Chắc là trùng hợp!
Kết quả là Triệu Như Mộng lại bơi về một phương hướng khác.
Lại bơi tầm khoảng hai cây số nữa.
Triệu Như Mộng gần như hỏng mất!
Bởi vì du thuyền của Lý Trạch Vũ lại chạy cùng một phương với với cô ta, hơn nữa tốc độ không nhanh không chậm, cách cô ta một khoảng gần như không
khác gì trước đó.
Để xác minh liệu có phải mình đã bị phát hiện hay không, Triệu Như Mộng lại đổi bởi sang một hướng khác.
Kết quả chứng minh phán đoán của cô ta là đúng!
Chỉ cần cô ta dừng lại, du thuyền cũng sẽ dừng lại theo, ngay từ khi cô ta di chuyển, du thuyền cũng bắt đầu di chuyển.
"Tên khốn nạn này!"
Triệu Như Mộng quyết định không chạy nữa, hơn nữa chủ động bơi về phía vị trí của du thuyền.
Một lát sau.
Lý Trạch Vũ đứng ở trên ván thuyền hút thuốc, nhìn thấy Triệu Như Mộng bơi về phía mình, suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng nhưng trên gương mặt vẫn ra vẻ ngạc nhiên: "Vợ ơi, không phải em đi rồi sao? Tại sao lại quay về?"
"Để cho tôi đi lên!"
Triệu Như Mộng tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.
Lý Trạch Vũ nhún vai, nói: "Nếu đi rồi còn quay về làm gì?"
"Lý! Trạch! VũI" Triệu Như Mộng nghiến răng nghiến lợi: "Mau để cho tôi đi lên."
Giằng co cả một buổi tối, lúc này cô ta đã vừa mệt vừa đói sắp không kiên trì nổi nữa.
"Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, em coi ông đây là cái gì? Con vịt sao? Nhưng mà em vẫn chưa cho ông đây tiền bo mài!"
Lý Trạch Vũ hoàn toàn không quan tâm đến.
Triệu Như Mộng siết chặt hai nắm đấm, hận không thể nhảy lên du thuyền đè Lý Trạch Vũ xuống dưới rồi dùng nắm đấm cho đánh chết.
Đúng lúc này, có một con tàu chở hàng từ xa tới gần.
Triệu Như Mộng hừ một tiếng, lập tức phất tay về phía tàu chở hàng cầu cứu ngay trước mặt Lý Trạch Vũ.
Tàu chở hàng chậm rãi dừng lại.
Một người đàn ông phương Tây đi lên boong tàu, hỏi: "Cô gái xinh đẹp, xin hỏi cô có cần giúp đỡ không?"
Triệu Như Mộng đang định mở miệng. "Đoàng!" Tiếng súng đột nhiên vang lên.
Lý Trạch Vũ bắn một phát súng lên trời, giọng điệu lạnh như băng uy hϊếp, nói: "Đừng xen vào việc của người khác."
Nhìn thấy có súng ống, người đàn ông kia vội vàng trốn vào bên trong khoang thuyền.
Tàu chở hàng rời đi. Triệu Như Mộng nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?” "Sao lại nói là anh muốn làm gì?”
Vẻ mặt của Lý Trạch Vũ vô tội, nói: "Anh có lòng tốt đưa em đi nghỉ phép, trải nghiệm sự tuyệt vời của biển cả, là chính em đòi đi, sao lại trách anh rồi?"
"Phải làm thế nào anh mới bằng lòng buông tha cho tôi?"
Triệu Như Mộng lại hỏi.
Lý Trạch Vũ cười lạnh nói: "Anh có dây dưa gì với em sao? Đừng đùa thế chứ! Em tưởng rằng tối hôm qua em đi mà anh không biết gì sao? Em thấy anh có
ngăn cản em không?”
Mấy vấn đề liên tiếp hỏi ra khiến cho Triệu Như Mộng á khẩu không trả lời được.
Không đúng.
Sắc mặt của Triệu Như Mộng đột nhiên thay đổi, lạnh giọng chất vất: "Vừa rồi anh ngăn cản người khác cứu tôi!"
"Thúi lắm, anh chỉ nói một câu là 'Đừng xen vào chuyện của người khác' mà thôi! Anh có nói là anh ngăn cản đâu?”
Lý Trạch Vũ lời lẽ chính đáng phủ nhận. "Vậy vì sao anh phải nổ súng huy hϊếp người ta?"
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
"Anh cũng không hề uy hϊếp! Về việc nổ súng, haha, tâm trạng anh tốt muốn nổ mấy phát súng cũng không được sao?"
"Anh...
Triệu Như Mộng thấy đối phương già mồm át lế phải nhưng bản thân lại không thể làm gì, tức đến nỗi sắc mặt xanh mét.
Lúc này, Lý Trạch Vũ xoay người đi vào bên trong khoang thuyền lấy một lon coca ướp lạnh ra, sau đó uống một ngụm lớn trước mặt Triệu Như Mộng.
"Hôm nay là ngày lành, thâm nghĩ mọi chuyện đều có thể thành..." Uống coca xong, Lý đại đương gia bắt đầu ngâm nga bài hát 'Ngày lành. Đúng là gϊếŧ người gϊếŧ từ tim!
Thể xác và tinh thần mệt mỏi, Triệu Như Mộng không nhịn được nữa vươn tay muốn trèo lên du thuyền.
Lý Trạch Vũ đột nhiên chĩa súng lục vào đầu của cô ta: "Đi xuống!" "Lý! Trạch! Vũ!" "Anh bảo em đi xuống!"
Đối mặt với Lý Trạch Vũ mạnh mẽ, Triệu Như Mộng gần như phát điên gào thét nói: "Gϊếŧ tôi đi, có bản lĩnh thì anh gϊếŧ tôi đi!"
"Đoàng đoàng đoàng!" Lý Trạch Vũ bắn liên tiếp ba phát súng lên trời. Chớp mắt Triệu Như Mộng sợ tới mức thu hồi tay.
Lý Trạch Vũ thổi một hơi lên làn khói ở nòng súng, từ trên cao nhìn xuống Triệu Như Mộng.
"Muốn lên thuyền cũng không phải không được, chỉ cần em đồng ý với điều kiện của anh trước..."