Hai mươi tỷ đô Mỹ, đã là hơn phân nửa tài sản của Brandy.
Ban đầu muốn dùng tiền để xua đuổi tai họa, chỉ cần lần này hắn ta thoát được thì sau này sẽ tìm cách lấy lại cả vốn lẫn lãi từ Quân Đế.
Nhưng bây giờ thấy ý của đối phương, rõ ràng không có ý định buông tha hắn ta!
"Quân Đế, cậu là Tiểu Lang Quân thành thật đáng tin cậy, cậu không thể nói mà không giữ lời chứ."
Brandy tức giận.
Lý Trạch Vũ cười hắc hắc nói: "Tôi chỉ là nói không gϊếŧ cậu, cũng có nói là sẽ tha cho cậu đâu!"
"Cậu...
Brandy thấy hắn chơi chữ với mình thì cảm thấy vừa tức vừa giận vừa không biết làm sao.
Lý Trạch Vũ đảo mắt, hỏi: "Tôi vừa mới nghe nói cậu chuẩn bị đến nước Hạ sao?"
"Không, không có, bổn vương không có việc gì sao lại đi nước Hạ làm gì chứ?”
Nghe vậy, trong mắt Brandy hiện lên một tia kinh hoảng, mặc dù thoáng qua tức thì nhưng vẫn bị Lý Trạch Vũ bắt được.
"Hì hì hì..." Lý Trạch Vũ nghiền ngẫm cười cười, nháy mắt với Lang Vương, nói: "Bạn làm cùng ơi, tôi nghe nói lúc trước ông đã nghiên cứu ra mười mấy loại ép cung, hôm
nay có thể để cho anh em mở rộng tầm mắt hay không?"
Lang Vương xoa xoa tay, vẻ mặt phấn khởi nói: "Đương nhiên không thành vấn đề!"
Dứt lời ông ta không có ý tốt đi về phía Brandy. "Làm càn, bọn mày muốn làm gì với Thân Vương?”
Mặc dù mất đi sức chiến đấu nhưng.Jayne sốt ruột bảo vệ chủ nhân, bày ra biểu cảm 'Có gì cứ để tao chịu thay'.
"Phanh!"
Lang Vương đá một cước khiến anh ta bay xa mấy mét, tiếp theo ông ta chỉ cần dùng một tay đã có thể nhấc Brandy lên, tùy ý ném trên sô pha.
"Quân Đế, cậu không thể nói mà không giữ lời!" Vẻ mặt Brandy hoảng sợ.
Lý Trạch Vũ ngậm một điếu thuốc, tỏ thái độ không liên quan đến mình, hoàn toàn không để ý đến lời nói của đối phương ở trong lòng.
Một tia sáng lóe lên, trong tay Lang Vương xuất hiện một cây kéo màu vàng sắc bén.
Khóe miệng ông ta nhếch lên một nụ cười tà: "Cách ép cung thứ nhất gọi là 'Cắt kê, như tên gọi, cách này chính là cắt cái chân thứ ba của đàn ông từng nhát từng nhát một!"
Mẹ nót
Ánh mắt Brandy trống rỗng, cơ thể bất giác dịch sang bên cạnh.
Phải biết rằng tộc Bất Tử ở một mức độ nào đó cũng giống như con người, chúng cũng thích thú tìиɧ ɖu͙© nam nữ.
Nếu giờ không có không có em trai nhỏ nữa thì có khác gì thái giám chứ! Thân là Thân Vương Brandy làm sao hắn ta có thể chấp nhận được? "Nếu là phụ nữ thì sao?”
Lý Trạch Vũ lạnh lùng hỏi một câu.
Lang Vương cười gượng nói: "Vậy thì cắt bánh bao, cũng cắt từng chút từng chút"
"Mẹ nó ông biếи ŧɦái thật đấy!"
Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười lạnh, giơ ngón tay cái lên: "Cơ mà tôi thích!" Lang Vương gật đầu, biểu cảm như kiểu "tư tưởng lớn gặp nhau”.
"Răng rắc răng rắc!"
Lang Vương vừa tiến lại gần Brandy, miệng vừa phát ra âm thanh cắt đồ vật. Brandy vốn đã vô cùng hoảng sợ, thấy cảnh này không khỏi có chút suy sụp.
"Thân Vương đúng không? Không cần lo, một chút là tốt rồi, cậu nhịn một chút"
Lang Vương nói xong lập tức cởϊ qυầи của Brandy. "Không được, chờ đất" Brandy gần như tuyệt vọng hét lên: "Đừng cắt em trai nhỏ của tôi, đừng cắt!"
Lý Trạch Vũ lớn tiếng quát: "Vậy thành thật một chút, cậu muốn tới nước Hạ làm gì?"
Lúc trước khi lẻn vào nơi này, trong lúc vô tình hắn đã nghe được cuộc đối thoại giữa Brandy và.Jayne.
Hai người không ngại ngàn dặm xa xôi đi tới nước Mỹ, mục đích chủ yếu cũng không phải là muốn gϊếŧ hắn mà là vì che dấu tai mắt người khác.