Tang Ninh Hạ tuy lớn lên không xưng được là điên đảo chúng sinh nhưng cũng có thể gánh danh hiệu mỹ nhân yêu nghiệt, khí chất mị hoặc toàn thân đó, tùy tiện đổi một nam tu đứng ở chỗ này đều không thể nói bản thân hoàn toàn không chút động lòng.
Nhưng lại cố tình Trạm Nam Chu và Đường Dực Hiên hai người như mù, đối với vưu vật như thế không thèm để ý, thậm chí còn có chun chút ghét bỏ.
Toàn bộ tâm thần Trạm Nam Chu đều đặt ở trên người Đường Dực Hiên. Trong mắt hắn, mái tóc đen mềm mượt như lụa của sư tôn bị gió lạnh cuốn lên, tùy ý tung bay trong không trung, tôn tướng mạo vốn đã tinh xảo giờ càng thêm lộ rõ thiên hạ vô song.
Vẻ đẹp của Đường Dực Hiên cực kì có tính công kích, trong khoảng trắng mênh mông nơi đây, là màu sáng duy nhất trong mắt Trạm Nam Chu. Cho dù phần sáng này đã bị áo choàng thuần đen che giấu hơn nửa sự sắc sảo, thế nhưng với Trạm Nam Chu mà nói, đây là dáng vẻ hắn chưa từng thấy trước đây.
Sư tôn dung nhan diễm tuyệt, Trạm Nam Chu luôn biết. Nhưng mãi đến gần đây hắn mới bừng tỉnh phát hiện, không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần vừa thấy sư tôn, tim hắn sẽ không nhịn được mà tăng nhanh nhịp đập.
Hắn thậm chí..... Còn nảy sinh dục vọng chiếm hữu riêng với sư tôn.
"Tiền bối, có duyên gặp lại, nô gia cáo từ." Tang Ninh Hạ cũng không nán lại tiếp được nữa, bầu không khí của đôi sư đồ này căn bản không có chỗ trống cho nàng chen chân, tiểu gia hoả dữ quá đi mất, ôm địch ý với nàng, nàng vẫn là nhanh chóng về luyện hoá băng giáp thú của nàng đi thôi
Cho đến khi người triệt để biến mất trong tầm mắt, đủ loại suy nghĩ trong lòng Trạm Nam Chu tan đi, trong tay hắn còn nắm đá truyền tin Tang Ninh Hạ đưa, trong nháy mắt như thế, xuất phát từ tận đáy lòng hắn kháng cự giao nó cho sư tôn.
Đường Dực Hiên không hề nhìn ra đồ đệ không tình nguyện, còn tưởng là đồ đệ thích kiểu dáng đá truyền tin này.
Y ngẫm nghĩ kiểu dáng đó cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua nếu đồ đệ thích, vậy phận làm sư tôn như y đương nhiên phải tặng một ít cho đồ đệ.
"Chu Chu thích cục đá này hả? Nếu thích, vi sư tặng con, không cần lấy của người khác." Đường Dực Hiên híp mắt phượng, ánh sáng trong đó lưu chuyển, hết sức khiếp người, chỉ là chưa từng để Trạm Nam Chu thấy rõ.
Đồ đệ.... Sẽ không phải là coi trọng nữ nhân kia chứ?
Rất thần kỳ, thời điểm đào hoa rơi trên người mình thì trì trệ quá đáng, còn khi rơi trên người đồ đệ, Đường Dực Hiên lập tức cảnh giác, giống y như đúc các đại phong chủ phát hiện ra bóng dáng y.
Con không phải....
Trạm Nam Chu theo bản năng muốn phủ nhận, hắn sao có thể coi trọng nữ nhân kia, hắn rõ ràng, hắn rõ ràng.....?
Trong đầu không kìm được lại một lần nữa hiện ra cảnh tượng hoang đường ngày ấy, tần số nhịp đập trái tim Trạm Nam Chu tăng nhanh, hoả khí cuộn trào bốc thẳng lên đỉnh đầu, làm hắn không thể không niệm thầm thanh tâm chú mới có thể tạm thời áp chế luồng nhiệt bốc hơi lên cao này.
Trong lòng rối bời cuộn thành một mớ, đại não Trạm Nam Chu một mảnh hỗn loạn, đủ loại suy nghĩ nhảy ra ngoài. Ánh mắt hắn trống rỗng không thấy điểm rơi, Đường Dực Hiên giơ tay quơ qua quơ lại trước mặt hắn, trong đôi mắt phượng trêu người ấy mang theo một tia dò xét. Không biết nghĩ tới cái gì, Đường Dực Hiên đoạt lấy đá truyền tin trong tay Trạm Năm Chu, bao phủ thần thức lên trên kiểm tra hết một lượt từ trong ra ngoài.
Đường Dực Hiên còn tưởng đá truyền tin Tang Ninh Hạ đưa có vấn đề, y mơ màng nhìn cục đá trong tay, lại nhìn đồ đệ hình như đã dần hoàn hồn lại, "Đồ đệ, con ngẩn người gì thế?"
"Ả, dạ..... Sư tôn?" Trạm Nam Chu chậm chạp hoàn hồn có chút trốn tránh không muốn nhìn vào đôi mắt trêu người ấy của sư tôn, hắn sợ nỗi lòng khó khăn lắm lắng xuống của mình lại bị đảo loạn lần nữa.
Vào lúc đồ đệ mơ màng, với tư cách là sư tôn hẳn phải cho lòng yêu mến. Nhưng Đường Dực Hiên còn chưa kịp an ủi đồ đệ nhà mình, thậm chí ngay cả nguyên do quấy nhiễu đồ đề cũng không rõ, thì thấy đồ đệ mới nãy còn một mặt mù mờ đã khôi phục bộ dạng ổn trọng ngày thường.
Đường Dực Hiên: "....." Chưa kịp tới chọc đồ đệ gì cả, lỗ lớn rồi lỗ lớn rồi!
"Sư tôn thích vị ma tu tiền bối kia ư?" Trạm Nam Chu như lơ đãng quét về phía đá truyền tin trong tay Đường Dực Hiên, có lẽ chính bản thân hắn cũng không để ý, trong giọng nói của mình mang theo mùi chua rất rõ ràng.
Đường Dực Hiên cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng lại không thể nói rõ được, lời này của đồ đệ có nghĩa là hắn thật sự không có ý với Tang Ninh Hạ.
Trong lòng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, có điều Đường Dực Hiên đam mê ghẹo người, y xoay cục đá trong tay, lại gần Trạm Nam Chu, "Đồ đệ, con không muốn sư nương sao?"
"Không....." Tâm trạng Trạm Nam Chu vừa mới sửa sang ổn thoả lại xuất hiện một vết nứt, trong mắt mang theo chút lo sợ không yên, "Sư tôn không cần con nữa ư?"
Trạm Nam Chu mơ hồ hơi hiểu được tâm ý của mình. Bóng lưng đứng trên trời cao năm ấy, chung quy đã dần dần bén rễ trong lòng hắn, mạnh mẽ hấp thụ dinh dưỡng, vào lúc hắn không hay biết đan cành xen lá, chiếm giữ khoảng đất mênh mông. Hiện giờ nó khoẻ mạnh trưởng thành, đã lớn thành đại thụ chọc trời, cành lá xanh um tươi tốt, còn thường hay vung vẩy ít cành trêu chọc hắn.
Thuận miệng nói đùa chút thôi lại làm đồ đệ vô thế như thế, Đường Dực Hiên lập tức chấn chỉnh lại thái độ của mình.
"Sao có thể chứ, con vĩnh viễn là đệ tử vi sư. Sở dĩ vi sư giữ lại đá truyền tin của nàng, là bởi vì nàng hữu dụng." Y cũng là mới nhớ tới một người như vậy, lại nói Tang Ninh Hạ không chỉ ở trong ma tu, trong tiên tu bọn họ cũng khá có tiếng.
Tang Ninh Hạ là một khí tu thiên phú cực cao, nghe nói trước mắt đã đạt tới trình độ luyện khí sư cấp tám. Huống hồ nàng lại không phải nữ ma đầu làm nhiều việc ác gì, đối đãi với một người như vậy hoàn toàn không cần phải gây thù chuốc oán cho mình. Phải biết, không thể đắc tội nhất chính là luyện đan sư và luyện khí sư, bọn họ sở hữu nhân mạch khổng lồ, người muốn cầu bọn họ không kể hết, nếu thực sự có ai chọc bọn họ, bị đuổi giết tới chân trời góc bể cũng xem như nhẹ. Đường Dực Hiên xác thực có thể bảo toàn bản thân, nhưng dưới tình huống như thế không có cách nào bảo đảm an toàn của đồ đệ được.
Còn hợp mắt mới nói.... Nữ nhân kia còn không đẹp bằng đồ đệ nhà mình, cớ gì y sẽ nhìn trúng chứ? Đường Dực Hiên thật không hiểu nỗi suy nghĩ của đồ đệ. Nhưng từ nhỏ đồ đệ đã thiếu cảm giác an toàn, chưa từng thể hội tình thân, y thân là sư tôn, đồng thời cũng là người thân cận nhất bên cạnh hắn, quả thực cần phải xoá bỏ lo âu thế này của hắn. Bằng không, nếu tương lai vào một ngày nào đó phát triển thành tâm ma, đó không phải chuyện nhỏ.
Hôm nay cũng là một ngày nhọc lòng của đồ đệ.
"Đồ đệ à, nói nữa thì...." Đường Dực Hiên cúi người, một cánh tay cuộn tròn quàng trên vai Trạm Nam Chu, nhiệt khí do hô hấp y phả ra đánh vào vai cổ Trạm Nam Chu, dẫn tới một trận rùng mình.
Trạm Nam Chu không dễ chịu lắm quay mặt đi, muốn tránh nhiệt khí y thở ra, nhưng lại hết cách tránh hết, ổn trọng vừa mới mang lên kia cũng bởi vậy mà nứt ra một kẽ hở.
Mắt phượng bỗng cách rất gần, Trạm Nam Chu ngừng thở, liền thấy dung nhan đầy yêu nghiệt của sư tôn tới gần. Vào lúc Trạm Nam Chu không chịu nổi nữa chuẩn bị lui về sau một bước, Đường Dực Hiên đúng lúc lui trở về, trong lòng Trạm Nam Chu không nói được là may mắn hay là mất mát nhiều hơn, chỉ biết trong thời gian ngắn sư tôn tới gần, tâm hồ bản thân không khống chế được mà gợn sóng
"Sư tôn muốn nói gì?" Đại não Trạm Nam Chu trống rỗng, chỉ muốn thông qua lời nói để che giấu nội tâm hỗn loạn.
Đường Dực Hiên vô cùng thích nhìn bộ dáng vô thố hoảng sợ của đồ đệ, thú vị hơn lúc ổn trọng thú vị nhiều, so ra càng giống dáng vẻ độ tuổi Trạm Nam Chu nên có. Đồ đệ y không thể thua kém bất luận kẻ nào, người khác nên có, đồ đệ y đương nhiên cũng không thể thiếu.
Đồ đệ của Đường Dực Hiên y, tùy hứng nuông chiều chút cũng không có gì to tát, chẳng phải vẫn còn y chịu trách nhiệm đấy sao?