Cung Vô Địch tỏ ra vui vẻ chào đón, nói: "Lý thiếu hiệp, khiến cậu phải chờ lâu rồi"
"Không sao." Lý Trạch Vũ nâng tay lên, ra hiệu: "Bây giờ có thể giao đồ ra được chưa?"
Ặc...
Cung Vô Địch muốn nói lại thôi, sau đó liếc mắt nhìn về phía con gái.
Cung Nghê Thường lên tiếng tỏ rõ thái độ: "Lý thiếu hiệp, ngài Brandy không bảo tôi đưa đồ cho anh."
"À!"
Lý Trạch Vũ nhún vai, cười khẩy: "Ý của cô là, hồi nãy tôi chờ lâu như vậy chỉ tốn công?”
Bầu không khí lại trở nên căng thẳng. "Lý thiếu hiệp, cậu chữa khỏi hỏa độc cho tôi nên tôi và toàn bộ đảo Thiên
Đường này luôn ôm lòng cảm kích với cậu, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được thì xin Lý thiếu hiệp cứ nói. Có điều..."
Nói tới đây, Cung vô địch nheo mắt lại, thái độ hơi bất mãn: "Cái loại chuyện cướp đồ kiểu này, tôi khuyên Lý thiếu hiệp không nên làm."
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.
Cậu chữa hết bệnh cho tôi, tôi có thể cho cậu chỗ tốt. Nhưng cậu dám cướp đồ của chúng tôi thì đừng trách chúng tôi không niệm tình xưa.
"Cung đảo chủ nói sai rồi, tôi nói cướp đồ khi nào?”
Lý Trạch Vũ cười khẩy: "Tôi nói không chỉ một lần, Brandy và tôi là anh em, là hẳn bảo tôi tới đây lấy đồ về. Chỉ có các người cứ liên tục không chịu phối hợp."
"Ngài Brandy không báo với tôi." Cung Nghê Thường đứng bên cạnh lập tức bổ sung.
Khóe miệng Lý Trạch Vũ hơi nhếch lên: "Bởi vì hắn không có cách nào báo với hai người cả."
Hả?
Cung Nghê Thường và Cung Vô Địch quay sang nhìn nhau, trên mặt tràn đầy thắc mắc.
Lý Trạch Vũ bật cười, nói tiếp: "Bởi vì người anh em của tôi đã chết, vậy nên không có cách nào báo với hai người cả."
Brandy đã chết
Sắc mặt Cung Nghê Thường thay đổi, kinh hãi hỏi: "Thực lực của ngài Brandy mạnh như vậy, lại còn có thân thể dũng mãnh của tộc Bất Tử nữa, dù trên đời có người đánh bại được ngài ấy đi chăng nữa, chỉ cần ngài ấy muốn trốn thì gần như không một ai có thể ngăn cản được cải"
Lúc đầu khi cô ấy tới bán đảo Granville gặp phải Brandy, cô ấy chỉ biết người này có địa vị trong tộc Bất Tử. Ngoài ra lần đó cô ấy dẫn theo rất nhiều thủ hạ, vậy mà trong tình huống đó mọi người liên thủ vẫn không thể chạm được vào ống tay áo của Brandy.
Qua đó có thể xác định thực lực của Brandy sánh ngang với cường giả cảnh giới Thiên Nhân ở phương đông!
Khi hiện tại nghe thấy Lý Trạch Vũ nói Brandy đã chết, phản ứng đầu tiên của cô ấy là khϊếp sợ, sau đó là không tin nổi.
"Nếu tôi nói chính tôi là người làm thịt hắn thì sao?”
Lý Trạch Vũ thâm ý nói.
Xoạc!
Lời nói chưa làm kinh động lòng người chết thì chết không yên!
Vài phút trước vẫn còn đang thề thốt nói Brandy là anh em, là bạn chí cốt của mình. Vài phút sau đã nói mình là người gϊếŧ chết Brandy.
"Lý thiếu hiệp, cậu đã gϊếŧ chết anh em của mình?"
Không chỉ có Cung Nghê Thường tỏ ra khó tin, mà ngay chính Cung Vô Địch cũng cảm thấy đầu óc rối loạn.
Lý Trạch Vũ mở tay, nói: "Tôi vì đại nghĩa diệt thân có vấn đề gì không?" Ặc...
Cung Vô Địch hoàn toàn cạn lời.
"Cung đảo chủ, cô Cung, tôi bắt buộc phải có Cốt Cầm, mong rằng hai người đừng khiến tôi phải khó xử."
Đột nhiên Lý Trạch Vũ nâng cao tông giọng, hiển nhiên đã mất hết toàn bộ. kiên nhẫn.
Bầu không khí lại trở nên căng thẳng.
Cung Nghê Thường liếc mắt nhìn cha một cái, ông ta lập tức hiểu ý.
"Bốp bốp bốp..."
Cung Vô Địch vỗ tay.
"Vèo vèo vèo..."
Ngay tức khắc có mười mấy bóng người liên tục lao vào chủ đường, nam nữ già trẻ đều có. Người nào người nấy đều đang nhìn chằm chằm vào Lý Trạch Vũ
bằng ánh mắt bất thiện.
Cung Vô Địch chắp tay sau lưng, không hề cảm thấy sợ: "Lý thiếu hiệp, mong rằng cậu cũng đừng khiến tôi phải khó xử."
Lý Trạch Vũ thở dài, nhìn về phía hai cho con Cung Vô Địch bằng ánh mắt thương tiếc.
"Rượu mời không uống, cứ thích uống rượu phạt..."