Ngón tay thon của bê đê thật sự làm cho Dương Bách Xuyên chịu không nổi, nhìn bộ dáng oán hận của anh ta, anh cũng không đành lòng giở trò với anh ta nữa.
Anh mỉm cười nói: “Bê đê, ông đây đảm bảo với cậu vài ngày nữa nhất định sẽ cho cậu một thứ có thể làm đẹp nhan sắc, cậu tạm dừng dùng nước tiểu con trai rửa mặt đi!”
Bê đê nghe được lời của Dương Bách Xuyên, ánh mắt lại bắt đầu sáng lên, sắc mặt dễ nhìn hơn rất nhiều, ở trong lòng anh ta luôn luôn tin tưởng Dương Bách Xuyên có phương thuốc làm đẹp, bởi vì làn da của Dương Bách Xuyên thật sự là quá tốt, thậm chí còn mịn màng hơn cả con gái rất nhiều.
“Dương Bách Xuyên, cậu đừng hòng lừa bà đây, nếu cậu dám lừa tôi… Tôi sẽ hận cậu suốt đời.”
“Không lừa cậu, mau cút đi, nghe cậu nói chuyện toàn thân tôi đều thấy khó chịu.”
Dương Bách Xuyên giống như đuổi ruồi nhặng làm cho bê đê cút đi.
Mà bê đê cũng không tức giận, anh ta không hề để ý đến việc bị bạn học trong lớp khinh thường, dù sao chỉ cần đối xử với anh ta như nữ sinh là được, nếu như ai đối xử với anh ta như nam sinh, ngược lại anh ta sẽ trở mặt.
Sau khi bê đê đi khỏi, Dương Bách Xuyên cũng ngồi xuống, trong đầu bắt đầu nghĩ đến phương thuốc.
Đối với chuyện kiếm tiền, trong lòng anh càng ngày càng gấp gáp, điều kiện sống của bà nội và em gái trong nhà nhất định phải cải thiện.
Mặc dù sau khi anh đi học đại học, học phí và các chi phí khác đều là tự kiếm được, không có xin tiền của bà nội nữa.
Nhưng Dương Bách Xuyên biết bà nội nuôi dưỡng anh và em gái vô cùng không dễ dàng, anh học đại học chính là hy vọng của bà nội, cho nên anh lấy thành tích đứng đầu toàn huyện, thi đậu đại học…
Ngay lúc trong đầu Dương Bách Xuyên nghĩ đến bà nội và em gái thì điện thoại di động trong túi truyền đến tiếng chuông, lấy điện thoại di động ra nhìn, trên mặt Dương Bách Xuyên vui vẻ đi ra ngoài nghe điện thoại.
Người gọi đến là anh em Lưu Tích Kỳ lớn lên từ nhỏ của anh, hai người đã chơi với nhau từ tiểu học đến trung học.
Năm học lớp 11, Lưu Tích Kỳ vốn đã ngưỡng mộ quân nhân từ nhỏ nên bỏ học để tham gia quân đội. Lúc Dương Bách Xuyên đang học đại học năm nhất, Lưu Tích Kỳ đã rời khỏi quân ngũ và bắt đầu ra ngoài dốc sức làm ăn.
Anh ta cũng ở thành phố kinh đô cũ nhưng là ở trung tâm thành phố, còn trường học của Dương Bách Xuyên lại ở khu mở rộng, khoảng cách hai người tương đối xa.
Trong thời gian đi học, Lưu Tích Kỳ biết hoàn cảnh của Dương Bách Xuyên, mỗi tháng đều sẽ đến thăm Dương Bách Xuyên một hai lần, trước khi đi, anh ta đều sẽ âm thầm để lại cho Dương Bách Xuyên ba trăm năm trăm tiền sinh hoạt.
Phải biết rằng, sau khi Lưu Tích Kỳ đi chuyên nghiệp đã làm bảo vệ cho một công ty niêm yết, tiền lương cũng cao hơn bảo vệ bình thường một chút, cũng mới hơn bốn ngàn.
Số tiền này anh ta còn phải gửi tiền sinh hoạt cho gia đình, anh ta còn có em trai, em gái và một chị gái nữa, đều là người nông thôn, gia cảnh đều không khá giả gì, bản thân còn hút thuốc, mỗi lần ít nhất đều cho Dương Bách Xuyên ba trăm năm trăm, đây chẳng khác nào đang hạn chế cuộc sống của anh ta.
Sau khi Dương Bách Xuyên phát hiện thì sống chết cũng không lấy, trái lại bị Lưu Tích Kỳ mắng một trận. Theo lời anh ta nói, ông đây hiện giờ là người đi làm có lương, kiểu gì cũng không chết đói, nhưng cậu hiện tại là sinh viên, nhiều cái cần dùng đến tiền, ở thành phố lớn mà không có tiền thì phải chịu đói, đến lúc đó lại tìm tôi hỏi tiền, tôi sẽ rất áy náy với cậu.
Lúc ấy Dương Bách Xuyên vừa mới lên đại học cũng cần tiền nên không nói nhiều, trong lòng chỉ âm thầm ghi nhớ phần ân tình này, sau khi lên năm hai đại học sẽ tự mình làm việc bán thời gian kiếm tiền, sau đó còn trả lại một phần tiền cho Lưu Tích Kỳ, kết quả lại bị mắng đến nỗi máu chó phun trào.
Hôm nay nhìn thấy Lưu Tích Kỳ gọi điện thoại, đã hai tháng không gặp mặt, Dương Bách Xuyên thật sự có chút nhớ cậu nhóc này, vốn định cuối tuần này sẽ đi thăm anh ta.
Nhận điện thoại, anh cười nói: “Này, Thiết Đản, ông đây còn định cuối tuần này đi thăm cậu, gần đây thế nào rồi?”
Thiết Đản là tên tục của Lưu Tích Kỳ, Dương Bách Xuyên từ nhỏ đã gọi anh ta như vậy.
Trong điện thoại, giọng Lưu Tích Kỳ có chút trầm thấp nói: “Nhóc Xuyên, cậu có tiền trong tay không?”
“Có người vừa nghỉ việc ở quán bar cộng thêm tiền thưởng có một vạn, cậu cần bao nhiêu, trong nhà có chuyện gấp cần dùng sao?”
Nghe Lưu Tích Kỳ hỏi tiền, Dương Bách Xuyên không hỏi nhiều, nói thẳng mình có bao nhiêu, trong túi có một vạn đồng kiếm được từ thủ đoạn lừa gạt vẫn chưa động đến.
“… Ừm ~ cho tôi mượn hết một vạn đi.” Lưu Tích Kỳ hàm hồ nói một câu qua điện thoại.
Anh ta hàm hồ trả lời cùng với giọng điệu trầm thấp vừa rồi, làm cho Dương Bách Xuyên cảm thấy không đúng lắm.
Với sự hiểu biết của anh đối với Lưu Tích Kỳ, người này chắc chắn là gặp phải chuyện gì rồi, hơn nữa còn là chuyện khó giải quyết, nếu không anh ta tuyệt đối sẽ không mở miệng hỏi tiền một cậu học sinh như anh.
Hơn nữa, Lưu Tích Kỳ từng đi lính, có tác phong kiên cường của quân nhân, từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ ăn nói hàm hồ.
Lưu Tích Kỳ trong điện thoại hôm nay vô cùng trầm thấp.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Dương Bách Xuyên hỏi thẳng.
“Không sao đâu~ cậu chuyển tiền vào thẻ cho tôi nhé, sau này tôi sẽ trả lại cậu.” Nói xong, anh ta lập tức cúp điện thoại giống như sợ Dương Bách Xuyên sẽ truy vấn.
Điện thoại truyền đến âm thanh tút tút.
Lúc này, Dương Bách Xuyên lập tức nhíu mày, anh biết Lưu Tích Kỳ chắc chắn đã xảy ra chuyện, tên này chưa bao giờ cúp điện thoại như vậy, hoàn toàn không phải phong cách của anh ta, hôm nay anh ta quá khác thường.
Cúp điện thoại, Dương Bách Xuyên quyết định hôm nay sẽ trốn tiết đi thăm Lưu Tích Kỳ, dù sao ngày mai cũng là thứ bảy.
Tiền vẫn đang ở trên người, cũng không định chuyển tiền qua thẻ cho Lưu Tích Kỳ mà trực tiếp đưa qua thử xem rốt cuộc anh ta có gặp chuyện gì không.
Làm anh em tốt, Lưu Tích Kỳ gặp chuyện anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Sau khi ra khỏi cổng trường, Dương Bách Xuyên trực tiếp bắt xe đến công ty chỗ Lưu Tích Kỳ làm việc.
Đến cửa công ty chỗ Lưu Tích Kỳ làm việc, Dương Bách Xuyên lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho anh ta.
Nhưng điện thoại lại không có ai nghe máy, điều này làm cho Dương Bách Xuyên càng thêm lo lắng.
Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên đột nhiên nhìn thấy, ở sảnh chính trong cao ốc mà Lưu Tích Kỳ làm việc có một đám người, hình như đang cãi nhau chuyện gì đó.
Sau một khắc, trong lòng anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo và bước nhanh lao vào sảnh chính.
Vừa rồi anh nhìn thấy một gã trung niên mập mạp hói đầu, đang chỉ ngón tay vào mặt người anh em Lưu Tích Kỳ của mình mà mắng chửi.
Dương Bách Xuyên đi vào, trong sảnh chính, Lưu Tích Kỳ đang nắm chặt hai tay, mặt đỏ tới mang tai, đứng đối diện anh ta là một gã mập mạp hói đầu khoảng bốn mươi tuổi và một thanh niên hơn hai mươi tuổi.
Bên cạnh Lưu Tích Kỳ là một gã trung niên mặc âu phục, đang nói chuyện với gã trung niên mập mạp và cậu thanh niên kia.
Trên mặt đất còn có một chiếc bình sứ Thanh Hoa bị vỡ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Bách Xuyên đoán được đại khái câu chuyện.
Chắc là người anh em Lưu Tích Kỳ của mình không biết vì sao đã làm vỡ bình sứ Thanh Hoa trên mặt đất, mà đối phương có thể là đang yêu cầu bồi thường.
Bình sứ Thanh Hoa là đồ cổ, nếu như thật sự là đồ cổ thì giá trị đúng là không phải Lưu Tích Kỳ có thể bồi thường.
Chẳng trách anh ta lại gọi điện thoại vay tiền mình, có lẽ là bị ép không còn cách nào khác.
Sau khi Dương Bách Xuyên tới gần, nghe được gã trung niên mập mạp nói: “Mẹ nó, hơn một vạn đồng? Con mẹ nó, cậu đang đùa tôi đấy à? Đây là bình sứ Thanh Hoa đời Tống, hơn nữa còn là cống phẩm, giá trị hơn ba mươi vạn đấy biết chưa? Bồi thường cho tôi hơn một vạn đồng? Cậu đang đùa sao?”
Sau khi nói xong, gã trung niên hói đầu nhìn thanh niên bên cạnh và nói: “Vị này là cậu Tống đã ký hợp đồng mua hàng với tôi, bây giờ cậu đã làm vỡ của tôi, cậu nói làm thế nào để giải thích cho cậu Tống đây?
Hiện tại đã không còn là tổn thất của một mình tôi, còn là tổn thất của cậu Tống, không nói nhiều, bồi thường bốn mươi vạn thiếu một phần cũng không được.”
Tên trung niên hói đầu kia đã làm lớn sự việc gấp vô số lần, giống như trời sắp sập vậy.
Lúc này thanh niên mập mạp bị tên hói đầu kia nói trở thành cậu Tống, thản nhiên mở miệng nói: “Tổng giám đốc Trương, thế này đi, tôi thấy người anh em này vừa rồi cũng không phải cố ý, hơn nữa, mặc dù tôi đã ký kết hợp đồng mua hàng với ông, nhưng dù sao vẫn chưa có giao dịch.
Tuy là có thể sẽ làm mất lòng người mà tôi hứa đã tặng quà, nhưng cũng không phải chuyện to tát gì, người anh em này thoạt nhìn cũng không phải là người giàu có gì, chỉ là một bảo vệ tòa nhà mà thôi, ông đòi anh ta bốn mươi vạn, vậy không phải là ép chết người ta sao?
Thế này đi, cho tôi một chút mặt mũi, tôi thấy để người anh em này bồi thường mười vạn đồng coi như xong. Tổng giám đốc Trương, ông cũng là người có tiếng tăm, nếu thật sự để cho người anh em này bồi thường bốn mươi vạn, chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười Tổng giám đốc Trương đấy, ông thấy thế nào?”
“Được, hôm nay tôi sẽ cho cậu Tống chút mặt mũi, mười vạn thì mười vạn đi, coi như tôi làm từ thiện.” Người đàn ông trung niên hói đầu im lặng sau đó đồng ý.
Lúc này cậu Tống lại nhìn về phía Lưu Tích Kỳ và trung niên mặc âu phục bên cạnh anh ta nói: “Quản lý Tưởng, người anh em này là cấp dưới của anh, tôi cũng nói đến nước này rồi, hai người thấy thế nào? Cứ bồi thường cho Tổng giám đốc Trương mười vạn đồng đi!”
“Tôi chỉ có thể lấy ra một vạn sáu, còn một vạn đồng tôi phải mượn đến người anh em của tôi, đợi lát nữa cậu ấy sẽ đưa tới, mười vạn đồng tôi nhận, nhưng tôi không thể thoáng cái kiếm ra mười vạn đồng được, cho tôi chút thời gian để tôi đi xoay tiền.” Lưu Tích Kỳ trầm giọng đồng ý.
Lúc này, cậu Tống lại nhìn thoáng qua quản lý Tưởng.
Quản lý Tưởng cắn răng nói: “ Ông Trương, cậu Tống, hai người yên tâm, số tiền còn lại tôi sẽ gom đủ, xin hai người cho tôi hai tiếng đồng hồ.”
“Được, vậy anh nhanh lên đi, chúng tôi còn phải đến hội đấu giá nữa, chỉ chờ hai người được hai giờ thôi.” Cậu Tống nói.
“Trung đội trưởng…” Lưu Tích Kỳ cảm động lên tiếng.
“Được rồi, cậu là lính của tôi, mãi mãi là thế, chuyện tiền bạc cậu đừng quan tâm, để tôi đi nghĩ cách, nếu đã làm vỡ đồ đạc của người ta, chúng ta phải bồi thường chuyện này là chuyện rất bình thường.” Quản lý Tưởng nói.
Nghe đến đây, Dương Bách Xuyên hiểu rõ tất cả mọi chuyện, anh chán ghét gã trung niên mập mạp hói đầu dám mắng chửi người anh em của mình, đồng thời, Dương Bách Xuyên cũng vui vì người anh em Lưu Tích Kỳ có thể có một trung đội trưởng như vậy.
Chuyện công việc của Lưu Tích Kỳ, anh ta cũng chưa từng nói qua với anh, hiện tại xem ra là người quản lý Tưởng này, cũng là trung đội trưởng của Lưu Tích Kỳ đã được sắp đặt.
Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Dương Bách Xuyên thu hết cuộc nói chuyện của bọn họ vào trong mắt, sau đó nhìn bình sứ vỡ vụn trên mặt đất, sau đó anh nheo mắt lại, trong lòng cười lạnh.
Lúc này quản lý Tưởng đã chuẩn bị xoay người rời khỏi đi xoay tiền, lại bị Dương Bách Xuyên tiến lên ngăn cản nói: “Quản lý Tưởng, khoan hãy vội đi.”
“Nhóc Xuyên~” Sau khi Lưu Tích Kỳ nhìn thấy Dương Bách Xuyên trong ánh mắt hiện lên sự cảm động, anh ta người anh em này sẽ tự mình đến.
“Người này là?” Quản lý Tưởng dừng bước hỏi Lưu Tích Kỳ.
“Trung đội trưởng, người này chính là người anh em Dương Bách Xuyên lớn lên từ nhỏ với tôi.” Lưu Tích Kỳ vội vàng giới thiệu.
Dương Bách Xuyên tiến lên bắt tay quản lý Tưởng: “Xin chào quản lý Tưởng, tôi tên là Dương Bách Xuyên, là anh em tốt của Thiết Đản.”
Sau khi hai người bắt tay, Dương Bách Xuyên mới quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Tích Kỳ nói: “Mẹ nó, Lưu Thiết Đản, cậu có xem tôi là anh em không vậy? Gặp chuyện sao không nói với tôi?”
“Tôi…” Vẻ mặt Lưu Tích Kỳ vừa cảm động vừa xấu hổ.
Thật ra Dương Bách Xuyên đương nhiên biết tại sao Lưu Tích Kỳ không nói với mình, là sợ ảnh hưởng đến việc học tập của anh.
Lúc này gã trung niên mập mạp hói đầu ở một bên trầm giọng tức giận hét lên: “Này này này, tôi nói cho các người biết, mẹ nó, mấy người muốn ôn lại chuyện cũ thì phải bồi thường đồ cho ông đây trước rồi nói tiếp, tôi và cậu Tống cũng không có thời gian lãng phí ở đây.”. Chính chủ, rủ bạn đọc chung ﹏ 𝖳R𝐔𝑴𝖳 R𝐔YỆ𝗡.vn ﹏
Dương Bách Xuyên đột nhiên xoay người, giơ tay đánh một cái bạt tai lớn vào gã trung niên mập mạp hói đầu.
“Bốp~”
“Ôi chao~” Gã mập mạp hói đầu kêu thảm thiết, lập tức bị Dương Bách Xuyên tát ngã xuống đất.
“Bồi thường ông nội nhà ông, bình sứ giả đụng phải người anh em của tôi, mẹ nó, ông chán sống rồi sao!” Sau khi Đánh xong, vẻ mặt Dương Bách Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm gã mập mạp hói đầu chửi rủa.
Một bạt tai bất thình lình này của anh khiến sảnh chính đều sợ ngây người.