Trong khuê phòng rộng lớn tràn ngập tiếng cười đùa, nơi đây là phòng của Xung La ánh nắng chiếu rọi qua khe cửa sổ các tán lá cây và gió không ngừng lung lay xào xạt, khung cảnh ấm cúng hạnh phúc trong đó có 2 người con gái đang vừa thêu khăn vừa trò chuyện, các mảnh vải lụa treo trên giường trong gió tung bay
Manh Linh vừa cùng Nhạn Diên thêu khăn vừa nói: tỷ tỷ à, rốt cuộc đến khi nào 2 người mới chịu thừa nhận đây? ca ca của ta cũng thật là
Nhạn Diên mỉm cười 2 gò má cô ửng hồng đầy e thẹn có lẽ đây là lần đầu cô có biểu cảm này nhìn trong giống 1 chú thỏ đang đỏ mặt đáng yêu vô cùng
Manh Linh: 2 người không cần nói ai nhìn vào mà chẳng biết, trong 2 tháng này ca ca của ta người khô khan nhạt nhẽo lại có thể làm ra nhiều chuyện bất ngờ như vậy
Nhạn Diên nghiên đầu thắc mắc hỏi: nếu muội nói ngài ấy là người khô khan thì ta không tin nổi đâu
Manh Linh: hhihi đương nhiên là tỷ không tin rồi, trong suốt 2 tháng nay buổi sáng thì huynh ấy đến thao trường tập luyện lại kéo tỷ đi theo, tỷ đến đó nhiều tới nổi bọn binh sĩ tỷ cũng quen mặt cả rồi đấy, sau khi tập xong 2 người lại cùng đi về tình tình tứ tứ trước mặt mọi người, haz cũng do 2 người thể hiện quá nhiều mà muội cũng bị mẫu hậu bắt kiếm người chồng luôn đây
Nhạn Diên nghe xong thì cũng gật gù đồng tình nhưng vẫn chưa đủ đâu nếu có bấy nhiêu thì làm sao mọi người lại chắc chắn
Manh Linh thấy Nhạn Diên chưa đủ thuyết phục liền nói tiếp 1 tràn dài: ây dô, còn nữa nhá ăn trưa cùng nhau chiều thì cũng đi cữa ngựa ngắm hoa khi thì dắt nhau đi bộ ngắm hoàn hôn, khi thì cùng ngắm sao có người còn nói bắt gặp tỷ và nhị huynh cùng nhau nhảy múa dưới bầu trời đầy sao buổi tối, huynh ấy còn hay dẫn tỷ vào cung của mẫu hậu thăm bà. Có lần ta đến chơi bắt tận tay huynh ấy hôn tỷ nhá, vậy mà tỷ lại nói không phải hay sao, còn còn cái cung điện này trước giờ không có mấy thứ trang trí như vậy đâu bây giờ tỷ nhìn xem huynh ấy đã trang trí nó có khác gì phòng của ta đâu? dãi lụa hồng rồi đèn vàng huynh ấy còn cho người đem hoa mỗi sáng cho tỷ nữa cơ đấy. Ai nhìn vào mà không biết 2 người yêu nhau
Nghe Manh Linh kể ra tất cả mặt Nhạn Diên bây giờ đã đỏ ửng vì ngại nhưng cô vẫn cố gắng biện minh: nếu vậy... huynh ấy phải thổ lộ chứ, ta chưa từng nghe huynh ấy nói thích ta, hành động của huynh ấy như vậy nhưng ta không biết huynh ấy có thích ta không
Cái khung thêu khăn trên tay của Manh Linh đập mạnh xuống bàn Manh Linh hét lên nói: huynh ấy là đồ ngốc, nếu không thích làm ra bao nhiêu chuyện như thế để làm gì, muội thấy tại huynh ấy quá ngại nên không dám thổ lộ vì vậy tỷ chủ động 1 chút hihihi
Ở Xung Manh có tập tục nếu nữ tử thích ai đó họ sẽ thêu khăn tay tặng cho người họ thích vào mỗi năm khi buổi săn bắn kết thúc, còn nam nhân khi muốn thổ lộ tình cảm họ sẽ tặng chiến lợi phẩm của mình sau khi buổi săn kết thúc cho người họ thích. Có lẽ ở đất nước phụ nữ cũng ra ngoài đánh trận như Xung Manh thì việc họ thêu thùa chiếc khăn đã tỏ rõ lòng tấm lòng của mình, việc thêu được 1 chiếc khăn đối với phụ nữ Xung Manh rất khó vì quanh năm họ chỉ đánh giặc cầm kiếm
Manh Linh: tỷ tỷ à tỷ khéo tay thật đó ta thì không bao giờ thêu được hình hoa xinh đẹp tỉ mỉ thế này, mong rằng tên nhị ca đó khi nhận được khăn sẽ thổ lộ tình cảm của mình luôn, nhị ca của ta đúng là quá ngốc khiến cho tỷ phải chủ động thế này
Nhạn Diên: gì...gì chứ ta có nói với muội là ta sẽ tặng khăn cho nhị ca của muội sao?
Nhạn Diên thấy bị nói trúng tim liền luốn cuốn phủ nhận nhưng Manh Linh chỉ nhìn sơ qua là biết vị tỷ tỷ Nhạn Diên này đã động lòng với ca ca của cô rồi
Manh Linh: hôm nay là ngày săn bắn 2 tuần 1 lần tỷ trốn ở đây thêu khăn cho huynh ấy xong rồi thì mau cùng muội đi xem nào
Nhạn Diên: ta đã nói là không có tặng cho ngài ấy rồi mà
. harry potter fanfic
Manh Linh cười phá lên rồi vui vẻ kéo tay Nhạn Diên đi ra ngoài chiếc khăn của Manh Linh thì vẫn chưa xong còn Nhạn Diên thì cất chiếc khăn đó vào túi áo
Trên đường đi ra ngoài cũng có vài người hầu chào hỏi họ, Nhạn Diên ở nơi này cũng đã được 2 tháng mấy những người hầu cũng dần bỏ qua định kiến về cô vì Nhạn Diên không phải loại người chanh chua đanh đá dù cô không thể hiện mình là người như thế nào nhưng họ cũng quan sát thấy rằng cô tiểu thư này cũng không khó hầu hạ và có phần dễ nói chuyện
ĐẾN CHỖ SĂN BẮN
Nhạn Diên xuất hiện cùng Manh Linh các vị tiểu thư quý tộc đang chờ đợi kết quả liền thể hiện sự chán ghét của mình, họ không quan tâm và có phần khinh thường Nhạn Diên nhưng cô không để ý lắm vì nhóm người tiểu thư này họ có quan hệ rất tốt đối với con gái tướng quân Tô Hạ Lam dù cho Hạ Lam không nói gì nhưng họ cũng tỏ ra không thích cô. Nhạn Diên ngồi 1 chỗ cùng với Manh Linh khi Manh Linh có việc cần đi lấy đồ thì bảo Nhạn Diên ngồi ở đấy cô ấy đi 1 lát rồi quay lại
Nhạn Diên: muội đi đi ta ngồi ở đây, không đi đâu hết
Sau khi Manh Linh vừa đi thì đám người quý tộc đó liền tiến đến kiếm chuyện, họ đi đến vờ như không mà nói to: ở đây có mùi gì mà hôi như vậy nhỉ? ấy dô từ khi ai đó đến đây ta đã ngửi thấy mùi dơ bẩn rồi. Nói xong còn cười to Nhạn Diên không hề có phả ứng giống như họ đang nói tiếng gì đó cô nghe không hiểu
Sau khi mỉa mai xong bọn tiểu thư quý tộc liền rời đi họ đi đến chỗ khác nói chuyện thấy đám người ồn ào cuối cùng cũng đi Nhạn Diên ngồi dựa vào chiếc ghế im lặng mà mà nhắm mắt
Hạ Lam bước đến cô ấy mở to mắt ra vì ngạc nhiên trong ánh nhìn của Hạ Lam thiếu nữ xinh đẹp như tiên như họa cô ấy không cử động cứ thế mà an yên gió ở đó cứ thổi bay mái tóc xinh đẹp của Nhạn Diên làn da màu trắng như sứ vô cùng tuyệt mỹ dung nhan vừa nhìn liền không thể quên cơ thể Nhạn Diên đang mặt 1 bộ đồ màu xanh dươi nhẹ có thắt lưng ngọc trai tóc của cô chỉ buộc bằng 1 sợi chỉ màu đỏ nhẹ nhàng mà vô cùng khí chất, Hạ Lam cảm thán: xinh đẹp như vậy
Nhạn Diên nghe thấy liền mở mắt ra nhìn trước mặt cô là Hạ Lam đang đứng cô ấy nhìn cô bằng 1 ánh mắt vô cùng kì lạ, Nhạn Diên liền hỏi: cô thật sự không giống tin đồn gì cả, Hạ tiểu thư
Hạ Lam mỉm cười nói với giọng nhẹ nhàng: ta thấy rất giống mà, khác chỗ nào chứ
Nhạn Diên: nếu cô yêu điên cuồng như trong lời họ nói có lẽ cô đã đến và đánh tôi hoặc gì đó rồi
Hạ Lam: tôi có làm chứ, tôi làm họ ghét cô đấy
vừa nói Hạ Lam ngồi xuống kế bên Nhạn Diên
Nhạn Diên: thật ra tôi rất muốn hỏi cô, bữa tiệc lầm trước cô nói với tôi những cái đó rốt cuộc là như thế nào
Hạ Lam quay mặt nhìn Nhạn Diên vô cùng chăm chú sau đó nói nếu cô thật sự muốn biết thì ngày mai đến Hương Phường cô đừng để ai biết ta sẽ nói cho cô tất cả
Tuy những tháng này Nhạn Diên sống rất tốt rất hạnh phúc với sự quan tâm ấm áp của Xung La nhưng cô vẫn thấy kì lạ, cô đã từng hỏi Xung La vì sao lại tốt với cô như thế nhưng hắn chỉ nói là muốn cô ở bên hắn, Xung La thường xuyên thì thầm với cô là tránh xa Tô Hạ Lam ra hắn nói Hạ Lam sẽ làm hại Nhạn Diên nhưng Nhạn Diên không nghĩ vậy ánh mắt của Hạ Lam nhìn cô không hề có địch ý mà trong tận đáy mắt của Hạ Lam Nhạn Diên nhìn thấy sự tiếc thương không phải giả tạo. Sống trong cung từ nhỏ Nhạn Diên đã phân biệt được ai tốt với mình ai xấu với mình trực giác của Nhạn Diên mách bảo rằng chắc chắn Hạ Lam không xấu xa giống như những gì mọi người xung quanh nói