Mắt thấy bạn đi cùng của mình không đủ sức địch lại một đòn của Lý Trạch Vũ, chín ông cụ khác lập tức lấy lại tinh thần.
Rõ ràng bọn họ đều đánh giá thấp thực lực của đối phương rồi! Ông cụ cầm đầu nhíu chặt mày nói: "Quân Đế, tộc Bất Tử là linh hồn tà ác của bóng tối. Hôm nay, cậu ủng hộ bọn họ, cấu kết với bọn họ làm việc xấu, chính là đang đối đầu với toàn bộ nhân loại, tôi khuyên cậu nên quay đầu là bờ."
"Quay đầu là bờ ư? Đây hình như là danh ngôn của Phật giáo nhỉ, không phải Thánh Đình các người thờ phụng chúa.Jesus sao!”
Lý Trạch Vũ trêu ghẹo đối phương.
Ông cụ cũng không tức giận, nói: "Giữa các giáo phái chỉ khác nhau về đức tin nhưng mỗi giáo phái quang minh đều có một mục đích chung, đó chính là vì tạo phúc cho nhân loại trên toàn thế giới."
"Chuyện cười."
Lý Trạch Vũ khit mũi coi thường nói: "Ai là người tốt và ai là kẻ xấu chỉ được chứng minh bằng vài lời nói của các ông à?"
Ông cụ không phục nói: "Tộc Bất Tử sống nhờ hút máu tươi, loại quái vật như thế không phải là linh hồn thì là cái gì?"
"Người chiến thắng là vua, kẻ thất bại là kẻ xấu, tôi không quan tâm nhiều đến việc của ông, ông đây chỉ có một câu như thế thôi!"
"Nắm đấm của Quân Đế tôi chính là chân lý, phía Quân Đế tôi đứng là đại biểu cho lẽ phải quang minh!"
Ngay sau đó Lý Trạch Vũ không nói nhảm nữa, mà chỉ để lại một bóng ảo ảnh ở chỗ đang đứng rồi bắt đầu phát động công kích.
"Đại ca cẩn thận!"
Ông cụ bị thương lúc trước hoảng hốt hét lên nhắc nhở.
Nhưng đáng tiếc đã muộn!
Khi ông cụ cầm đầu kịp phản ứng, Lý Trạch Vũ đã tới gần trước người ông ta. "Bạch!"
Một cú đấm nặng nề đánh ra.
"Rầm-"
Ông cụ cầm đầu bị đánh trở tay không kịp, cú đấm mạnh mẽ đó cứ thế mà nên vào người ông ta.
"Muốn chết sao!"
Có hai gã ky sĩ Thập Tự đồng thời công kích, định ép Lý Trạch Vũ dừng tay. Nhưng mà Lý Trạch Vũ giống như đã dự đoán được điều đó từ lâu nên hắn lập tức dừng công kích đối với ông cụ cầm đầu, rồi xoay người tung hai chưởng về phía đối với hai gã ky sĩ Thập Tự đang tới gần.
"Âm ầm!"
Hai người đều tự vung cánh tay ngăn cản nhưng bị sức mạnh cường đại chấn động đến tê rần.
Vẫn chưa xong đâu.
"Phốc!"
Một tiếng.
Lý Trạch Vũ vội vàng rút tay về, sử dụng chiêu chân Thiên Tàn trên không. "Uỳnh uỳnh uỳnh..."
"A!"
"Ai da...".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
Hai gã ky sĩ Thập Tự lúc trước còn vênh váo, tự cao tự đại đều bị gãy vài cái xương sườn, bay ngược ra ngoài như con diều.
"Đi chết đi, tên quỷ nhỏ đáng chết!"
"Để tôi xử lý cậu ta..."
Sáu ky sĩ Thập Tự còn lại đồng thời lao tới tấn công từ các hướng khác nhau. Đúng lúc đó.
"Bằng! Bằng!"
Tiếng súng đột nhiên vang lên.
"Áp"
Giữa trán hai người trong số họ xuất hiện một lỗ máu rồi từ từ ngã xuống đất. Cảnh này dọa cho bốn người kia phải nhanh chóng dừng bước.
Chỉ thấy trên tay Lý Trạch Vũ cầm một khẩu súng lục, mà họng súng đang bốc khói trắng.
"Đê tiện!"
Ông cụ cầm đầu trợn mắt nhìn thẳng.
Lý đại đương gia không chút để ý, nhếch miệng cười lạnh nói: "Mười người các ông bao vây tấn công một người như tôi không đê tiện sao? Chỉ cho phép các ông không tuân thủ quy tắc, chứ không cho tôi phá quy tắc à? Cút mẹ ông đi...?"
"Bang bang bang!"
Vừa dứt lời, tiếng súng lại vang lên.
"Vù vù vù!"
Bụng ông cụ cầm đầu trúng một phát, may là bên cạnh có một cây cột đá có thể núp để tránh nếu không trúng thêm hai phát nữa thì e là ông ta đã gặp chúa Jesus như những người bạn đi cùng mình rồi.
"Chúng ta đi!"
Một gã ky sĩ Thập Tự đề nghị.
Bọn họ không quan tâm đến những người bạn đi cùng đã chết mà chọn cách chạy trốn là thượng sách.
Dù sao vốn dĩ thực lực Lý Trạch Vũ đã cường đại, lúc này lại sử dụng súng một cách đê tiện như vậy, bọn họ sẽ không còn một chút cơ hội nào.