Lấy đạo của người trả cho người, đây là điều mà bình thường Lý Trạch Vũ thích làm nhất.
Trước đây Bruce dựa vào thân phận một trong ba Đại Tu La Vương, ngông cuồng không ai sánh bằng, từng tuyên bố muốn Lý Trạch Vũ quỳ xuống trước rồi hãy nói chuyện với ông ta.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Giờ đến lượt người ta bắt ông ta quỳ.
Quỳ hay không quỳ đây?
Trong lòng Bruce do dự không đưa ra được quyết định, cuối cùng vẫn là chọn không quỳ.
Đó là lòng kiêu hãnh cuối cùng của tướng quân năm sao.
"Quân Đế, tôi thừa nhận chứng cứ trong tay cậu đủ làm tôi thân bại danh liệt, nhưng mà... Trước khi việc đó xảy ra thì tôi có thể khiến cho cậu biến mất khỏi thế giới này."
"Tôi tin cậu là người thông minh, sẽ không chọn cách cá chết lưới rách."
"Cho nên tôi hy vọng chúng ta có thể đàm phán với nhau, nhưng mà đã là đàm phán thì địa vị là ngang nhau!”
Lời Bruce nói rất rành mạch, câu nào cũng có lý, chỉ cần là người bình thường thì đều sẽ thuận theo đường lui mà ông ta để lại.
Nhưng Lý Trạch Vũ lại lắc đầu từ chối.
Lựa chọn như vậy cũng không thể coi hắn không bình thường, ngược lại, hắn cho rằng bản thân chẳng có gì phải e ngại Bruce.
"Bruce, ông cũng không phải ngày đầu biết tôi."
Lý Trạch Vũ hời hợt nói: "Ban đầu tôi một thân một mình xâm nhập vào nhà trắng uy hϊếp cả đám nhân vật lớn các người, sau đó tôi có thể bình an vô sự rời khỏi đó. Thế thì ông cảm thấy mấy tên lính tép rêu bên ngoài có thể ngăn được tôi sao?"
Nghe thấy những lời này, hô hấp của Bruce trở nên dồn dập hơn.
Mặc dù bên ngoài có hơn ngàn binh sĩ, đổi lại là người bình thường nhất định sẽ không thể chạy trốn. Nhưng... Quân Đế đâu phải người bình thường?
Mà một khi Quân Đế trốn thoát khỏi đây, vậy thời khắc ông ta thân bại danh liệt sẽ bắt đầu.
Đợi đến lúc ông ta trở thành người bình thường, dựa vào thủ đoạn của Quân Đế có thể có hơn trăm cách khiến ông ta biến mất khỏi thế giới này, hơn nữa chính phủ cũng sẽ không vì sự biến mất của ông ta mà quyết sống mái với một tên điên.
"Hơ hơ hơ.”
Vẻ mặt Bruce cười khổ: "Quân Đế, cậu thắng rồi!"
Lời vừa nói xong, ông ta đã quỳ gối xuống.
Rất thẳng thắn, không chút do dự.
"Tướng quân!"
"Tướng quân..."
Một đám binh sĩ rục rịch.
Bruce xua tay, tỏ ý bọn họ không nên hành động khinh suất, tiếp theo nhìn Lý Trạch Vũ, nói: "Cậu và bạn của cậu có thể bình an vô sự rời khỏi đây rồi, chuyện của tiến sĩ Chử tôi sẽ không can dự vào nữa, còn món đồ trong tay cậu cũng có thể không cần giao cho tôi, cậu cảm thấy như vậy đã được chưa?"
"Ông đúng là cầm lên được thì buông xuống được."
Lý Trạch Vũ kính nể trí tuệ của đối phương từ tận đáy lòng.
Dù cho không can dự đến chuyện của tiến sĩ Chử, dựa vào thủ đoạn của Bruce cũng đủ để thoái thác trách nhiệm, đến lúc đó nhiều nhất là về hưu sớm. Đến lúc đó dù trong tay của Lý Trạch Vũ có toàn bộ chứng cứ phạm tội của ông ta, cũng sẽ không lấy những thứ đó ra để uy hϊếp một người đã từ bỏ cuộc chơi.
"Nếu như cậu còn có yêu cầu gì nữa thì cứ nói ra, chỉ cần tôi có thể làm được thì sẽ không thoái thác, dù cho cậu muốn lấy đi tính mạng của tôi cũng được, tôi chỉ hy vọng cậu có thể tha cho người nhà của tôi."
Nói xong những lời này, Bruce cảm giác như trút được gánh nặng.
Sống hơn sáu mươi tuổi đầu, những gì nên hưởng thụ cũng đã hưởng thụ rồi, trên đời này ngoại trừ người nhà ra, đã không còn gì đáng để ông ta lưu luyến nữa,
bao gồm luôn cả quyền lực.
"Tôi có thể không gϊếŧ ông, hơn nữa tôi cũng có cách khiến ông có thể tiếp tục giữ chức tướng quân năm sao."