Edit: Michellevn
Nếu là người của Bùi Hi Mạn, Chu Lăng trái lại không căng thẳng như thế.
Bùi Hi Mạn kia không có lá gan cướp của giết người, cái cô ta luôn nghĩ đến chẳng qua chỉ là gia sản, bình an vô sự nhiều năm như vậy, thì đã đủ để chứng minh.
Huống hồ đã theo dõi cô lâu như thế, nếu muốn làm gì, phỏng chừng đã động thủ từ lâu.
Có lẽ muốn tìm cơ hội túm được nhược điểm gì đó của cô. Nhưng đã làm hết mức, cũng chỉ phí công. côta không biết nội dung di chúc, cũng không biết là năm sau sẽ làm công chứng, đến lúc công bố tin tức, biểu hiện của cô ta sẽ thế nào đây.
Chu Lăng không rảnh mà bận tâm về cô con gái riêng này, chuyện quan trọng nhất với cô bây giờ là cùng Hướng Nghị chuẩn bị bữa tiệc năm mới.
Thịt kho, cá chiên, nhào bột mì, trộn nhân bánh sủi cảo, một mình Hướng Nghị ôm hết tất cả, cô thìkhông biết gì cả, nhưng lại bướng bỉnh muốn chen vào hỗ trợ, mặc áo len đỏ bà cụ tặng lần trước, buộc tạp dề mới mua ở siêu thị, tràn đầy hứng khởi đến " quấy rối"
Lại thêm một lần, lúc đang rửa chén bị cô mở nước mạnh bắn tung tóe lên mặt, Hướng Nghị dùng mu bàn tay lau lau mặt, hết sức cạn lời:" Chu Lăng, em cố ý phải không ."
" Gọi cả họ em ra chi zdậy," Chu Lăng cười hì vì vặn nhỏ vòi nước đi một chút," Nghe cứ như là anh lại muốn đánh em á."
Chẳng ngờ lời riêng tư giữa vợ chồng son, đúng lúc bị Tiền Gia Tô đói bụng đến nhà bếp tìm đồ ăn nghe được, lén lút nhón một miếng cá hố mới vừa chiên xong, vừa kinh ngạc nói :" Thiệt hay giả hả! anh họ đánh chị á? anh ấy thế mà bạo lực gia đình sao?"
" Ừa!" Chu Lăng quay đầu, gật mạnh cái rụp," Đánh còn rất hung dữ nữa."
Hướng Nghị liếc nhìn cô bó tay, không lên tiếng.
"Lợi hại!." Tiền Gia Tô tinh ý đâu dễ để mình bị lừa gạt, thầm nhủ, chính chủ bị đảo ngược chứ gì, trông bộ dạng anh họ thê nô thế kia, không bị vợ bạo lực gia đình cũng là hên rồi. Song ngoài mặt cậu vẫn tỏ ra lên án," anh họ à, anh vậy là không đúng rồi đó, mắng chửi hai câu là được rồi, sao mà có thể đánh người ta chứ, đây không phải là xỉ nhục gia phong nhà chúng ta sao? Tết nhất rồi, anh cũng nên suy nghĩ chín chắn môt chút."
nói xong, lại nhón mấy miếng cá hố mới ra lò, thổi phù phù, lắc lư ra khỏi phòng bếp.
Hai tay cậu đều bị chiếm giữ, chẳng còn tay mà đóng cửa nữa, Chu Lăng đang định đóng cửa lại, nghe thấy giọng nói Tiền Gia Tô truyền vào rõ nét:" Chị Lăng nói anh họ đánh chị ấy."
Bà cụ và bà cô đang gọt vỏ khoai lang nói chuyện qua lại, nghe vậy cùng dừng lại, ngẩng đầu kinh ngạc. Hai giây sau, bà cô phụt ra tiếng cười:" Đừng có mà tào lao."
Bà cụ thì chú ý tương đối tỉ mỉ hơn, hỏi mà cười tít mắt:" Đánh ở đâu hả?"
"Chắc là dùng mặt mình đánh vào tay chị ấy đấy." Tiền Gia Tô vừa cắn miếng thịt bò nóng hổi vừa nói.
Trong phòng bếp, Chu Lăng vịn tường cười không dừng được.
Hướng Nghị liếc cô, đi tới, mặt mày vô cảm đóng cửa lại.
Phong tục cửa người miền Bắc là đêm ba mươi, mùng một Tết ăn sủi cảo. Bà cụ ăn chay, nên hàng năm đều phải nhồi hai loại nhân, nhân mặn là thịt heo rau cần, và nhân chay là cà rốt rau hẹ trứng.
Làm sủi cảo là quá trình chung sức hợp lực của cả nhà, Hướng Nghị nhào bột, ông dượng cán vỏ bánh, bà cô và bà nội phụ trách gói bánh, chân sai vặt Tiền Gia Tô thì trông coi nấu, Chu Lăng thì giã tỏi theo sự chỉ đạo của đại đầu bếp Hướng.
Phải nói rằng đại đầu bếp Hướng thật sự là loại hình tuyển thủ toàn năng, trộn nhân sủi cảo vô cùng ngon, thịt nhiều mà lại không ngấy.
Chu Lăng ôm một bát vừa ăn vừa đút cho anh, đợi có mẻ nấu mới, lại đi múc một bát. Hướng Nghị đưa mắt ngắm nhìn vòng eo cô, bị cô phát hiện ra:" Gì đây, lại chê em béo hả?"
"không béo." Hướng Nghị nói," Thịt đều tăng ở những chỗ nên tăng."
Ông dượng đang cán vỏ bánh bên cạnh khụ một tiếng.
Chu Lăng cười đi ra ngoài.
Sau bánh chẻo, thì là tiết mục cố định hàng năm -----cắn hạt dưa xem Xuân vãn ( gặp nhau cuối năm).
Với sự phát triển của ngành giải trí trong nước, các tiết mục giải trí đã không còn thiếu thốn nữa, xuân vãn chống chỏi siêu phàm qua nhiều năm, chú ý gây cười của mọi người ngày càng cao, ngược lại, sựthú vị của xuân vãn thì giảm đi rất nhiều, nhưng không thay đổi chính là bầu không khí tưng bừng vui vẻ cả nhà ở cùng nhau.
Điều này đối với Chu Lăng mà nói lại là một trải nghiệm đặc biệt, ghế sô pha không lớn, sáu người cùng làm tổ trong 3 tấm thảm len, chật chội mà thân thiết.
Tiền Gia Tô hết sức phong cách đàn ông để bà ngoại dựa lên người cậu, quan sát qua lại, đột nhiên nói:" Nếu không ngày mai đưa chó đến đây đi, nhốt trong cửa hàng đáng thương quá à."
" Nhị Ngốc quậy phá lắm, sẽ cắn hỏng đồ gia dụng." Chu Lăng lưỡng lự.
cô cũng thương lắm chớ bộ, mấy ngày nay một ngày ba bữa đúng giờ đi đưa đồ ăn, vì để bù đắp cho hai con chó, đã tăng thêm vài món đồ chơi mới, đồ ăn vặt cũng cho rất nhiều.
" Đưa đến đây đi." Bà cụ nói," Tết đó, nhà chúng ta bao nhiêu là người trông nom, không có gì đâu."
"Ngày mai cháu đi đón chúng nó liền!" Tiền Gia Tô hưng phấn rút điện thoại di động ra," Bà ngoại, cháu nói với bà nè, hai con chó này đáng yêu cực kỳ luôn, cháu cho bà xem ảnh nè....."
So với Chu Lăng cậu trái lại còn để tâm hơn, sáng mùng một tinh mơ, đã thay quần áo mới từ sớm, điđến cùng với ba mẹ cậu, lần lượt gõ cửa phòng bà ngoại và Hướng Nghị. Vừa gõ vừa hô lên nhịp nhàng:" Chúc mừng năm mới!Chúc mừng năm mới! Đại gia đến phát lì xì cho mọi người."
Vừa dứt lời, bà cụ liền từ trong phòng bước ra, mặc áo khoác bông màu đỏ và đi đôi bốt Chu Lăng mới mua cho mấy ngày trước, mái tóc giả được chải mượt mà.
" Ây dô, đây là bà cụ nhỏ nhà ai á, sao mà xinh đẹp thế này?" Tiền Gia Tô cợt nhả chọc ghẹo bà vui vẻ," Bà ngoại à, năm mới vui vẻ! Chúc bà thọ hơn cả đội trưởng Mỹ!"
" Đội trưởng Mỹ là gì?"
"Chính là một người sống lâu cực kỳ, sống trăm tuổi luôn, lại còn xinh đẹp như hoa."
"Ò ò ò, được! " Bà cụ cười ha ha, vỗ vỗ vai cậu, lấy một bao lì xì trong túi ra cho cậu," Hôm nay bà ngoại không có tiền, cho cháu lì xì ít, cầu cho vui vẻ nhé."
Tiền Gia Tô lại nhét trả về cho bà, vô cùng hiểu chuyện mà nói :" không cần cho cháu, sau này cháu phát tiền mừng tuổi cho bà."
nói xong lấy ra một bao lì xì từ trong túi áo lông," Tang tang tang ----!"
Bao lì xì này còn khá dày nữa, bà cụ cười nếp nhăn đầy mặt, cảm động nói:" Ây dô, Tiểu Hâm nhà chúng ta thoáng cái đã trưởng thành rồi."
Bà cô không vui rồi nha, trừng mắt với ông con trai nhà mình:" không có mẹ mày hả?"
" Đừng sốt ruột mà." Đại gia Tiền lại móc ra một cái, vô cùng kiêu ngạo mà lắc lắc," Này, lấy đi tiêu xài!
Vừa đưa xong, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, Hướng Nghị cào tóc đi ra ngoài:" Của anh mày đâu?"
Tiền Gia Tô trợn trắng mắt:" anh quỳ xuống dập đầu một cái cho em thì em phát cho anh liền."
Hướng Nghị thuận tay gõ lên đầu cậu một cái, đánh xong cảm thấy đầu năm mới mà như vậy thì khôngtốt lắm, lại thuận thế xoa xoa đầu cậu. Chúc Tết mấy vị trưởng bối xong thì đi vào toilet rửa mặt.
Chu Lăng theo sau đi ra, dung nhan tươi đẹp, thần sắc lại vô cùng tốt, nước da hồng háo sáng bóng, đôi môi đỏ rực, vừa nhìn liền biết trước đó không lâu đã xảy ra chuyện gì.
Mới sáng sớm đã hưng phấn như vậy, Tiền Gia Tô chậc chậc. anh họ quả nhiên là một tên cầm thú.
" Cho chú họ này." Tiền Gia Tô mỉm cưới nhét cho cậu một bao lì xì, cô còn tự tay viết chữ bên trên :----Chúc bạn học Ba Kim năm mới hồng hồng hỏa hỏa, mọi chuyện trôi chảy.
(*)Hồng hồng hỏa hỏa (Thành ngữ) Hình dung thịnh vượng hoặc đời sống giàu có dư giả.
"Cảm ơn chị dâu họ!" Tiền Gia Tô cười hì hì, hài lòng thỏa dạ cất bao lì xì vào trong ngực.
Bà cụ cũng chuẩn bị cho cô bao lì xì, còn chưa kịp lấy ra đã bị Chu Lăng đẩy trở về, lấy ra của mình hai cái, cười nói :" Cho bà nội và bà cô, sau này tiền mừng tuổi sẽ do chúng con phát cho mọi người. Chúc bà nội khỏe mạnh bình an, càng nhiều tuổi càng xinh đẹp ; Chúc cô và dượng vạn sự như ý, buôn bán thịnh vượng!"
Khâu mừng tuổi kết thúc, Hướng Nghị và ông dượng đi chuẩn bị bữa sáng, Chu Lăng và Tiền Gia Tô cùng nhau ra cửa, đến cửa hàng đón chó.
Hai người mỗi tay dắt một con, kéo đi như gió trên đường phố chẳng có mấy người. Ngày tết quan trọng nhất, cửa hàng trên cả con phố đều đóng cửa, chỉ còn lại những hình ảnh năm mới đầy tươi sáng.
"Như này thật tốt!" Tiền Gia Tô dắt Nhị Ngốc, bỗng dưng bùi ngùi một câu.
Thời điểm cậu ngốc nghếch tiếp nhận đơn hàng "buôn bán " kia, thật sự không ngờ rằng, có một ngày cô sẽ trở thành vợ của anh họ, một thành viên của gia đình mình.
anh họ vẫn luôn mắng cậu đần độn, mà không thử nghĩ coi, nếu không phải là mình dâng tặng khôngvụ lợi, thì với cái tính cách nhàm chán đó của anh ấy, tìm sao được bà xã tốt như vậy chứ!
"Đúng vậy," Chu Lăng cũng thở một hơi, ý cười hiện lên trên mặt, " thật là tốt....."
Tiền Gia Tô nói :" Chị Lăng, em cảm thấy chị là quý nhân, là ngôi sao may mắn của gia đình em. Từ lúc gặp chị rồi, hình như nhà em cái gì cũng tốt lên. Sức khỏe bà ngoại ngày càng tốt, em thì tìm được cách kiếm tiền, còn anh họ thì cuối cùng cũng không phải làm lão lưu manh."
" thật thế à?" Chu Lăng cười rộ lên, cô vẫn không biết, thì ra mình cũng có ý nghĩa như vậy." Em cũng là quý nhân của chị."
Tiền Gia Tô cười hi hí:" Vậy chúng ta quý trọng lẫn nhau."
Lúc đi vào đầu hẻm nhỏ, đột nhiên Chu Lăng sững lại, nụ cười trên gương mặt dần dần biến mất.
Đầu hẻm đó, một người đang đâm đầu đi tới, áo khoác liền mũ và quần jean dơ bẩn đến nỗi không nhìn ra màu sắc, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, mũ len cũng đội lệch, cổ áo rủ xuống, chỗ xương quai xanh mơ hồ có thể thấy được một chút hoa văn hình xăm.
hắn cúi xuống khạc đàm lên mặt đất, giương mắt lên, quầng mắt thâm đen, râu ria lộn xộn trên cằm, nét mặt đờ đẫn.
Ánh mắt rơi lên hai người phía trước, bước chân hắn ta khựng lại, con mắt híp lại, sau đó hiện ra một nụ cười nham hiểm khiến người ta cảm thấy khó chịu cực độ, vốn đang vội vã lại bước chậm lại.
Hoa ca có tiếng xấu xa rõ ràng, Tiền Gia Tô đã nhận ra, không ngờ mới Tết ra mà có thể đụng độ ở chỗ này, thật sự là xui xẻo.
Trong con hẻm này ngoài họ ra không có người thứ tư, vẻ tươi cười ghê tởm kia hiển nhiên là hướng về hai người họ rồi. Tiền Gia Tô cau chặt mày, kéo chó thay đổi vị trí, nghiêng người che chở Chu Lăng vào cạnh bờ tường.
Cậu tính lách qua, không ngờ Hoa ca xông thẳng tới chỗ hai người họ.
Tiền Gia Tô tức thì căng thẳng, tên ngu xuẩn này muốn làm gì đây?
Giờ phút này cuối cùng Chu Lăng cũng đã chắc chắn, cái nhìn tiếp xúc ngắn ngủi lần trước đó, cũng không phải là mình ảo giác.
Người này đối với cô có ác ý.
" Đây không phải là con ghệ của thằng sửa xe kia sao?" hắn dùng đầu lưỡi liếm môi dưới, ánh mắt bệnh hoạn," Xem ra thằng sửa xe không được rồi, ngay cả một con đàn bà mà cũng đút không no. mộtlần chơi cả hai anh em, sướng chứ hả?"
Tiền Gia Tô lập tức nổi điên:" Mẹ nó, miệng anh sạch sẽ chút cho tôi!"
Hoa ca "phi" một tiếng, hiển nhiên không để cậu vào mắt, cứ thế mà lấn tới.
Tiền Gia Tô vươn cổ lên nghênh chiến, thật ra trong lòng thắc thỏm muốn chết, đánh không lại là chuyện nhỏ, nhưng không thể để hắn ta sàm sỡ chị Lăng.
anh họ đâu rồi? Cứu mạng mau!
Chu Lăng bên cạnh câu bỗng nhiên vươn tay ra túm lấy cánh tay cậu, rất bình tĩnh ngăn cậu lại, sau dó ngồi xổm xuống, ôm Pomeranian lên, rồi vỗ một cái lên cái mông chắc nịch của Nhị Ngốc.
Từ lúc con người có cái mùi bất thiện này từng bước một tiến lại gần, Nhị Ngốc vẫn luôn hầm hè nhe răng phòng bị hắn ta, biểu cảm hung dữ, tạo ra tư thế sẵn sàng tấn công. Giờ thì nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, chú chó to lớn vận sức chờ phát động lập tức sủa " gâu!" một tiếng rồi lao về phía trước.
Dây dắt chó bỗng nhiên bị kéo căng, Tiền Gia Tô không đề phòng, suýt nữa thì bị kéo ngã xuống, dây dắt bị tuột khỏi tay.
Phía sau Hoa ca nhanh nhẹn lùi ra sau, nhưng rõ ràng là không có nhanh bằng tốc độ tiến công của chó, trong chớp mắt Husky đã dũng mãnh vọt tới trước mặt hắn ta, há mồm hướng bắp chân hắn ta mà cắn.
hắn ta nhanh chóng rụt chân lại, tránh được nguy cơ từ hàm răng sắc nhọn, chỉ cắn lấy ống quần. Phản ứng của hắn ta cũng nhanh cô cùng, lấy chân hướng về phía cổ con chó đạp một cách hung ác, mộtcước đạp nó ra.
Nhân lúc nó lại bổ nhào lên phía trước, nhanh chóng lùi xa lại mấy mét.
Husky bị Chu Lăng mở miệng gọi lại kịp thời, đứng tại chỗ gầm lên ầm ầm, thanh âm cao vút, khí thế như lửa, rất có lực uy hiếp.
" Đệch!" Hoa ca không dự đoán được có chó này mạnh như vậy, không dám tiến lên nữa. Trừng mắt nhìn họ thâm độc, lau lau mũi, xoay người bước đi.
Người đi xa rồi, Husky vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm hướng đó, tiếng gầm nhẹ vang lên trong cổ họng.
Chu Lăng xem xét tỉ mỉ một lượt, xác nhận nó không bị thương mới an tâm.
Con chó to lớn uy phong lẫm liệt lại thừa cơ làm nũng, làm giống như bị thương, kêu ư ử đáng thương, móng vuốt lớn bám lên người cô : Suy yếu lắm, muốn bế đi mà.
" Ma ma không bế nổi con đâu, để về nhà ba ba bế nha." Chu Lăng xoa xoa đầu nó, rồi thơm một cái, xem như ban thưởng.
Tiền Gia Tô ngồi xổm xuống khích lệ nó:" Nhị Ngốc hôm nay giỏi quá! "