Lý Trạch Vũ cười như không cười nói: "Bán đảo Granville là địa bàn của cậi đến nơi đó cho dù tôi có biết tung tích Cốt Cầm thì cậu còn để cho tôi an toàn rời đi hả?"
Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, Brandy nhất thời không có biện pháp tốt nào khác.
Có điều hắn ta đã hạ quyết tâm rồi, trước khi an toàn của mình chưa được bảo đảm thì có đánh chết hắn ta cũng không thể nói ra tung tích của Cốt Cầm.
"Cậu chỉ cần tin tôi một lần cuối cùng, chỉ cần cậu nói ra tung tích của Cốt Cầm, chắc chắn tôi sẽ thả cậu đi!"
Trong lúc nói chuyện Lý Trạch Vũ giơ ba ngón tay lên: "Tôi có thể thề!"
Brandy lắc đầu, nói gì cũng không chịu tin.
Mắt thấy tên này không dễ lừa, Lý Trạch Vũ đảo tròng mắt, không kiên nhẫn nói: "Vậy thì tốt thôi, tôi không cần cậu nói tung tích Cốt Cầm nữa, dù sao chính cậu cũng nói hoa Trường Sinh vô dụng với ta, cho nên... Tôi vẫn cứ xử lý cậu thôi."
Nói xong hắn định kéo rèm cửa sổ ra lần nữa.
Brandy vội vàng khuyên can: "Đừng, đừng mởi"
Lý Trạch Vũ dừng tay lại, xoay người nhìn về phía Brandy: "Tôi cũng không
muốn gϊếŧ cậu nhưng mà... Cậu không có giá trị lợi dụng với tôi, hơn nữa thả cậu rời đi cũng như là thả hổ về núi vậy!"
"Có giá trị lợi dụng, có mài"
Brandy thật sự sợ cảm giác bị ánh mặt trời chiếu rọi, hắn ta ra sức khẩn cầu: "Hoa Trường Sinh là thứ mà mỗi người của tộc Bất Tử đều tha thiết ước mơ, nếu như cậu có được đóa hoa này thì có thể lấy để trao đổi lợi ích với tộc Bất Tử!"
"Cậu đừng có mà vẽ bánh cho ông đây, hoa Trường Sinh chính là một củ khoai lang nóng phỏng tay, một khi để cho tộc Bất Tử biết đồ chơi kia ở trong tay lão tử thì bọn họ sẽ lật khắp thế giới tìm ông đây mất!"
Lý Trạch Vũ hiểu rõ đạo lý thất phu vô tội hoài bích kỳ tội. *Lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ ngọc quý mà thân
phận của lão không xứng đề có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội.
Brandy tức giận, khuyên nhủ: "Cậu có thể giao hoa Trường Sinh cho Huyết Hoàng Gutian, cho dù cậu đưa ra điều kiện gì thì ông ta cũng sẽ đáp ứng."
Lý Trạch Vũ không kiên nhẫn thúc giục nói: "Vậy ngược lại cậu mau nói Cốt Cầm ở nơi nào đi, sự kiên nhẫn của ông đây có hạn thôi!"
"Quân Đế, cậu thật sự sẽ thả tôi sao?" Brandy khóc không ra nước mắt hỏi.
Lý Trạch Vũ dựng thẳng lên ba ngón tay: "Tôi thề, chỉ cần cậu nói ra tung tích của hoa Trường Sinh, tôi cam đoan sẽ thả cậu!"
Brandy hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Tôi đã sai người đưa Cốt Cầm đến nước Hạ rồi."
"Ở chỗ nào của nước Hạ?" "Đảo Thiên Đường!" Ừm hừt
Nghe được ba chữ "đảo Thiên Đường”, Lý Trạch Vũ lập tức nheo hai mắt lại: "Cậu biết Cung Vô Địch sao?"
Brandy giật mình: "Cậu cũng biết tên kia à!" Lý Trạch Vũ cười lạnh nói: "Bây giờ là tôi hỏi cậu, sao cậu biết Cung Vô Địch?
Brandy thành thật nói: "Năm ngoái có một cô gái phương Đông tìm đến tôi, nói cha cô ấy bị bệnh nặng, hy vọng tôi có thể biến cha cô ấy thành người bất tử!"
Vài ba câu Lý Trạch Vũ đã đoán được, cô gái kia tất nhiên chính là Cung Nghê Thường đang sốt ruột cứu cha.
Có điều hỏa độc của Cung Vô Địch đã được hắn chữa khỏi, nhưng hình như hai cha con kia vẫn còn đang giữ liên lạc với tộc Bất Tử!
"Bây giờ cô ấy còn muốn cậu biến cha cô ấy thành tộc Bất Tử không?"
Lý Trạch Vũ thăm dò hỏi.
Brandy lắc đầu, nói: "Trước đây không lâu cô ấy đột nhiên thay đổi chủ ý, hy vọng tôi biến cô ấy thành tộc Bất Tử!"
Nghe vậy, lông mày Lý Trạch Vũ lập tức nhíu lại.
Dù thế nào cũng không ngờ Cung Nghê Thường như tiên nữ lại có ý niệm tà ác như vậy!
"Cốt Cầm đang ở đảo Thiên Đường."
Brandy cẩn thận dò hỏi: "Bây giờ có thể thả tôi ra không?” "Tôi giúp cậu giải thoát!"
Nói xong, Lý Trạch Vũ trực tiếp kéo rèm cửa sổ ra.
Brandy gào thét mắng: "Quân Đế, cậu là tiểu nhân đê tiện!"
"Hừ, trước khi gϊếŧ người cậu phải chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị gϊếŧ rồi chứ, cậu còn không biết đạo lý này thì còn đi đánh nhau cái rắm ấy!"
Vẻ mặt Lý Trạch Vũ nghiền ngẫm đáp lại.
Brandy cực kỳ thống khổ lại cắn nát đầu lưỡi lần nữa, dùng một giọt tỉnh huyết cuối cùng ngưng tụ ra một con dơi bằng máu.
"Quân Đế, mày nhất định sẽ chôn cùng tao.