Văn phu nhân còn chưa kịp dứt lời, Hase Taro đã cút máy. “Chân trời rộng lớn là tình yêu của tôi...”
Giây tiếp theo, điện thoại trên người Lý Trạch Vũ đổ chuông.
Nhìn thấy tên liên lạc hiện trên màn hình, Lý Trạch Vũ ấn nút nghe và nút loa ngoài.
“Quân đế, vừa nãy Văn phu nhân ở đảo Nguyệt Lượng vừa gọi cho tôi.” Giọng Hase Taro vang lên.
Trong chốc lát, sắc mặt Văn phu nhân thay đổi hoàn toàn.
Tại sao Hase Taro lại gọi điện thoại cho Lý Trạch Vũ? Chẳng lẽ Nhật Bản tỏ thái độ như vậy là vì người này ư?
Lý Trạch Vũ cười nói: “m, tôi biết rồi, sau đó thì sao?”
“Tôi đuổi bà ta cút đi.” Hase Taro thề son sắt: “Nhật Bản tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện riêng của nước Hạ, mong ngài yên tâm.”
“Tốt lắm.” Lý Trạch Vũ hài lòng cúp máy, sau đó liếc nhìn đám người Văn phu nhân.
Khi thấy nụ cười khẩy châm biếm của Lý Trạch Vũ, đám người Văn phu nhân đã chắc chắn. Mỹ và Nhật Bản thay đổi thái độ là vì người này!
Trời ơi!
Rốt cuộc Quân đế có năng lực gì mà có thể khiến người đứng đầu hai quốc gia như hai con cá sấu khổng lồ phải kính trọng như vậy?
Văn phu nhân bắt đầu thấy sợ hãi.
Lý Trạch Vũ duỗi tay chỉ về phía Tô Đại Cẩu: “Ông là Tô Đại Cẩu đúng không?” “Đúng... Đúng vậy.” Tô Đại Cẩu nuốt nước miếng.
“Ông tới đây.” Lý Trạch Vũ vẫy tay.
“Hả?” Tô Đại Cẩu khẽ nhếch miệng, tiến tới với tâm trạng thấp thỏm lo âu.
“Bốp bốp!” Lý Trạch Vũ giơ tay tặng hắn ta hai cái bạt tai. Tô Đại Cẩu bị đánh đến ngu người, vừa kinh vừa giận: “Sao cậu đánh tôi? Sao cậu có thể đánh người như vậy?”
“Bốp bốp!”
Lý Trạch Vũ lại tát hai cái nữa, khiến Tô Đại Cẩu ngã xuống rồi quát măng với góc độ từ trên cao nhìn xuống: “Tôi đánh đấy thì sao? Ông đây đánh thứ chó săn của Hán gian thì sao? Có tin là ông chỉ cần đặt chân tới nước Hạ, bá tánh nước Hạ có thể dìm chết ông bằng nước bọt không?”
“Tôi...”
Tô Đại Cẩu bị đánh đến nỗi không dám thở mạnh, chỉ vì Lý Trạch Vũ trước mặt hắn ta quá mạnh.
“Quân đế!” Văn phu nhân tiến lên ngăn cản: “Có chuyện gì cứ từ từ nói.”
Nếu không thể cứng được thì đành mềm thôi.
Lý Trạch Vũ cười khẩy: “Bà muốn nói gì nữa?”
“Chỉ cần cậu có thể thuyết phục nước Hạ rút quân, cậu muốn gì chúng tôi cũng cho cậu được! Tiền tài, gái đẹp, thậm chí cả quyền lực trong đảo Nguyệt Lượng chúng tôi cũng cho cậu!” Suy nghĩ vài giây, Văn phu nhân giơ một ngón tay lên: “Một tỷ được không?”
“Một tỷ? Nhiều vậy!” Lý Trạch Vũ tỏ vẻ giật mình.
Thấy thế, Văn phu nhân tưởng đối phương dao động, bà ta bổ sung thêm: “Đúng vậy, một tỷ, hơn nữa là điều kiện thơm, ngoài cái này ra, tôi có thể chiêu mộ
một top người đẹp cho cậu.”
“Oa, còn có cả người đẹp?” Lý Trạch Vũ vừa xoa tay vừa đi về phía Văn phu nhân.
Văn phu nhân thấy rõ ràng Lý Trạch Vũ đã dao động, bèn hỏi: “Vậy cậu có đồng ý không?”
“Tôi...” “Bốp!” Lý Trạch Vũ giơ tay tát bà ta một cái: “Đồng ý cái con mẹ bà.”
Văn phu nhân sờ khuôn mặt nóng rát của mình, bà ta nói với thái độ không tin nổi: “Cậu... Cậu dám... Đánh tôi?”
“Bốp bốp bốp!” Lý Trạch Vũ không hề khách sáo, tiếp tục đánh Văn phu nhân. “A, ai nha...” Tiếng kêu rên truyền ra khỏi căn phòng. “Loảng xoảng!” Hơn mười tên vệ sĩ lần lượt vọt vào.
“Cạch!” Chỉ thấy Lý Trạch Vũ rút một con đao từ bên hông, bước xa tới chặn người.
“Xoẹt xoẹt xoẹtl”
Vài tia sáng lạnh loé lên, hơn mười tên vệ sĩ tinh nhuệ lần lượt ngã xuống, máu tươi bắn tung toé khắp cơ thể Lý Trạch Vũ.
Đám người Văn phu nhân bị doạ đến choáng váng. Lý Trạch Vũ bước từng bước tới như thần chết.
“Đừng, đừng giết chúng tôi!” Mấy người Văn phu nhân ngửi thấy mùi chết chóc, họ lùi từng bước về sau.
“Làm gì không làm, lại đi làm chó săn Hán gian.” Lý Trạch Vũ lộ vẻ sát khí, giận không thể át.
“Nếu cha mẹ các người biết mình sinh ra loại như các người, có lẽ họ đã hối hận trước đó không đập các người vào tường cho chết rồi...”