Khu vực núi Côn Lôn.
Cho dù hôm nay đã là giữa hè nhưng băng tuyết trên đỉnh núi vẫn chưa tan ra, nhiệt độ thời tiết kéo dài ở khoảng không độ trở xuống.
Đường núi quanh co, một nhóm nhỏ bốn người chậm rãi đi về phía trước. “Gòn bao lâu nữa mới đến lối vào?” McKitrick có hơi khó chịu chất vấn.
Bắt đầu từ lúc xuống khỏi máy bay, bọn họ đã bò suốt hai canh giờ, cho dù bọn họ có thân xác khỏe mạnh của tộc Bất Tử thì cũng có chút không chịu nổi.
Cung Vô Địch cũng thở hông hộc, trên lông mày toàn là băng sương. Cung Nghê Thường thể lực yếu nhất lại còn là phụ nữ không đi nhanh được.
Trong mấy người họ chỉ có Gutian có thể lực khỏe nhất, vẫn còn giữ được phong độ.
“Sắp rồi.”
Cung Vô Địch lấy đèn pin ra chiếu vào bản đồ trong tay: “Chỉ cần bay qua ngọn núi này là có thể thấy hai cây sam trăm năm tuổi, lối vào.
Quy Khư cũng ở chỗ đó.” “Đều do tên phế vật này!” McKitrick tức giận quở trách, Nếu không phải ông ta đưa đi sai đường thì bọn họ đã sớm tới đích.
Thấy cha ngày thường vô cùng rạng rỡ đứng đầu một đảo giờ lại như nô lệ, trong lòng Cung Nghê Thường rất không thoải mái, nhưng hơn hết là tự trách.
Nếu không phải cô ấy muốn Cung Vô Địch tiết lộ chuyện hoa Trường Sinh thì họ cũng không lâm vào bước đường này!
“McKitrick.”
Gutian ngăn hắn ta lại, nói: “Vô Địch đã là người của chúng ta, vừa phải thôi.”
McKitrick gật đầu đáp lời: “Vâng.”
Gutian lại vỗ bả vai Cung Vô Địch một cái, nói: “Vô Địch, phải nghiêm túc xem bản đồ, đừng có dẫn nhầm đường nữa, nếu không dù chúng ta có thể chịu được nhưng con gái ông cũng sẽ không chịu nổi đâu.”
“Dạ, Huyết Hoàng đại nhân.”
Ngoài mặt, Cung Vô Địch một mực cung kính nhưng nội tâm cũng hiểu được hai người Gutian và McKitrick đang kẻ tung người hứng.
Nếu không phải thực lực yếu hơn đối phương cộng thêm áp chế huyết mạch thì sợ là ông ta đánh hai người này chết tươi rồi.
Gần hơn nửa giờ.
Nhóm bốn người cuối cùng cũng đến chỗ được đánh dấu trên bản đồ, đứng dưới chân hai cây sam trăm năm.
“Chính là chỗ này!” Cung Vô Địch hưng phấn chỉ cây sam sau đó dùng chân quét mấy cái trên mặt tuyết phía sau hai cây sam, một cánh cửa đá xuất hiện
trước mặt bọn họ.
“Từ chỗ này đi vào là có thể đến Quy Khư.”
Nói xong, ông ta thu lại bản đồ rồi xuất toàn lực đánh một chưởng về phía cửa đá.
“Oành!” Cửa đá vẫn không nhúc nhích, chỉ có chút tuyết văng khắp nơi. “Để tôi!”
“Khựa!” MeKitrick gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái cuồng hóa, một quyền thật mạnh bất thình lình đập vào cửa đá.
“Oành oành!” Cửa đá thoáng rung lên mấy cái nhưng vẫn không bị đánh vỡ.
Cung Vô Địch nghiêm trang nói: “Cửa đá cơ quan ở khu vực Quy Khư rất khó mở ra từ bên ngoài.”
McKitrick rất bất mãn nói: “Nếu ông biết tại sao không nói sớm một chút, chúng ta cũng có thể mang chút công cụ tới!”
Cung Vô Địch thở dài: “Tôi không ngờ cửa đá này lại cứng rắn như thế.” “Để bổn hoàng thử một chút.”
Gutian xua tay một cái, ý bảo mấy người lui về phía sau, tiếp theo ông ta tiến lên trước một bước đi tới chỗ cửa đá.
“Hựt"
Hoàng đế của tộc Bất Tử vừa tung chiêu đã dùng toàn sức mạnh, trên người tản ra cảm giác có thể dời non lấp bể.
Chỉ thấy gân xanh trên trán ông ta hiện ra, mặt mũi có chút dữ tợn nhưng mấy người Cung Vô Địch cách đó không xa cũng có thể cảm nhận được khí thế mạnh mã.
“Đây chính là thực lực của hoàng đế tộc Bất Tử sao!”
Trong mắt Cung Nghê Thường lóe lên vẻ hoảng sợ.
Mặt Cung Vô Địch căng thẳng, ông ta nghiêm túc nói: “Sợ là ngay cả cường giả Thiên Nhân cảnh cũng không làm gì được ông ta.”
Nghe những lời này, trong đầu Cung Nghê Thường lại xuất hiện một bóng người.
Lý Trạch Vũ! Tên đó có thể là đối thủ của Gutian hay không?
Cung Nghê Thường lẳng lặng lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ của mình có chút hoang đường.
Lý Trạch Vũ quả thực rất mạnh nhưng tuổi đời của hắn còn trẻ có thể so sánh với cường giả Thiên Nhân cảnh đã là quá mức, nếu so với hoàng đế tộc Bất Tử thì đương nhiên không kém phần chênh lệch!