"Bịch!"
Lý Trạch Vũ đánh bay một lão già cuối cùng, hắn nhìn bên ngoài chủ đường đông kín người, không khỏi nhíu mày.
Hắn vô địch, nhưng không phải thần tiên.
Nếu bị mấy trăm cường giả bao vây tấn công, vậy hắn nên tìm mảnh đất nào. có phong thuỷ trước.
"Lý Trạch Vũ, dừng tay đi!"
Cung Nghê Thường hết lời khuyên nhủ: "Bên ngoài đều là người của chúng tôi.
Lý Trạch Vũ nheo mắt lại, hắn thoáng trầm ngâm, thở dài: "Được rồi, vậy không đánh!"
Cái gì?
Cung Vô Địch nghe vậy thì mắt sáng lên, ông ta cười ha ha: "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, như vậy là đúng!"
Cung Nghê Thường thở phào, trong lòng cô ấy thật sự không muốn trở mặt với Lý Trạch Vũ.
"Tạm biệt." Lý Trạch Vũ chắp tay, xoay người đi ra ngoài. "Đi rồi?"
Cung Vô Địch không thể tin được Lý Trạch Vũ sẽ dễ dàng dừng tay như vậy.
Lý Trạch Vũ dừng lại, hắn tức giận nói đồ, không đi thì ở đây ăn Tết à?"
lẹ nó, mấy người không chịu cho tôi
Cung Vô Địch không biết nên nói gì.
"Tránh xaI"
Lý Trạch Vũ hét lên.
Hơn hai trăm người đứng cản trước mặt hắn đều nhìn về phía Cung Vô Địch, thấy người sau khẽ gật đầu, nhanh chóng tản ra một con đường nhỏ để Lý Trạch Vũ đi.
Cung Nghê Thường nhìn theo bóng lưng Lý Trạch Vũ rời đi, vẻ mặt cô ấy hơi lo lắng.
"Nghê Thường, con nói xem thằng nhóc này có dở trò không?”
Trong lòng Cung Vô Địch không chắc, ông ta cảm thấy Lý Trạch Vũ sẽ không chết tâm.
Cung Nghê Thường nhíu mày nói: "Con từng điều tra hắn, hắn chính là người không chịu thiệt."
Cung Vô Địch nghe vậy, ông ta bỗng hối hận vì xé rách da mặt với Lý Trạch Vũ, nhưng tưởng tượng có thể "trường sinh bất tử, suy nghĩ đó lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Chỉ cần có thể trường sinh bất tử, lấy oán trả ơn thì có là gì.
Cùng lúc đó.
Lý Trạch Vũ tự lái máy băng trực thăng chậm rãi cất cánh, đồng thời hắn lấy điện thoại ra gọi cho dãy số đầu tiên.
"Alo." Giọng của Lý Định Quốc truyền đến.
"Lão Lý, cháu bị người ta bắt nạt, lập tức cho quân mũi nhọn đuổi đến sông Thương Lan."
"Cái gì!"
Lý Định Quốc nghe thấy có người bắt nạt cháu trai mình, đầu tiên ông cụ không tin, dù sao ông ấy không chỉ nhìn thấy thực lực của cháu trai một lần.
Nhưng mà khi ông ấy nghe được có người lấy nhiều địch ít, ông ấy tức giận nói: "Con mẹ nó, đảo Thiên Đường đúng không? Ông đây thề sẽ san bằng đất của ông tai"
Cúp điện thoại, Lý Trạch Vũ lại gọi cho ba sư phụ của mình, kể chuyện mình gặp phải, muốn ba sư phụ đòi lại công lý cho hắn...
Thiền Lâm Tự.
Hoà thượng Đức Trí bị điện thoại đánh thức, anh ta đang định hỏi thăm tổ tiên của đối phương, nhưng vừa nhìn thấy là điện thoại của sư phụ gọi đến, anh ta sợ hãi giật mình.
"Sư phụ, ngài có gì phân phó?”
"Lập tức triệu tập đệ tử đến đảo Thiên Đường, ta muốn róc xương lóc thịt Cung Vô Địch!"
Giọng tức giận không thể kìm nén của hoà thượng Nhất Trinh truyền đến. Một lát sau.
Hoà thượng Đức Trí triệu tập một trăm đệ tử tinh anh, trong đó có Thập Bát La Hán, Tam Thập Lục của viện Đạt Ma.
Một đám người đầu bóng loáng đi đến đảo Thiên Đường. Gần như cùng lúc đó.
Hai thánh địa Đạo môn, Tiêu Dao cung cũng đều điều động hơn một trăm đệ tử tỉnh anh, muốn đi tìm lại công lý cho sư thúc thay sư phụ bọn họ.
Không chỉ có vậy, các đại phái Nga Mi, Hoa Sơn, Không Động cũng đều hưởng ứng hiệu lệnh của minh chủ võ lâm.
Rạng sáng, hơn một ngàn nhân sĩ võ lâm lục đυ.c đến sông Thương Lan.
Khi tin này truyền đến đảo Thiên Đường, cả người Cung Vô Địch tê rần...