Từ nhỏ Triệu Như Mộng đã có năng khiếu chỉ cần xem qua một lần là sẽ không quên, Yêu Cơ từng cho cô ta xem Lý Đại Đào Cương một lần, không ngờ cô ta lại nhớ hết, hơn nữa còn len lén luyện tập.
Nếu như Yêu Cơ biết, có thế nào bà ta cũng sẽ không để con gái biết chuyện này.
Đáng tiếc không có nếu như...
“Quyển công pháp này giao lại cho cậu, đồng thời tôi cũng hy vọng bất kể như thế nào cũng mong cậu hãy tha cho Như Mộng một mạng.”
Yêu Cơ dùng giọng điệu cầu khẩn nói.
Lý Trạch Vũ gật đầu, nói: “Tôi cũng không muốn gϊếŧ cô ta, nhưng điều kiện là cô ta đừng có chạm đến giới hạn của tôi!”
Không muốn gϊếŧ Triệu Như Mộng là thật, dù sao cô ta cũng đã từng cứu Lý Viễn Sơn và Lý Định Quốc!
“Thật ra tôi có thể cảm nhận được, con bé đó thật lòng thích cậu.” “Hầy...”
Yêu Cơ thở dài một tiếng, nói: “Tôi rất hy vọng cậu và con bé có thể sống với nhau, trải qua cuộc sống bình an, hạnh phúc trọn đời.”
Giờ này phút này, chỉ có những bậc làm mẹ trên thế giới này mới hiểu được tấm lòng của bà ta.
Lý Trạch Vũ không nói gì thêm, cấm giấy và viết trên bàn, sau đó viết một bài thuốc, rồi dặn dò nói: “Bảy loại thuốc này mỗi loại hai văn tiền, ba bát nước nấu tới khi còn một bát, uống liên tục trong vòng một tháng, có thể giúp cho bà nhanh chóng hồi phục.”
“Cảm ơn.”
Yêu Cơ gật đầu.
Lý Trạch Vũ không ở lại thêm nữa, lái xe rời khỏi bộ lạc.
Cũng cùng lúc đó.
Triệu Như Mộng lái xe trốn chạy nhưng không hề rời khỏi Tắc Bắc, mà là lái xe đến biên giới nước Thảo Nguyên và nước Hùng.
Hách Liên Vô Tình ngồi đằng sau, trong lòng cảm thấy khó chịu, lúc đó kế hoạch của lão ta đã vụt mất dù đã trong tầm tay, lão ta thua trong tay Triệu Như Mộng. 𝘛𝙧ải 𝔫ghiệⅿ đọc t𝙧𝑢𝗒ệ𝔫 số 1 tại [ 𝘛𝖱𝑢 M𝘛𝖱UY𝒆N.VN ]
“Thánh Vương, không ngờ vật đổi sao dời, chúng ta lại đồng mệnh tương liên, bị người ta bức ép đến mức phải chạy trốn tha phương."
Triệu Như Mộng tràn đầy cảm xúc nói.
“Nha đầu, hút hết công lực của lão đây trong một lần đi, cho lão đây được ra đi nhanh chóng.”
Lắm lúc Hách Liên Vô Tình lại có suy nghĩ muốn tìm đến cái chết.
Có lẽ lão ta biết rõ đã không còn cơ hội để trở mình, tiếp tục sống cũng chỉ là chịu khổ, chỉ bằng chết quách đi cho xong.
“Thánh Vương, giờ tôi còn chưa thể gϊếŧ ông.”
Triệu Như Mộng bất lực thở dài, nói: “Ở nước Thảo Nguyên tôi còn phải dựa vào mối quan hệ của ông.”
Hả?
Nghe thấy những lời này, tâm hồn đã héo tàn của Hách Liên Vô Tình lại bừng sức sống.
Ở nước Thảo Nguyên lão ta có rất nhiều người quen, đến đó nói không chừng còn có cơ hội đâm sau lưng Triệu Như Mộng một cái, từ đó cướp lại những thứ thuộc về mình.
Bỗng nhiên, Hách Liên Vô Tình đã không muốn chết nữa.
Nhận ra tinh thần của lão ta đã thay đổi, Triệu Như Mộng không khỏi cười khẩy trong lòng.
Bởi vì cô ta tuyệt đối sẽ không cho Hách Liên Vô Tình có một cơ hội nào để trở mình!
Ở nơi khác.
Lý Trách Vũ đi theo tuyến đường Long Thiên Quân cung cấp để đuổi theo, khi đến biên giới thì mất dấu của Triệu Như Mộng.
Song điều duy nhất có thể xác định chính là Triệu Như Mộng đã dẫn Hách Liên Vô Tình trốn đến nước Hùng.
“Đúng là đi mòn gót giày tìm không thấy, khi gặp được chẳng tốn công -"
Lý Trạch Vũ cong khóe môi lên cười gian ác, đồng thời lấy điện thoại ra thuần thục gọi đến một số điện thoại.
“Oh my god, người anh em tốt của tôi đã chịu liên lạc với tôi rồi!”
“Chắc anh không biết, gần như lúc ngủ tôi cũng ôm điện thoại sợ lỡ cuộc gọi của cậu!”
“Ông trời không phụ lòng người, tôi đã không bỏ lỡ cuộc gọi của cậu!”
Điện thoại vừa kết nối, trong điện thoại đã vang lên một loạt những câu nói sến súa.