậy.
Nhưng may mà Diệp Trùng có tốc độ tay kinh người, đây là điểm quan trọng hắn có thể điều khiển Thiên Thoa hoàn thành mấy động tác này!
Diệp Trùng luyện tập không biết mệt mỏi, theo đó mức độ thành thạo cũng tăng lên, ưu điểm tốc độ tay siêu nhanh của hắn mới thật sự phát huy ra. Mỗi động tác càng lúc càng thành thục, thời gian hoàn thành cần cũng thu ngắn lại rất lớn, điều này trực tiếp biểu hiện ở thời gian Diệp Trùng ở trong phòng né tránh quang cầu tăng lên rất lớn.
Mình vừa bắt đầu, thời gian luyện tập cần thiết cực kỳ nhiều! Ài, nếu như mình hiện giờ giải quyết được quái bệnh trên người thì tốt rồi, vậy mình tùy tiện tìm 1 hành tinh không có ai quen biết, chỉ cần bình thường cẩn thận 1 chút, vô luận là Hắc giác, hay là Tông sở, hoặc Hiệp hội sư sĩ, xác suất muốn tìm thấy mình đều vô cùng nhỏ!
Vậy mình có thể mỗi ngày trải qua cuộc sống mình ưa thích rồi, nghiên cứu quang giáp, luyện tập cận chiến quang giáp, cận chiến bình thường, học điều bồi, chế tạo quang giáp bằng xương, thậm chí còn có thể tập luyện minh tức…
Đột nhiên, Diệp Trùng phát hiện mình có rất nhiều thứ có thể làm, nhưng chỉ là không có thời gian, hơn nữa vẫn luôn trôi dạt. Trải nghiệm của con người quả là kỳ diệu, giống như có 1 bàn tay vô hình đang điều khiển mình vậy, Diệp Trùng không ngừng phiêu bạt khắp nơi. Nói thật, sau khi trải qua cảm giác mới mẻ lúc ban đầu, hắn cực kỳ không thích loại cuộc sống không có trật tự này, thậm chí có chút căm ghét. Nhưng hắn lại không thể không liên tục cổ vũ tinh thần, bởi vì nếu như mình không cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sa vào nguy hiểm! So với loại cuộc sống đầy kích thích trong mắt người khác này, hắn ngược lại càng hoài niệm loại cuộc sống đơn giản mà đơn thuần khi còn ở trên hành tinh rác đó!
Một phút phân tâm này, Diệp Trùng lập tức bị vô số quang cầu đánh trúng, trực tiếp bị tuyên án thất bại!
Mình lại phân tâm trong lúc luyện tập? Diệp Trùng chế giễu trong lòng, lập tức tập trung tinh thần, 1 lần nữa vùi đầu vào luyện tập.
Nguy Nguyên đã hoàn toàn sững sờ rồi!
Trời ạ! Tên này vẫn còn là người sao? Mấy cao thủ cứt chó gì gì đó trong trường ở trước mặt người này đều là đồ cặn bã a! Tên YC này đối với việc điều khiển quang giáp tuyệt đối đã tới mức tùy tâm sở dục, lô hỏa thuần thanh rồi.
Dần dần, Nguy Nguyên nhìn ra 1 chút manh mối.
Tấm màn ánh sáng hình tròn dường như là thực chất đó đang mở rộng từng chút một!
Đúng, chính là mở rộng! Nguy Nguyên sợ mình nhìn sai, vội vàng mở hệ thống hỗ trợ tự động, chụp 1 tầm hình, đợi 10 giây sau, lại chụp 1 tấm, thông qua tính toán của hệ thống hỗ trợ tự động, quả nhiên tấm màn ánh sáng hình tròn đang mở rộng ra ngoài! Hệ thống hỗ trợ tự động được tự động trang bị trên người mỗi 1 công dân lên mạng mô phỏng, công năng chủ yếu của nó là hỗ trợ giải quyết 1 số vấn đề thường gặp mà mình gặp trong mạng mô phỏng. Đồng thời nó còn có 1 số công năng đơn giản của quang não.
Nguy Nguyên không tự chủ được mà trở nên kích động!
Hắn ở chỗ này nhìn lâu như vậy, tấm màn ánh sáng hình thành do YC đánh vỡ mấy quang cầu đó trước sau che phủ trong phạm vi cực nhỏ.
Nhưng bây giờ, tấm màn ánh sáng này chính là đang từ từ mở rộng ra ngoài, điều này cũng có nghĩa là , YC không ngừng mở rộng phạm vi không chế của hắn! Nguy Nguyên không hề là kẻ tôn sùng YC, cho nên không hề vì YC có đột phá mà kích động! Nguy Nguyên sở dĩ kích động là vì hắn biết, theo sự mở rộng từ từ phạm vi khống chế của YC, YC đó không thể không di động trong phạm vi lớn hơn, đây mới là chỗ hắn thật sự cảm thấy hứng thú!
Nguy Nguyên cảm thấy hứng thú nhất cũng là tự tin nhất là điều khiển quang giáp, hắn muốn nhìn thực lực trên phương diện này của vị YC này rốt cuộc là thế nào! Nói không chừng mình còn có thể từ đó mà học được 1 chút!
Nguy Nguyên mở to mắt, sợ bỏ qua 1 chi tiết nào.
Tấm màn ánh sáng đang chậm rãi mà vững chắc mở rộng ra ngoài!
Theo sự mở rộng ra ngoài của tấm màn ánh sáng, Tấm màn ánh sáng cũng càng lúc càng mỏng, Nguy Nguyên đã có thể nhìn thấy khá rõ ràng thân hình của cái Thiên Thoa đó ở bên trong tấm màn ánh sáng.
Đúng như dự liệu của Nguy Nguyên, theo sự mở rộng không ngừng phạm vi khống chế của Thiên Thoa, Diệp Trùng không thể không thực hiện di động trong phạm vi khá lớn!
Nguy Nguyên nhìn chằm chằm Thiên Thoa, sợ bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào!
Càng nhìn Nguy Nguyên càng kinh ngạc, vẻ mặt từ từ trắng bệch! Nếu như phòng của Nguy Nguyên có người, thì có thể nhìn rõ quần áo của Nguy Nguyên từng chút 1 trở nên ẩm ướt, chẳng mấy phút sau thì đã hoàn toàn ướt đẫm, giống như từ trong nước chui ra. Mồ hôi to tướng, từ trên mặt, men theo cổ, chảy thẳng xuống, mồ hôi càng lúc càng nhiều, tập trung lại 1 chỗ, giống như từng dòng suối sau cơn mưa lớn!
Nguy Nguyên ở trong mạng mô phỏng, tuy vẫn không tới mức tâm tàn ý lạnh, nhưng không nghi ngờ gì, chịu đả kích cực lớn!
Hiện giờ trong lòng hắn chỉ 1 nghi vấn, tên YC này rốt cuộc là ai? Sao lại khủng bố như vậy?
Mỗi 1 lần Thiên Thoa rẽ ngoặc, Nguy Nguyên đều không bỏ qua, nhưng chính vì như vậy, chấn động trong lòng hắn chịu cũng lớn, tuyệt đối là không gì so sánh được! Cái Thiên Thoa này dưới sự điều khiển của YC, tưởng chừng như là quỷ mỵ vậy, động tác linh hoạt đến mức làm người ta cảm thấy đây căn bản chính là 1 vật sống!
Đây chỉ là cảm giác đầu tiên của Nguy Nguyên!
Là người có thực lực khá hùng hậu ở phương diện điều khiển quang giáp, hắn tự nhiên sẽ không xem 1 cách qua loa như vậy!
Mà hắn nhìn tỉ mỉ, không khẩn trương, nhưng mồ hôi thế nào cũng không kiềm được, ròng ròng chảy xuống, sống lưng mát lạnh!
Đổi hướng quá nhanh! Hình như căn bản là không khựng tí nào. Nguy Nguyên thậm chí nhìn thấy Thiên Thoa mấy lần đột nhiên thụt lùi, giống như vi phạm quy tắc quán tính của vật lý vậy, đây cũng chính là vì sao nhìn cứ như quỷ mỵ!
Không thể nào! Hắn lúc đó suýt nữa kinh ngạc mà nhảy dựng lên!
Rẽ ngoặc ngược hướng thế này đối với bất cứ sư sĩ nào đều là điều kiêng kỵ nhất! Bởi vì rẽ ngoặc ngược hướng không chỉ có hại rất lớn với bản thân quang giáp, mà đối với bản thân sư sĩ mà nói, gánh nặng rất lớn, tuyệt đối là người thường không thể tưởng tượng được! Dưới gánh nặng như vậy, con người rất khả năng tử vong!
Mà điều làm cho Nguy Nguyên phát cuồng là, tên YC này không chỉ làm động tác như vậy, mà còn không ngừng làm!
Tên này thật sự là con người sao? Nguy Nguyên không kiềm chế được mà rên rỉ trong lòng! Tuy trong mạng mô phỏng không hề xuất hiện tình huống chết người, nhưng mọi số liệu ở trong này không cái nào không cùng với đời thật tương đương nhau, động tác như vầy mà có thể hoàn thành trong này, cũng có nghĩa là hiện thực của hắn rất có khả năng cũng hoàn thành được động tác thế này!
Lập tức, 1 nghi hoặc dâng lên trong lòng hắn, hành vi không thương tiếc quang giáp thế này, trừ phi trong lúc nguy cấp, gần như không có sư sĩ nào sẽ làm thế này. Tên YC này lại sử dụng cách này trong lúc huấn luyện, thật làm người ta quá kỳ quái!
Nguy Nguyên không tin YC là 1 sư sĩ như vậy, trong này nhất định có khuất tất gì mà mình không hiểu! Nhất thời nhìn không ra nguyên nhân, Nguy Nguyên chỉ đành gạt vấn đề này sang 1 bên.
May mà mình sớm mở màn hình nổi, nếu không, mình muốn nghiên cứu cũng không có cách nào nghiên cứu.
Nguy Nguyên tiếp tục nhìn!
Càng nhìn càng kinh ngạc, tên này trong phạm vi không lớn của tấm màn ánh sáng đó, vẫn luôn duy trì tốc độ cực cao! Tốc độ của quang giáp càng nhanh thì càng khó điều khiển, hơn nữa trong vòng tròn nhỏ như vậy rẽ ngoặc như ý, còn phải luôn duy trì tốc độ thế này, nếu như không phải Nguy Nguyên tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ có đánh chết hắn cũng không tin!
Nguy Nguyên lặng lẽ tính số lần YC rẽ ngoặc trong 1 đơn vị thời gian, kết luận có được đủ dọa hắn trắng bệch cả mặt!
Đáng sợ quá!
Thì ra cao thủ chân chính là như vậy a! Tâm trạng của Nguy Nguyên trong sự kinh ngạc hết lần này tới lần khác mà xảy ra biến hóa. Hiểu rõ mình ở phương diện này so với YC quả thật là thua kém quá xa, không biết là thua kém bao nhiêu cấp bậc!
Sự biến hóa tâm trạng làm hắn trở nên càng thêm khiêm tốn, hắn hiện giờ đã hoàn toàn ở trong trạng thái học tập!
Với tâm tư như vậy, hắn dần dần phát hiện thêm nhiều vấn đề. Theo lẽ thường mà nói, đường thẳng giữa 2 điểm là ngắn nhất, cho nên đi theo đường thẳng là nhanh nhất. Nhưng Nguy Nguyên lại phát hiện YC vậy mà lại đi ngược hướng không theo đường thẳng, đại loại như hồ hình bộ, Nguy Nguyên còn đoán ràng YC nhất định là không cách nào chịu được áp lực do di chuyển đường thẳng mang lại, nên dùng bước đi không theo đường thẳng. Nhưng sau khi nhìn thấy YC thực hiện di chuyển ngược hướng theo đường thẳng, sự suy đoán này rõ ràng là không thành lập, còn có bước đi nào có phụ tải còn lớn hơn di chuyển ngược hướng theo đường thẳng chứ?
Lại là 1 nghi hoặc nghĩ không ra. Hết cách, Nguy Nguyên chỉ đành để vấn đề này ở trong lòng.
Càng coi nhiều, trong lòng Nguy Nguyên từ sự kinh ngạc lúc ban đầu, từ trong sự thất lạc đi ra, rồi từ từ bắt đầu biến thành hưng phấn.
Bởi vì hắn nhìn thấy hy vọng của mình trên người của YC, từ đầu tới cuối, toàn bộ những thứ YC sử dụng đều là bước đi cơ sở của quang giáp, đơn giản mà mau chóng vô cùng. Mà mấy cái đổi hướng của quang giáp đó lại là 1 số phương thức đổi hướng thường thấy, chỉ là thời gian ngắn hơn, đổi hướng đột nhiên hơn! Không hề xuất hiện bất cứ kỹ xảo được gọi là cao cấp gì đó!
Điều này không phải giống mình sao? Một điểm mà Nguy Nguyên phát hiện trên người YC này giống với mình vô cùng! Trên người YC, Nguy Nguyên dường như nhìn thấy mình sau này. Ừm, đối với cận chiến quang giáp hắn không quan tâm thế nào, nhưng nếu như có kỹ xảo điều khiển quang giáp cường hãn thế này, khà khà, vậy thì sướng rồi!
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Nguy Nguyên hơi yy này, Diệp Trùng đã thoát ra mạng mô phỏng!
Cảm giác mệt mỏi lần này rõ ràng nhỏ hơn nhiều so với lần trước, tinh thần của Diệp Trùng cũng gần như trở nên càng lúc càng mạnh mẽ! Hưởng sái của Robert, Diệp Trùng cũng được nâng lên thành thượng khách, vì vậy Diệp Trùng không chút khách khí để người của Thương gia thay hắn lấy 1 phần cơm trưa.
- Diệp tử, khi ngươi huấn luyện vừa rồi, có người xem! Từ miệng của Mục vĩnh viễn chỉ có từ ngữ trung tính của người đứng xem. Nếu như đổi là Thương, phỏng chừng chắc là sẽ biến thành xem lén!
- Ừ, là ai? Diệp Trùng thuận miệng hỏi.
- Nguy Nguyên, nam, 17 tuổi, hiện là học viên lớp 170, năm nhất khoa sư sĩ học viện Uy Lan, hành tinh Richie… Trong thầm lặng, Mục đã có trong tay thông tin cơ bản của tên Nguy Nguyên này.
- Hành tinh Richie? Diệp Trùng đối với hành tinh này khá mẫn cảm, mình không phải muốn đi hành tinh Richie sao? Điều làm người ta phiền não là Vương Vi Hành lại phải đợi hơn 2 tháng mới có thể trở về. Đối với người đứng xem mình này, Diệp Trùng lại không để ý lắm.
(Chú thích: Chắc có lẽ là tác giả bị lẫn lộn, đây phải là hành tinh Sí Phong mới đúng.)
Ừ, Thương gia dường như có chút cổ quái, không phải là nơi ở lâu, mình phải sớm rời khỏi thì tốt hơn!
Hắn căn bản không nghĩ tới, mấy cử động không bình thường này của Thương gia có quan hệ với mình! Đương nhiên, hắn cũng không biết cô gái hắn liếm hôm đó chính là con gái của gia chủ Thương gia. Tuy lần tiệc tối đó, Thương Lam cũng tham gia, nhưng Diệp Trùng căn bản không ngẩng đầu lên coi người khác, chỉ 1 mực vùi đầu cắm cúi ăn.
- Trở về rồi! Nhìn thân hình mỏng manh của đứa con gái thứ 2 trước mặt, ánh mắt vẫn hơi hiện lên vẻ mệt mỏi, trong lòng Thương Trường Minh không khỏi thương tiếc. Trong mấy đứa con gái, cũng chính đứa thứ 2 này làm mình yên tâm nhất. Nhã nhặn trầm tĩnh mà đa mưu túc trí, tâm tư linh mẫn, cho nên ở Thương gia, trừ Thương Trường Minh và Thương phu nhân, tiếp theo chính là lời nói của nàng có quyền uy nhất.
Vén mái tóc cắt ngang trán, Thương Nguyệt khẽ cười: “Ừm, cuối cùng tới nhà rồi, lần đàm phán này cũng rất thuận lợi! Không xuất hiện cái gì bất ngờ!” Thương Nguyệt và Thương Lam khá giống nhau, nhưng ngũ quan của Thương Nguyệt càng tỏ ra tinh tế hơn, 1 cái nốt ruồi nhỏ ở lông mày làm tăng thêm vài phần quyến rũ, khí chất của 2 người hoàn toàn khác nhau. Thương Lam giống như 1 công chúa trong cổ tích, dễ thương mà làm người ta thương tiếc. Còn Thương Nguyệt lại giống 1 người chị chu đáo, có phong vận của phụ nữ thành thục, hiểu rõ lòng người.
- Ừ, con tới chỗ mẹ con trước đi! Thương Nguyệt ở trong số tất cả lớp trẻ, bận tâm nhiều nhất với việc trong gia tộc, cống hiến lớn nhất, đây cũng là chỗ làm Thương Trường Minh đối với Thương Nguyệt cảm thấy ray rứt nhất.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện của Lam nhi, Thương Trường Minh lại tâm phiền ý loạn, lông mày không khỏi nhíu lại.
Ánh mắt và lông mày xoăn tít của Thương Trường Minh lập tức bị Thương Nguyệt vốn tỉ mỉ bắt được, nhưng nàng không hề hỏi điều gì, mà lại ngoan ngoãn đáp lời, rồi đi tới phòng của mẹ.
- Cái gì? Cho dù Thương Nguyệt vốn bình tĩnh, khi nghe mẹ nói việc liên quan tới Lam muội, nàng vẫn kiềm không được lấy tay bụm miệng, thất thanh kêu lên!
Thương phu nhân cũng có dáng vẻ mặt ủ mày chau, 2 ngày này bà cũng vì việc này mà phiền muộn, không chỉ là bà, Thương gia trên dưới không ai không vì việc này mà dằn vặt chết đi sống lại. Đối với Thương Lam, tiểu công chúa này, mọi người đều vô cùng sủng ái, mấy vị thúc thúc của nàng nghe thấy tin tức, suýt nữa muốn đi giết Diệp Trùng, may mà Thương Trường Minh và Thương phu nhân ở bên cạnh khổ cực giữ lại mới không xảy ra chuyện.
Thương Nguyệt trầm ngâm một hồi, mới cẩn thận hỏi: “Lam Lam nghĩ thế nào?”
Vẻ mặt sầu khổ của Thương phu nhân càng nặng thêm vài phần: “Ài, chúng ta chính vì không biết Lam nhi nghĩ thế nào nên mới không biết làm sao mới tốt! Hỏi nó, nó lại không nói!” Mấu chốt vấn đề này chính là ở đây, mọi người đều không biết Lam nhi nghĩ thế nào, cho nên cũng không dám dùng bất cứ cách xử trí gì với tên Vương Hành mà bọn họ đã chửi rủa vô số lần này! Lỡ như, cho dù chỉ là 1 phần vạn vạn (Lỡ như = vạn nhất = 1 phần vạn), tiểu công chúa của bọn họ quả thật thích tên Vương Hành này thì làm sao?
Vẻ sầu khổ trên mặt của Thương phu nhân có quá nửa là giả rồi. Bà biết tính tình lầm lì của con gái nhỏ, không thích cùng người khác tiếp xúc, mắt thấy tuổi tác mỗi ngày 1 lớn, nhưng vẫn không có chút thay đổi nào. Dưới sự sủng ái của mấy vị trưởng bối này, thêm vào mấy anh chị này cũng yêu thương, chăm sóc, nàng vẫn giữ được 1 trái tim đơn thuần, ngây thơ, trong sáng. Nhưng điều Thương phu nhân lo lắng chính là ở chỗ này, với bà ta, Lam nhi không hiểu việc đời thế này, không thích tiếp xúc với người lạ như vậy, làm Thương phu nhân rất lo cho tương lai của con gái!
Thương phu nhân âm thầm tổ chức cơ hội tiếp xúc giữa rất nhiều thanh niên tài tuấn và con gái, nhưng đáng tiếc, con gái của mình mỗi lần đều giống như con thỏ hoảng sợ, sự sợ hãi lộ ra trong ánh mắt làm tất cả trưởng bối không ai không đau lòng xót xa. Sự lo lắng trong lòng bà không khỏi tăng thêm vài phần. Những việc tiếp xúc này không cái nào thành công, thậm chí Thương Lam biểu hiện ra chút thân cận cũng không có, điều này thành 1 tâm bệnh trong lòng Thương phu nhân!
Chỉ là tên Vương Hành kỳ quái này làm cho Thương phu nhân cảm thấy tâm bệnh của mình có cơ hội chữa trị được!
Lam nhi chủ động mời hắn khiêu vũ? Lần đầu tiên nghe thấy tin này, Thương phu nhân vẫn cho rằng mình nghe lầm! Nhưng sau này, khi nghe thấy tên Vương Hành này lại hôn Lam nhi, bà suýt chút nữa thì hôn mê. Bà vội vã chạy tới phòng của Lam nhi, bà sợ Lam nhi làm ra việc gì đó làm người ta sợ hãi! Nhưng khi tới phòng Lam nhi, Lam nhi dùng chăn che kín đầu, sống chết cũng không ra, ậm à ậm ừ, Thương phu nhân cũng không biết nàng ta là đang khóc hay là đang làm gì!
Nhưng nhìn Lam nhi không có làm ra chuyện gì nguy hiểm, Thương phu nhân cũng an tâm. Một khi an tâm, tâm tư của Thương phu nhân lại lanh lợi hẳn lên. Tương lai của con gái là việc nàng lo lắng nhất, chỉ cần Lam nhi có thể tìm được 1 người đàn ông ưng ý, còn điều kiện khác của đối phương, Thương phu không có yêu cầu gì. Hào môn giống như Thương gia, hôn nhân chính trị nào có ít chứ? Thương phu nhân cũng biết rõ 1 điểm này, cho nên trước khi kết hôn đã bắt Thương Trường Minh thề, hôn nhân của con cái sau này đều phải do con cái chúng nó làm chủ, bất cứ người nào của Thương gia cũng không được can thiệp!
Khó khăn lắm Lam nhi mới đối với 1 người đàn ông như vậy, thế nào không làm Thương phu nhân ngửi thấy chút vị băng cứng tan vỡ ở trong này chứ?
Người đồng thời cũng ngửi ra những thứ này còn có Thương Nguyệt.
Quan hệ của Thương Nguyệt và Thương Lam là tốt nhất, Thương Lam cũng chỉ trước mặt nhị tỷ này nói ra 1 chút suy nghĩ của mình.
Đã bắt đầu tiêu hóa tin tức vừa mới nhận được, trong lòng Thương Nguyệt cũng từ từ bình tĩnh lại. Nhẹ nhàng vén mái tóc cắt ngang trên trán, Thương Nguyệt không nhanh không chậm nói: "Ừm, như vậy xem ra, hiện giờ điều quan trọng nhất chính là suy nghĩ của Lam Lam, chỉ cần biết cách nghĩ của Lam Lam, vậy thì dễ làm rồi!" Thương Nguyệt bình sinh lần đầu tiên tò mò như vậy với đàn ông, lại có thể làm cho Lam muội xuất hiện trạng thái như vậy, quả thật làm người ta cảm thấy không thể tin được. Nếu như không phải tới chỗ Lam muội trước, Thương Nguyệt hận không thể bây giờ đi xem tên Vương Hành này có phải là có 3 đầu 6 tay không!
Khi Thương Nguyệt tới phòng của Thương Lam, khẽ đập 2 cái, mềm giọng nói: "Lam Lam, là ta!"
- A! Trong phòng truyền ra 1 tiếng kêu kinh ngạc, sau đó liền nghe thấy 1 loạt tiếng động, Thương Nguyệt không khỏi cười hiểu ý. Cửa phòng mở ra 1 khe hở, lộ ra 1 cặp mắt e thẹn, cẩn thận nhìn dáo dát ngoài cửa.
Thấy quả nhiên chỉ 1 mình Thương Nguyệt, cửa phòng lập tức mở ra. "Nhị tỷ!" Trong giọng nói đầy sự vui mừng, 1 trận gió thơm lao vào trong lòng Thương Nguyệt, Thương Nguyệt nhẹ nhàng ôm tiểu công chúa trong lòng, khe khẽ vỗ lưng Thương Lam.
Sau khi trải qua sự vui mừng ban đầu, trong cặp mắt ngân ngấn nước của Thương Lam lập tức trào nước mắt.
- Nhị tỷ! Trong tiếng nhị tỷ này lại mang theo sự nức nở, giống như kèm theo vô tận ủy khuất.
- Đừng khóc, đừng khóc a, Lam nhi ngoan! Động tác của Thương Nguyệt càng thêm nhẹ nhàng, ấm áp dỗ dành Thương Lam: "Chúng ta đi vào trước rồi nói nha!"
------
- Khi hắn ăn, chị không biết buồn cười thế nào đâu! Hình như là đói rất lâu, rất lâu rồi! Em chưa từng thấy qua có người dám ăn như vậy trước mặt cha, ngay cả Linh ca ca cũng không dám!
------
- Lúc dạ hội mới tức cười, lúc đó 2 người tam tỷ và Linh ca ca cùng với nhau, tam tỷ chào hắn, chị biết hắn nói gì không? Hi hi, hắn lại nói, cô tìm ta có việc gì a! Hi hi, người ta vẫn chưa từng thấy qua người ngốc như vậy đó!
------
- Một mình hắn đứng ở trong góc, ngơ ngẩn, người xung quanh dường như không cùng 1 thế giới với hắn, cô đơn lầm lũi! Em không biết tại sao lại nghĩ tới mình, lúc đó mũi cay cay, suýt nữa khóc rồi! Nhị tỷ không được cười đó! Trong lòng em lúc đó rất khó chịu, không biết làm thế nào, em đột nhiên rất muốn cùng hắn khiêu vũ! Em đã nói là không được cười mà!
------
- Hắn khiêu vũ rất thú vị, vẻ mặt rất cẩn thận. Hi hi. Nhưng khiêu vũ rất tệ, toàn thân cứng ngắc à, giống y chang cục đá! Nhưng bước chân lại đi rất chính xác nha!
------
- Cuối cùng hắn quăng em lên, cảm giác đó thật là cực kỳ tuyệt, em giống như đang bay vậy! Ánh mắt hắn vẫn thận trọng như vậy!
------
- Nhưng hắn cuối cùng... lại... lại...
------
Vòng vo cả nửa ngày, Thương Nguyệt cuối cùng hiểu rõ câu chuyện từ đầu tới cuối!
Điều nàng muốn nhất bây giờ chính là đi xem tên Vương Hành này rốt cuộc là 1 người thế nào. Suy nghĩ của Lam muội, nàng cho rằng mình chắc là đã nắm được đại khái, chỉ cần lại đi gặp Vương Hành, vậy thì có thể cùng mẹ và bọn họ thương lượng rốt cuộc là nên làm thế nào.
Diệp Trùng đang ở trong phòng luyện tập minh tức, Mục đã xác định trong căn phòng này không hề có gắn hệ thống theo dõi. Thương gia cũng không dám phạm điều cố kỵ này trên đầu khách quý!
Đột nhiên, vang lên tiếng gõ cửa.
Mục nhắc nhở nói: "Là 1 người phụ nữ!"
Diệp Trùng mở cửa, ngoài cửa đứng 1 người phụ nữ mình trước giờ chưa từng gặp qua! Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy vui mừng, may mà hiện giờ là Mục mà không phải là Thương!
Cô gái ngoài cửa mở lời đầu tiên: "Xin chào, ngài là Vương Hành tiên sinh?"
- Chính là ta! Diệp Trùng thoải mái đánh giá cô gái trước mặt. Rất nhanh, Diệp Trùng liền có được kết luận đối phương về mặt vũ lực không có cách nào gây tổn hại được cho mình.
Cô gái cười, ấm giọng nói: "Ta là Thương Nguyệt, ừm, cũng chính là chị của cô gái hôm đó khiêu vũ với ngài, ta có thể vào ngồi không?"
Cô gái khiêu vũ đó? Trong lòng Diệp Trùng có chút kinh ngạc, cô gái giống như 1 công chúa đó? Cảm giác cùng với cô gái trước mắt này hoàn toàn không giống nhau a! Cô gái trước mắt tạo cho ngươi ta 1 loại cảm giác bình tĩnh, thong thả, Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên gặp được cô gái thế này. Tuy phân biệt tướng mạo, Diệp Trùng xác định mình hoàn toàn không có thiên phú, nhưng đối với cảm giác linh mẫn của mình, hắn vẫn rất có lòng tin.
Không biết đối phương tìm mình có việc gì, nhưng Diệp Trùng vẫn nghiêng người, lạnh nhạt nói: "Mời vào!"
Hai người đứng đối mặt nhau, khoảng cách giữa 2 người rất gần. Điều này vừa hợp với ý của Diệp Trùng, khoảng cách gần như vậy, nếu như đối phương có dị động gì, tuyệt đối không sao né tránh được công kích của mình.
Diệp Trùng không hề né tránh nhìn thẳng đối phương, mà Thương Nguyệt cũng không hề có ý né tránh. Hai người nhìn thẳng lẫn nhau. Trong mắt đôi bên đều là ung dung, trấn định. Khóe miệng của Thương Nguyệt không khỏi hơi cong lên, cái miệng xinh xắn lúc này hiện ra hấp dẫn dị thường. Nhưng Diệp Trùng rõ ràng là không bị ảnh hưởng, biểu tình của hắn từ khi gặp Thương Nguyệt vẫn không hề có chút thay đổi.
Diệp Trùng cảm thấy cứ như vậy quả thật là không có ý nghĩa gì, hơn nữa, nhìn dáng vẻ hứng thú của đối phương, dường như không hề cảm thấy chán việc này. Hắn dự định phá đi cục diện bế tắc này trước: "Cô tìm ta có việc gì?"
Thương Nguyệt nhẹ nhàng vé mái tóc cắt ngang trước trán, đối với loại người này, nàng biết vẫn là thẳng thắn thì tốt hơn: "Ta muốn hỏi cảm giác của anh đối với em gái ta!"
- Em gái cô? Diệp Trùng nghi hoặc nhìn cô gái trước mặt.
- Đúng! Cô gái cùng ngươi khiêu vũ tối hôm trước! Trong mắt Thương Nguyệt lóe lên 1 tia kiên định.
- Cảm giác? Diệp Trùng lại 1 lần nữa nghi hoặc nhìn cô gái trước mặt.
- Đúng! Chính là cảm giác! Thương Nguyệt lập lại.
- Tại sao ta phải trả lời? Diệp Trùng lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, vấn đề kỳ lạ này làm Diệp Trùng tăng thêm cảnh giác.
Thương Nguyệt ngớ ra 1 lúc, tuy vẻ mặt cực kỳ trấn định, nhưng Diệp Trùng vẫn phát hiện động tác vuốt mái tóc cắt ngang vẫn có chút kinh hoảng. Điều này cũng làm Diệp Trùng càng thêm khẳng định đối phương không có ý tốt. Chỉ là hắn thế nào cũng nghĩ không ra là có quan hệ gì với cô gái khiêu vũ tối qua đó.
Chẳng lẽ bởi vì mình khiêu vũ với nàng ta? Không đúng a, khiêu vũ là do đối phương chủ động mời mà.
Hay là bởi vì mình liếm 1 cái? Cũng không có khả năng a, Diệp Trùng nhớ cái cổ của cô gái đó, ngay cả da cũng không bị trầy xước, chứ đừng nói bị thương tổn gì! Thật là kỳ quái a!
Diệp Trùng hoàn toàn không ý thức được sự nghiêm trọng của vụ việc.
Lời nói vô lễ của Diệp Trùng làm lửa giận trong lòng Thương Nguyệt bốc lên bừng bừng, ý cười trên mặt lại càng ngọt hơn. Nốt ruồi nhỏ ở lông mày đó tỏ ra kiều diễm vô cùng, gương mặt vốn thanh tú đột nhiên biến thành quyến rũ, khêu gợi cực kỳ! Trong cặp mắt như sao trời giống như khoác tinh vân mờ nhạt, mông lung làm người ta không kiềm chế được muốn mê man trong đó.
Thương Nguyệt sáp lại 1 bước.
Diệp Trùng lạnh lùng nhìn Thương Nguyệt, xem nàng ta giở trò gì.
Thương Nguyệt dán sát vào Diệp Trùng, ngẩng mặt, ánh mắt mê ly, hơi thở như lan: "Vương tiên sinh, người nói cho tôi biết đi! Người ta rất muốn biết a!" Lời nói nhẹ nhàng, lại làm dục vọng trong xương tủy người ta bị kích thích lên.
Một chiêu này của Thương Nguyệt trước giờ chưa từng thất thủ, nàng bình thường vẫn luôn đoan trang, ôn như, nhưng càng là như vậy, một khi nàng dùng loại trạng thái khêu gợi này, đàn ông căn bản đã bị ngất ngây. Bản thân Thương Nguyệt túc trí đa mưu, cực hiếm gặp phải vấn đề không giải quyết được, loại thủ đoạn giống vậy, nàng chẳng qua cũng chỉ dùng qua 2 lần.
Từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vương Hành, nàng liền biết người này không dễ đối phó, cho nên sử dụng phương pháp mở cửa gặp núi (nói thẳng vào vấn đề), bởi vì nàng ước chừng nếu như không như thế, chắc hẳn sẽ bị đuổi đi, đối phương rõ ràng không phải là 1 người kiên nhẫn lắm!
Không ngờ đối phương lại muốn giả ngốc! Điều này mới là chỗ làm nàng phẫn nộ.
Mà dùng 1 chiêu này, 1 là nàng thật sự muốn biết đáp án, 2 là nàng cũng rất tò mò người đàn ông này rốt cuộc có hay không bị dính chiêu này.
Hơn nữa nàng không phải không có chuẩn bị, trên cổ tay trái của nàng có máy liên lạc, chỉ cần nàng ấn nút ở trên đó 1 cái, vậy hộ vệ ở bên ngoài sẽ xông vào, nàng không có thói quen để người khác chiếm tiện nghi!
Mặt hai người cách nhau vô cùng gần, hơi thở của Thương Nguyệt đánh lên trên mặt Diệp Trùng.
Làn da như tuyết, môi đỏ thẫm, mùi thơm như có như không, còn có cái nốt ruồi mời gọi đó!
Trong ngực Diệp Trùng bỗng nóng lên, giống như có thứ gì đó đang điên cuồng thiêu đốt bên trong.
Đôi môi ôn nhuận nửa mở nửa không của Thương Nguyệt, tràn đầy sự dụ hoặc!
Gần như là không tự kiềm chế được, đầu óc Diệp Trùng nóng lên, cúi xuống!
Thương Nguyệt không khỏi đại kinh! Nàng thế nào cũng không ngờ đối phương lại dám ra tay thật! Trong lòng sinh ra sự khinh thường mãnh liệt, không ngờ người này lại là kẻ háo sắc như vậy!
Nàng tuy kinh nhưng không loạn, tay phải vội ấn về phía cổ tay trái, chỉ cần ấn được máy liên lạc, vậy mình tuyệt đối không có vấn đề gì!
Nào biết được Diệp Trùng tuy ở trong trạng thái nửa hồ đồ, thân thủ lại vẫn còn. Gần như là theo bản năng, Diệp Trùng nắm lấy 2 tay của Thương Nguyệt, tay phải vừa nắm vừa giật, máy liên lạc đó liền rơi vào tay Diệp Trùng. Diệp Trùng nhìn cũng không nhìn, tiện tay quăng lên giường! Vải lông phủ trên giường vô cùng mềm mại, máy liên lạc như rời vào trong nước vậy!
Mặt vẫn cúi xuống như cũ!
Hai tay của Vương Hành giống như vật sống vậy, Thương Nguyệt căn bản không thể thoát được!
Nhìn cánh cửa đóng kín, hiệu quả cách âm cực tốt, cho dù mình ở trong kêu hư cả cổ họng, bên ngoài cũng sẽ không có người nghe được!
Lần này tiêu rồi! Đây là ý nghĩ cuối cùng của Thương Nguyệt!