Tiếp đó hai người cướp một chiếc xe BMW và rời đi.
Rất nhanh, chuyện đã xảy ra ở nơi này đã truyền đến tai Vi Đức Phu, hắn ta lập. tức lấy điện thoại ra báo cáo cho Bute.
"Phế vật, trông người cũng không xong, mẹ nó mày sống làm gì cho chật đất!" Bute lớn tiếng quở trách với điện thoại. Mà Vi Đức Phu thì hít thở cũng không dám.
Lý Trạch Vũ cướp điện thoại, phân phó nói: "Không cần anh ngăn cản bọn chúng lại, bây giờ anh đi tra tung tích của bọn chúng ngay lập tức đi."
"Không thành vấn đề!" Vi Đức Phu đồng ý lia lịa.
Mộc Khắc Châu là địa bàn của hắn ta, chỉ cần là người sống thì sẽ chạy không thoát khỏi tai mắt của hắn ta, cùng lắm thì lật tung nơi này lên.
Cũng chỉ trong mấy phút, chiếc xe BMW mà hai người họ cướp đi đã bị xác định phương hướng chạy trốn.
Mười mấy phút sau.
Triệu Như Mộng lái BMW không hẹn mà gặp cùng Bute đang điều khiển trực. thăng.
Lý Trạch Vũ lấy điện thoại ra bấm dãy số của Triệu Như Mộng, nói: “Bà xã, em đầu hàng đi, em chạy không thoát đâu!"
"Anh mơ tưởng!" Triệu Như Mộng đạp chân ga đến tận cùng.
Mặc dù tốc độ của BMW rất nhanh, nhưng khẳng định không nhanh bằng trực thăng.
"Đoàng!" Tiếng súng đột nhiên vang lên, bánh sau của xe BMW bị viên đạn bắn trúng. "Xì xì xì"
Cũng may Triệu Như Mộng nắm chặt tay lái, nếu không rất có thể xe sẽ bị lật ngửa.
Hách Liên Vô Tình trong xe đang có tâm trạng vô cùng phức tạp. Lúc rời khỏi nước Hạ lão ta đã manh nha muốn chết, về sau Triệu Như Mộng dẫn theo lão ta chạy trốn tới nước Thảo Nguyên, lão ta đột nhiên không muốn
chết nữa.
Vốn dĩ còn tưởng tượng sẽ có cơ hội lấy lại thứ thuộc về chính mình, nhưng bây giờ xem ra, hy vọng này mong manh gần như vô vọng.
"Có lẽ chúng ta trốn không thoát!"
Hách Liên Vô Tình khuyên nhủ: "Chi bằng, đừng vùng vẫy nữa."
"Bịch!"
Triệu Như Mộng mở cửa xe, đồng thời ra lệnh: "Đi theo tôi!"
Hách Liên Vô Tình chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo.
Hai người bỏ xe mà chạy, chui vào núi rừng ở ven đường.
Trực thăng trên bầu trời chậm rãi hạ xuống, lúc chỉ cách đất mặt mấy mét, Lý Trạch Vũ đã nhảy từ trên xuống, đáp xuống đất vững vàng, lập tức đuổi theo hướng hai người chạy trốn.
Phía trước.
Tốc độ Triệu Như Mộng rất nhanh, nhưng Hách Liên Vô Tình lại cố ý giảm chậm tốc độ, muốn tìm kiếm cơ hội tẩu thoát.
"Nhanh lên!"
Triệu Như Mộng bất mãn thúc giục, tiếp đó uy hϊếp nói: "Đừng mơ tẩu thoát, rơi vào trong tay Lý Trạch Vũ chắc chắn anh ta sẽ gϊếŧ ông, đi theo bên cạnh tôi chí ít ông còn có một con đường sống.”
Hách Liên Vô Tình ngẫm kỹ cũng cảm thấy có lý.
Dù sao hiện tại lão ta có giá trị lợi dụng với Triệu Như Mộng, tạm thời có thể sống sót!
Mặc dù hai người đều tăng nhanh tốc độ, nhưng nào có thể nhanh hơn Lý Trạch Vũ được?
Vốn dĩ hai bên cách nhau xa mấy ngàn mét, nhưng chưa đến mười lăm phút khoảng cách đã rút ngắn còn mấy trăm mét.
Tiếp tục như vậy nữa, chưa đến hai phút sau bọn họ sẽ bị đuổi kịp.
Đúng lúc này, hai người vượt qua một ngọn núi, trước mặt bọn họ là biển cả mênh mông vô bờ.
Trên bờ biển đang tụ tập rất nhiều du khách.
Triệu Như Mộng và Hách Liên Vô Tình mừng rỡ, bấy giờ lựa chọn xen lẫn vào. trong đó.
Lúc Lý Trạch Vũ đuổi đến bãi biển, trong lúc nhất thời quả đúng là không tìm được bóng dáng của hai người.
Xoạch!
Lý Trạch Vũ cũng không vội, ngậm một điếu thuốc, nhả khói, đồng thời đánh giá tình huống chung quanh không ngừng.
Trừ phi Triệu Như Mộng và Hách Liên Vô Tình trốn vào trong biển, nếu không đừng hòng trốn thoát khỏi tai mắt của hắn tal
"Ăn cướp kìa!" "Mau tới đây, có người cướp ca nô của tôi...” Đột nhiên, một giọng nói tức giận vang lên.
Lý Trạch Vũ nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai người đang điều khiển một chiếc. ca nô, hoả tốc tẩu thoát bằng đường biển.
Hai tên ăn cướp đó có thể là ai?
Lý Trạch Vũ phun điếu thuốc lá trong miệng ra, bật người đuổi theo.
Ông chủ cho thuê ca nô ở bên kia vẫn đang la hét, báo cảnh sát các kiểu. "ÙùùP
Lại thêm một chiếc ca nô bị người ta khởi động.
"What?"
Lại cướp nữa?
Người của ông chủ ca nô cứng đơ.
Có điều Lý Trạch Vũ vẫn có chút lương tâm, trước lúc rời đi đã vứt xấp tiền mặt trong người xuống đất.