Lý Trạch Vũ cười đáp: “Ông đây cười mấy người đấy, rõ ràng bản thân thì ngu ngốc nhưng lại muốn coi người khác như kẻ ngốc, một lũ ngu xuẩn ngốc nghếch.”
“Cậu nói vậy là ý gì?” Tô Đại Cẩu bất mãn chất vấn.
Lý Trạch Vũ liếc mắt nhìn ba người xung quanh một cái, nói: “Không phải các người nói Mỹ và quốc hội Nhật Bản ủng hộ các người sao? Nào, giờ ông đây sẽ cho các người thời gian để gọi thêm viện trợ!”
Thấy Lý Trạch Vũ khí thế tự tin, Văn phu nhân chột dạ.
Chẳng lẽ thằng nhóc này đã biết về thái độ của Mỹ và Nhật Bản?
Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng!
Văn phu nhân không tự tin.
Tiêu Mỹ Mỹ lại nói với vẻ bình tĩnh: “Quân đế, nước Mỹ và Nhật Bản đều có thái độ nhất quán rằng họ không muốn nhìn thấy nước Hạ có thể chung sống hoà bình với chúng tôi, về vấn đề này thì người trên khắp thế giới đều biết.”
“Tôi không biết, bà chứng minh cho tôi xem đi.” Lý Trạch Vũ khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ “tôi không tin”.
Văn phu nhân, Tiêu Mỹ Mỹ và Tô Đại Cẩu nhìn nhau. Cuối cùng Văn phu nhân chỉ đành căng da đầu bảo thư ký cầm điện thoại di động tới: “Quân đế, cậu chắc chắn muốn quốc gia khác nhúng tay vào việc giữa
chúng ta ư?”
“Chính bà đã nói là việc riêng trong nhà, tôi thật sự muốn xem thử kẻ không sợ chết nào dám nhúng tay vào.” Lý Trạch Vũ làm dáng “mời”.
Văn phu nhân ôm tâm trạng leo lên lưng cọp rồi khó mà leo xuống.
Nếu giờ bà ta không thực hiện cuộc gọi này, Lý Trạch Vũ sẽ càng đáng sợ hơn.
Nhưng nếu gọi, chắc chắn thái độ của Mỹ và Nhật Bản vẫn như cũ. Lúc này, Tiêu Mỹ Mỹ nhích người, ghé sát vào tai Văn phu nhân: “Gọi cho chủ tịch Đại hội đồng Elif đi, ông ta là người ủng hộ chúng ta kiên định nhất trong số mấy đảng phái ở nước Mỹ.”
“Nhưng chiến tranh giữa nước Hùng và nước Tiểu Lan càng ngày càng khốc liệt, e là bọn họ thật sự không rảnh để ý tới chúng ta.”
Văn phu nhân nói với vẻ lo lắng sốt ruột. Tiêu Mỹ Mỹ đề nghị: “Văn phu nhân, ngài chỉ cần nói với chủ tịch Đại hội đồng Elif rằng nếu bọn họ vẫn cố tình mặc kệ chúng ta, chúng ta sẽ chủ động đầu hàng nước Hạ. Đến lúc đó chắc chắn mấy lão quỷ ấy cũng sốt ruột thôi.”
“Được!” Văn phu nhân cũng nghĩ có thể hù doạ mấy lão quỷ đó.
Không chịu ủng hộ chúng tôi đúng không? Vậy chúng tôi sẽ đầu hàng nước Hạ.
Một khi nước Hạ trở nên mạnh mẽ hơn, các cường quốc phương Tây đó sẽ là bên lo lắng nhất.
Nghĩ tới đây, Văn phu nhân ấn nút gọi ngay trước mặt Lý Trạch Vũ.
“Văn phu nhân.” Giọng Elif truyền đến.
Văn phu nhân nói: “Chủ tịch Đại hội đồng, nước Hạ đã phái mấy vạn quân lớn trấn áp biên giới, đảo Nguyệt Lượng chúng tôi hy vọng các ông có thể ra mặt xử lý chuyện này.”
“Thật lòng xin lỗi, bây giờ nước Tiểu Lan cần chúng tôi hơn.” Elif đáp lại. hu nhân thầm siết chặt tay thành nắm đấm, thấp giọng nói: “Chủ tịch ng, ông cũng biết tình hình hiện tại của đảo Nguyệt Lượng chúng tôi rồi,
nếu không nhận được sự ủng hộ của các ông, chúng tôi không đủ sức để tự bảo. vệ mình.”
“Tôi biết, cho nên việc chúng tôi có thể làm là cung cấp vũ khí cho các bà, nhưng giá cả cao hơn chút, gần đây vũ khí rất quý hiếm.”
Thái độ của Elif vẫn giống như trước đó.
Văn phu nhân bị bức đến mức lòng rối như tơ vò, bà ta bỗng cất cao giọng: “Nếu đã vậy, chúng tôi chỉ còn cách đầu hàng nước Hạ. Suy cho cùng, nếu không nhận được sự ủng hộ của các ngài, trận chiến này hoàn toàn không cần thiết đánh”
“Khó mà làm được." Elif phản đối thẳng thừng.
Thấy con cá đã cắn câu, Văn phu nhân cười khẩy: “Vậy chủ tịch Đại hội đồng có ủng hộ chúng tôi không?”
“Cái này...” Elif ở đầu dây bên kia thoáng trầm ngâm, nói: “Chúng tôi sẽ mở cuộc họp ngay bây giờ, hai tiếng nữa tôi sẽ cho bà một câu trả lời thỏa đáng.”
“Vậy tôi chờ tin tốt từ chủ tịch Đại hội đồng.” Vừa nói, Văn phu nhân vừa nở nụ cười khẩy khiêu khích Lý Trạch Vũ, giống như đang muốn nói: Nhìn thấy không, chỗ dựa của tôi sẽ không làm tôi thất vọng!
Nhưng ngay khi Văn phu nhân chuẩn bị cúp máy...
“Khoan đã!” Lý Trạch Vũ bỗng cắt ngang: “Elif, các ông có chắc là muốn nhúng tay vào chuyện riêng của nước Hạ không?”
“Cậu là...” Nhịp thở của Elif ở đầu dây bên kia dần trở nên dồn dập.
“He he he... Lý Trạch Vũ cười mấy tiếng: “Nếu các ông đã thích lo chuyện bao. đồng như vậy thì tôi cũng không ngại tới nước Mỹ một chuyến...”