"Lễ ta bảo Linh Dục đưa tới sau." Liêu An Tiệp nghĩ kỹ rồi, lập tức muốn đi.
Lần này Đường Dực Hiên cũng không ngăn cản nàng, chỉ nói về phía thân ảnh của nàng: "Ta nhớ mấy ngày trước sư muội có được mấy viên băng tinh quả, tới lúc đó nhớ bảo Linh Dục đưa lại đây luôn."
Liêu An Tiệp: "....."
Thân ảnh nàng chỉ thoáng dừng trên không trung, liền đi xa không ngoảnh đầu lại.
Chọc sư muội nhà mình đi rồi, trong lòng Đường Dực Hiên một chút áy náy cũng không có.
Đường Dực Hiên đã mệt mỏi với cái "phượng bào" trên người này lắm rồi, lục trong nhẫn trữ vật của mình, thuận tay niết quyết, một thân hồng y diễm lệ kia liền bị trường bào tay rộng thanh sắc thêu mặc trúc thay thế.
Trạm Nam Chu vẫn luôn biết sư tôn nhà mình đẹp, thuở mới gặp vốn tưởng sẽ là tiên nhân thanh lãnh, không nghĩ đến.....
Lúc mặc hồng y, màu sắc diễm lệ tôn lên dung mạo xinh đẹp của Đường Dực Hiên. Nhưng sau khi đổi thành thanh y, liền ít đi một phần tính công kích, làm cho cả người Đường Dực Hiên thoạt nhìn mềm mỏng vô hại, trông như công tử dòng dõi thư hương chốn phàm thế, phảng phất nếu trong tay thêm một cây quạt xếp phe phẩy, là có thể xuất khẩu thành thơ.
Trong lòng đột nhiên nhảy dựng, Trạm Nam Chu cũng nói không được, chỉ là tâm tình giờ phút này, rất giống với lúc tâm ma kiếp.
"Đồ đệ?" Gọi mấy lần cũng không nghe tiểu đồ đệ đáp lại, Đường Dực Hiên liền nhìn thấy đồ đệ nhà mình ánh mắt mê mang trống rỗng, lại đang ngẩn người.
"Dạ? Sư tôn?"
Khẽ thở dài, Đường Dực Hiên giơ tay gõ đầu đồ đệ một cái: "Đồ đệ, vi sư vừa mới nói với con chuyện so tài tông môn, con đã kết đan, lần so tài này, sẽ quy vào trong nhóm Kim Đan kỳ."
"Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định cố gắng hết sức." Trạm Nam Chu cực kỳ nghiêm túc
"Trái lại cũng không vội, cách so tài vẫn còn thời gian hai năm, vi sư đã xin sư thúc con băng tinh quả, con ăn rồi, nếu chăm chỉ tu hành, trước so tài nói không chừng có thể đột phá đến Kim đan trung kỳ."
Hơn nữa, băng tinh quả phối hợp tốt nhất với cá đông, có thể tiềm di mặc hoá cải thiện thể chất của tu sĩ, khiến bọn họ có khả năng hấp thu linh khí càng tinh thuần, mà không có một chút tác dụng phụ gì, giúp hắn đột phá đến trung kỳ tuyệt đối không thành vấn đề, còn giúp con đường tu hành sau này của hắn suông sẻ hơn nhiều.
Chỉ là hai thứ này có được một đã là hiếm thấy, Đường Dực Hiên trái lại, tùy tùy tiện tiện liền chuẩn bị đủ hết cho đồ đệ nhà mình.
Y thầm nghĩ, đã là đồ đệ duy nhất của mình, vậy tất nhiên phải cho hắn thứ gì tốt nhất rồi.
"Đa tạ sư tôn, đệ tử chắc chắn không phụ kỳ vọng của sư tôn." Trạm Nam Chu nghiêm túc biết.
Hắn đương nhiên biết sư tôn nhà mình đều vì tốt cho mình, ngày thường tuy rằng sư tôn nhìn không đàng hoàng, gặp chuyện đều kéo mình ra chắn trước mặt, kỳ thực là muốn rèn luyện hắn, để hắn có thể tự mình đảm đương.
Chỉ khi nhập đạo rồi, hắn mới biết được rằng tiên nhân từng nghĩ chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ. Tu sĩ phân cảnh giới, cho dù là một tu sĩ trúc cơ nho nhỏ, cũng là tồn tại khi đó hắn cần phải ngưỡng vọng.
Tu vi sư tôn đại khái cũng không phải rất cao, vậy nên mỗi lần mới tránh phía sau hắn. Các sư thúc sẽ không so đo với một tiểu bối như hắn, nhưng nếu là với sư tôn, ắt hẳn sẽ không thủ hạ lưu tình.
Hắn phải bảo vệ sư tôn thật tốt.
Trạm Nam Chu của bấy giờ vẫn ngây thơ nghĩ như vậy, mãi đến không lâu về sau biết được chân tướng, hắn hận không thể quay ngược thời gian tới đây, tẩy sạch não cho bản thân.
"Tập lại một lượt kiếm quyết lần trước vi sư dạy ngươi, để vi sư xem xem." Đường Dực Hiên tùy tay nhét Thanh Long kiếm của mình vào tay Trạm Nam Chu, ý bảo hắn bắt đầu.
Đồng thời y cũng đang suy tư, đồ đệ kết đan rồi, cũng nên có một thanh kiếm bản mệnh của riêng mình....
Hôm nào đi tìm chưởng môn sư đệ hỏi thăm chút, Đường Dực Hiên thầm quyết định như thế.
Lúc trước tu vi không đủ, Trạm Nam Chu vẫn chưa có kiếm bản mệnh thuộc về mình, thế nên Đường Dực Hiên thường xuyên đưa Thanh Long kiếm của bản thân cho hắn dùng, nhiều năm như vậy, hắn với Thanh long kiếm cũng coi như hiểu rõ. Trạm Nam Chu dịu dàng khẽ vuốt vỏ kiếm Thanh Long, ngón tay vuốt ve đường viền tinh xảo phức tạp trên đó, rồi từ tốn rút nó ra.
Lần trước Đường Dực Hiên dạy hắn, là kiếm pháp ngưng băng bổ trợ nhau với công pháp của hắn. Kiếm pháp này là khi xưa lúc hắn ở Tàng Thư các Tàng Sơn Kiếm tông không biết phải làm sao, Đường Dực Hiên tự mình chọn giúp hắn. Sau vì thời cơ bỗng dưng đến, kiếm pháp này luyện một nửa hắn liền bế quan kết đan, đây vẫn là lần đầu tiên bị sư tôn kiểm tra.
Chỉ là Trạm Nam Chu cũng không quá khẩn trương, tại thời điểm hắn kết đan được thiên đạo ban tặng, diễn luyện không biết bao lần trong thức hải hắn, đã từ trong đó ngộ ra kiếm ý, cũng coi như có chút thành quả.
Khi hắn mới nhập môn, Đường Dực Hiên bắt đầu dạy hắn luyện kiếm, là dạy từ căn bản nhất, vung, bổ, chém, đâm các loại động tác cơ bản hắn đều khổ luyện từng cái một. Trạm Nam Chu kiếm tùy tâm động, một bộ kiếm pháp múa đến mây bay nước chảy, linh khí toát ra từ mũi kiếm, rơi xuống cỏ cây trên mặt đất, dần dần ngưng tụ ra một lớp băng sương mỏng.
"Cũng được, vẫn vừa mắt." Đường Dực Hiên nhìn đến đây, gật đầu.
Kiếm ý ngưng mà không tan, rơi xuống đất thành sương đông cây cỏ, đồ đệ học kiếm pháp này thời gian không dài mà đã có thể đạt tới cảnh giới như vậy, thiên tư quả thực kinh người.
Trạm Nam Chu nghe được đánh giá của sư tôn nhà mình, vui vẻ trong lòng. Hắn biết bản thân Đường Dực Hiên là một kiếm tu, yêu cầu đối với mình rất cao, mà vẫn vừa mắt trong miệng sư tôn, đã xem như là đánh giá cực cao rồi.
"Đệ tử chắc chắn ngày ngày khổ luyện." Trạm Nam Chu trịnh trọng nói, đồng thời trả lại Thanh Long kiếm của Đường Dực Hiên.
Đường Dực Hiên nhận lấy kiếm bản mệnh của mình, trong lòng rất thoả mãn, đồ đệ nhà mình không kiêu ngạo không nóng nảy, kiếm pháp hiện giờ cũng có chút thành quả, cũng đến lúc tranh thủ tranh tìm cho đồ đệ một thanh kiếm bản mệnh rồi. So tài tông môn qua hai năm nữa sẽ bắt đầu, đồ đệ của Đường Dực Hiên y không có vũ khí đàng hoàng làm sao được chứ?
"Bụp --"
Đang lúc hai người tiếp tục diễn luyện kiếm pháp, một quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống, nện thẳng trong ngực Đường Dực Hiên.
"Mệt chết rồi mệt chết rồi, mau cho ta một ly nước suối giải khát." Một con chim nhỏ màu đỏ lửa đứng trên cánh tay Đường Dực Hiên, không ngừng dùng mỏ mổ tay y, mỏ nói tiếng người, "Nhanh lên nhanh lên, khát chết mất!"
Đường Dực Hiên chuẩn xác túm nó, hơi nheo mắt: "Mổ ta?"
Dường như hậu tri hậu giác được nguy hiểm, lông của chim nhỏ sợ hãi rụng mất mấy cọng, cơ thể nó cứng còng không động đậy, đảo mắt đã bắt đầu giả chết.
Tước Tước không biết gì hết, Tước Tước vô tội.