Angela gọi vài tiếng, sau khi xác nhận đối phương đã cúp máy, cô ấy tức giận ném điện thoại xuống biển.
"Tên khốn kiếp quân đế, tôi nhất định sẽ làm cho anh hối hận! Hừ!"
Angela phần nộ đến mức hai chiếc răng nanh lộ ra phía dưới đôi môi đỏ mọng gợi cảm.
Mới nhìn qua thì hơi đáng sợ, nhưng... nếu nhìn kỹ vài lần thì lại có cảm giác khác.
Cùng lúc đó, tại nước Anh. Sau khi hắn cúp máy, Lý Trạch Vũ và Lang Vương cùng ngồi xe đi tới ngoại ô. Dọc đường, Nalisa đã gọi tới vài cuộc nhưng Lý Trạch Vũ không hề bắt máy.
Hơn mười phút sau, xe taxi dừng ở bên đường, cách đó không xa là một toà lâu đài cổ to lớn, uy nghỉ.
Lý Trạch Vũ và Lang Vương xuống xe. "Mười nghìn, cám ơn!" Tài xế xoa tay.
Lý Trạch Vũ giật mình, không ngờ bản thân "may mắn" như thế, chỉ gọi đại một chiếc xe lại gặp phải xe đen.
"Để tôi trả tiền." Lang Vương đề nghị. Lý Trạch Vũ gật đầu rồi xuống xe trước.
"Người anh em, đừng nghịch dáng người cậu cao to thì tôi sợ, cậu xem đây là gì?"
Tài xế vừa nói vừa móc ra một khẩu súng lục từ trong người ra, ngay sau đó...
"Pằng pằng pằng!"
"Tôi sai rồi, xin tha mạng!"
Một loạt tiếng quyền cước vang lên, giây tiếp theo là tiếng hét thảm thiết như quỷ khóc sói tru.
Vài phút sau.
Lang Vương bước xuống xe, thấy Lý Trạch Vũ đang đứng ven được nhả khói, ông ta vừa bật lửa đốt thuốc lá vừa bước tới: "Người của cậu vẫn chưa đến sao?"
"Người nào?" Lý Trạch Vũ hỏi ngược lại.
Lang Vương rít một hơi thuốc rồi đáp: "Quân U Minh đấy, chẳng phải bọn họ lên vào nước Anh trước chúng ta hãy sao?”
"Tôi bảo bọn họ đi bàn bạch việc khác rồi." Lý Trạch Vũ hờ hững đáp.
Lang Vương nhíu mày: "Người của cậu và tôi dêdu không tới, chẳng lẽ chỉ có hai chúng ta đi tới điện Long Thần?”
"Có vấn đề gì?" Lý Trạch Vũ hỏi ngược lại.
Lang Vương trợn mắt, tức giận nói: "Tuy hai chúng ta liên hợp lại có thể nói là không có đối thủ, nhưng nói theo cách của nước Hạ các cậu đó là hai tay khó bề chống lại bốn tay. Mà số lượng đám cặn bã ở điện Long Thần không hề ít, Nếu chị có hai chúng ta đơn độc tới đó, Tôi nghĩ chúng ta nên chọn hai mảnh đất có phong thủy tốt trước thì hơn!"
Lý Trạch Vũ bất cần nói: "Nếu ông sợ thì cứ về trước."
"Cái gì, cậu nói gì thế!"
Lang Vương nhướng mày, bực bội nói: "Tôi là loại người đó sao?”
Mặc dù ngay từ đầu ông ta chỉ định đi theo Lý Trạch Vũ để chia chác chút lợi ích, nhưng nếu hắn thật sự gặp nguy hiểm, dù phải lên núi cao xuống biển lửa, ông
ta cũng sẵn lòng đi theo.
Anh em là vậy đấy, cùng lắm thì mười tám năm sau vẫn là một trang hảo hán thôi!
Lý Trạch Vũ cười ha hả: "Vậy thì đi thôi."
Nói xong, hắn dẫn đầu lao về phía lâu đài cổ.
Lang Vương thoáng chần chừ rồi nghiến răng nói: "Mẹ nó, chết thì chết!" Dứt lời, ông ta nhanh chóng đuổi theo.
Lát sau, hai người đã xuất hiện trước lâu đài cổ.
"Keng!"
Thanh kiếm xuất hiện trên tay Lý Trạch Vũ.
Lang Vương nhanh nhẹn lấy ra một cái tay gấu đặc chế đeo vào tay rồi khó hiểu nói: "Quái lạ, sao không có người nào hết vậy!"
"Vào trong là biết chứ gì!" Nói xong, Lý Trạch Vũ giơ chân đá văng cửa lớn của lâu đài cổ. "Rầm!"
Cách cửa lớn mới được sửa lại chưa tới hai ngày lại bị đạp ngã xuống đất lần nữa.
Lý Trạch Vũ và Lang Vương sóng vai đi vào trong.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt bọn họ là một chàng trai phương Đông ngồi trên vương toạ trong đại điện, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
"Lý Trạch Vũ, tao chờ mày lâu lắm rồi..."