Lý Trạch Vũ cười lạnh: “Tôi còn chưa xài hết sức đó, ông không được nữa à”
“Âm ầm ầm...” Hai người lần nữa giao thủ.
Lý Trạch Vũ ra chiêu có thứ tự, nhưng Tư Đồ Tiếu đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể chống đỡ.
'Tần Hạo Nhiên bò dậy từ dưới đất, căm cũng muốn rớt xuống vì khiếp sợ.
Tư Đồ Tiếu đã từng có lúc giống như thần linh trong mắt hắn ta, là một ngọn núi cao không thể nào sụp đổ.
Hắn ta nghĩ đời này nếu mình có thể đạt tới độ cao của Tư Đồ Tiếu thì có thể quét ngang cả thiên hạ.
Giờ phút này hắn ta mới biết mình suy nghĩ ngây thơ bao nhiêu. Đợi đã!
Nếu như sư phụ bị Lý Trạch Vũ đánh bại thì e răng bản thân mình khó thoát khỏi cái chết.
Vừa nghĩ thế, sắc mặt Tần Hạo Nhiên trắng bệch, hắn ta cắn răng, bay vút về phía đường nhỏ trong núi.
Không sai, hắn ta muốn trốn.
Tư Đồ Tiếu có chết không hắn ta không quan tâm, ngược lại bản thân không chết là được.
“Mày chạy không thoát.” Bỗng nhiên một bóng người ngăn cản đường đi của Tần Hạo Nhiên.
Chính là Cung Nghê Thường.
Khuôn mặt Tân Hạo Nhiên cau có: “ đừng trách ông đây kiếm hạ vô tình.”
n nhân, tránh ra cho ông, nếu không
“Vù!” Thân hình Cung Nghê Thường lóe lên đã tới trước mặt Tân Hạo Nhiên.
“Bốp!” Tiếng tát tay vang lên.
“Tiện nhân, cô lại dám đánh tôi?” Trên mặt truyền đến cảm giác bỏng rát, Tân Hạo Nhiên như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, nhanh chóng nhấc kiếm dài đâm về phía Cung Nghê Thường.
“Vèo vèo... Từng đạo hàng quang liên tiếp hiện lên.
Kiếm thế của Tân Hạo Nhiên rất hung mãnh, trong đám thực lực cùng cấp bậc có lẽ có rất ít người có thể chống đỡ được.
Nhưng mà Cung Nghê Thường đã có được thực lực cảnh giới Tông Sư, mặc dù trong tay không có binh khí, nhưng vẫn chống đỡ được mà không hề tốn sức.
Ngoan cố chống cự, Tần Hạo Nhiên thất bại là chuyện sớm hay muộn. Bên kia.
Lý Trạch Vũ hiển nhiên không chơi tiếp nữa mà nhảy lên không trung, giãm hai chan ngay trên trong không trung.
“Âm ầm..” Ngực Tư Đồ Tiếu trúng hai cước, ông ta hộc máu, quỳ một chân xuống đất.
Lý Trạch Vũ tiến lên từ trên cao nhìn ông ta, đang muốn ra tay.
“Lý đại hiệp đừng giết tôi.” Tư Đồ Tiếu quỳ luôn chân còn lại, cúi đầu chắp tay nói: “Tại hạ không thù không oán với Lý đại hiệp, mọi thứ đều là lỗi của nghiệt đồ kia, xin Lý đại hiệp tha cho tôi một mạng, tôi bằng lòng tự mình thanh lý môn hạ, làm thịt tên súc sinh kia.”
Quả nhiên, vật họp theo loài, người chia theo nhóm.
Tân Hạo Nhiên không để ý sự sống chết của ân sư mình muốn một mình chạy trốn, Tư Đồ Tiếu này cũng bằng lòng tự tay xử lý ái đồ mình một tay bồi dưỡng vì mạng sống.
“Một ngón tay của ông lập tức có thể bóp chết tên hề kia, giữ ông có ích gì?”
Vừa nói xong, Lý Trạch Vũ hoàn toàn không cho Tư Đồ Tiếu cơ hội phản kháng, một chưởng hướng lên trời rồi hạ xuống.
“Bốp!” Đầu Tư Đồ Tiếu tiếp xúc thân mật với mặt đất, mặc dù đầu ông ta rất cứng, nhưng cũng không cứng bằng mặt đất, trong khoảnh khắc máu thịt be bét,
chết đến mức không thể chết thêm.
'Tân Hạo Nhiên cách đó không xa trong lúc vô tình đúng lúc nhìn thấy một màn này, xém chút sợ đến hồn bay phách tán.
Tư Đồ Tiếu cũng bị xử lý rồi, hẳn ta còn có thể đánh thắng Cung Nghê. Thường và Lý Trạch Vũ?
“Đừng... Đừng giết tôi.” Tân Hạo Nhiên nhanh chóng lùi lại vài chục bước, vẻ mặt hoảng sợ cầu xin tha thứ.
Lý Trạch Vũ vẫy tay: “Mày qua đây.”
“Tôi không đi qua, anh sẽ giết tôi.” Tân Hạo Nhiên mạnh mẽ lắc đầu.
“Mẹ nó.” Lý Trạch Vũ nhanh chóng vọt tới.
Tân Hạo Nhiên xém chút đã sợ đến đái ra quần, muốn tiếp tục lùi lại, nhưng hai vai đã bị đôi bàn tay chế trụ, mặc cho hắn ta cố gắng thế nào cũng không thoát được.
Lý Trạch Vũ cười trêu tức với hắn ta.
“Lễ nào không tới thì tao không giết mày? Quá ngây thơ.”