Bên kia.
Jimmy thoi thóp được Lý Trạch Vũ mang lên xe, tiếp theo hắn nhấn chân ga nghênh ngang rời đi dưới ánh mắt mọi người.
“Quân Đế, thả tôi đi, cầu xin anh.” Jimmy không suy yếu đến mức không thể giữ trạng thái cuồng hóa.
“Bốp!” Lý Trạch Vũ tát một cái: “Thả cô làm gì? Tôi còn phải dẫn cô đi tìm hoa trường sinh.”
Cái gì?
Jimmy nghe nói như vậy thì chớp mắt bình tĩnh lại, kích động ngồi thẳng người: “Anh… Anh không đùa tôi à?”
“Bốp!” Lý Trạch Vũ lại tát thêm một phát rồi cười khấy: “Là cô đùa với ông đây trước.”
Jimmy phát hiện sát khí trên người đối phương, trong lòng run lấy bấy.
Cô ta biết nếu mình còn không nghĩ cách trốn thoát thì thật sự rất có thể chết ở đây.
“Cô đừng hòng trốn.” Lý Trạch Vũ cười ha ha nói: “Không ai có thể trốn thoát khỏi tay tôi.
Nghe vậy, Jimmy càng hoảng sợ: “Quân Đế, tôi có thể cho anh tiền, chỉ cần anh thả tòi.”
“ô? Cô có bao nhiêu tiền?” Lý Trạch Vũ tỏ ra cảm thấy hứng thú.
Mắt Jimmy xoay tròn, dựng thẳng một ngón tay lên: “Một tỷ đô la được không?”
“Cái gì? Cô tưởng ông là ăn mày hả?”
Jimmy hoảng sợ, vội sửa lời: “Năm tỷ, tôi cho anh năm tỷ.”
“Không được.” Lý Trạch Vũ kiên định lắc đầu nói: “Mặc dù tôi rất nghèo, nhưng năm tỷ tôi còn chưa đế vào mắt.”
Jimmy biết đổi phương đang muốn giở công phu sư tử ngoạm, cô ta cắn răng nói: “Mười tỷ, chỉ cần anh thả tôi, tôi có thể lập tức cho anh mười tỷ.”
“Không thể nào.”
Lý Trạch Vũ vẫn từ chối, chuyến đề tài nói: “Có lẽ cô không biết, tên Brandy kia cho tôi 20 tỷ đô la tôi cũng không bỏ qua cho hắn, muốn tôi bỏ qua cho cô, ít ra bốn mươi tỷ.”
Bốn mươi tỷ!
Jimmy trừng to mắt.
Phải biết tài sản mấy năm nay của cô ta cộng lại cũng chưa tới bốn mươi tỷ.
“Có thế trả góp không?” Ma xui quỷ khiến Jimmy hỏi một câu.
Lý Trạch Vũ xém chút đã không nhịn được mà buột miệng cười, hắn lập tức dừng xe ở ven đường, đi tới cốp xe phía trước lấy ra một chiếc máy tính bảng và đưa cho Jimmy.
“Chuyển khoản đi.”
“Tôi cho anh ba mươi tỷ trước, còn mười tỷ tôi sẽ trả cho anh trong vòng ba năm, được không?” vẻ mặt Jimmy thành thật nói.
Do dự một lát, Lý Trạch Vũ nghiêm túc nói: “Vậy cô phải coi trọng chữ tín, nếu dám lừa tôi, tôi sẽ khiến cô không thấy được mặt trăng ngày mai.”
“Tôi cam đoan sẽ giữ chữ tín.”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của hắn, Jimmy đã tin mấy phần rằng đối phương sẽ tha cho mình, thế nên bèn sảng khoát bắt đầu chuyển khoản.
Trong lúc đó, Lý Trạch Vũ liếc mắt nhìn mặt trời sắp xuất hiện, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian xảo.
Sau mấy phút.
Jimmy dâng laptop lên bằng hai tay, kích động nói: “Đã chuyến rồi, tôi có thể đi được chưa?”
“Có thể!” Lý Trạch Vũ làm một động tác “mời”.
Jimmy vui mừng, lập tức mở cửa xe bước
xuống.
Nhưng lúc này mặt trời đã lên cao, mà nơi đây là một đồng bằng, phía trước không có làng mạc, phía sau không có cửa hàng, vốn không có nơi nào có thế tránh nắng.
Jimmy vội quay lại: “Quân Đế, anh có thể tiễn tôi về không? Tòi không thể ra nắng.”
“Đương nhiên có thể, có thể phục vụ cho thân vương Jimmy là vinh hạnh của tôi, có điều phải thu tiền xe.”
Lý Trạch Vũ chà xát tay, không khó nhận ra hắn đã chuấn bị bóc lột khách hàng.
Lúc Jimmy nghe thấy câu trước thì trong lòng còn đang mừng thầm, nghĩ thầm tên trước mặt này xem như có chút tình người.