Bến cảng Bozeman, gió thổi lá rơi, không khí yên tĩnh vắng vẻ. Lý Trạch Vũ hút thuốc, không nói một lời.
Nalisa bên cạnh có chút thiếu kiên nhẫn hỏi: "Anh rốt cuộc đã suy nghĩ xong chưa?"
"Đợi thêm chút, sắp suy nghĩ thông rồi." Lý Trạch Vũ không quay đầu lại, chỉ trả lời cho có.
Đôi mắt xinh đẹp của Nalisa không hài lòng nhìn chăm chặp hắn hỏi: "Không được, bây giờ anh phải nói cho em biết, rốt cuộc có muốn lấy em không!"
Vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ trôi qua, thái độ của Lý Trạch Vũ mập mờ không rõ, mãi không cho cô ta một câu trả lời, làm như là cô ta đang cầu xin hắn cưới mình!
"Nalisa, không phải anh không muốn, chỉ là anh cảm thấy..."
Lý Trạch Vũ bĩu môi nói: "Tính từ lúc quen biết đến giờ chỉ mới có hai ngày, bây giờ đã tính tới chuyện cưới hỏi, có phải là quá nhanh không?”
"Cưới trước yêu sau, em không bận tâm chút nào cả."
Khi nói câu này khuôn mặt nhỏ của Nalisa ửng đỏ: "Hơn nữa, chúng ta đã như vậy với nhau rồi!"
"Hay là lại như vậy lần nữa?" Lý Trạch Vũ khéo léo chuyển chủ đề.
Xem chừng hắn vật lộn một trận nhỏ với Nalisa xong thì chắc đồng bọn của hắn cũng có thể chạy tới kịp rồi.
"Anh mơ đi nhé!"
Nalisa cười khúc khích nói: "Từ bây giờ trở đi, trước khi chúng ta chưa tiến tới thánh đường hôn nhân, anh đừng mơ chạm vào eml”
"Cái này không thể chiều theo em được..."
Khóe miệng Lý Trạch Vũ cong lên nụ gian manh, sau đó vòng tay ôm Nalisa vào lòng.
“Đừng, đừng mà..."
Nalisa tính phản kháng, đáng tiếc chẳng có chút tác dụng.
Lý Trạch Vũ cười hi hi, lúc đang chuẩn bị tiến thêm một bước...
"Bùm! Bùm! Bùm!"
Bên ngoài vang lên tiếng nổ cực lớn.
Sắc mặt Lý Trạch Vũ thay đổi, còn cho rằng bọn người Andres đã bắt đầu ném bom, nhưng mà sau khi liếc nhìn ra ngoài, hóa ra là ở một nơi khác phát động tấn công.
“Ha ha..."
Lý Trạch Vũ biết đó chính là người của mình, ngay lập tức bộc phát ý chí chiến đấu mãnh liệt.
"Quân Đế, anh cười gì thế?" Nalisa cũng cho là tiếng bom nổ bên ngoài là Andres cảnh báo, thế là nhắc nhở hắn: "Anh nhanh chóng đồng ý với em, sau đó chúng ta có thể rời khỏi đây an toàn rồi!"
"Tôi đồng ý cái con khỉ với cô!"
Lý Trạch Vũ liếc cô ta một cái, bá đạo nói: "Ông đây là Quân Đế, trên thế giới này không có ai dám ép tôi cải"
“Anh nói em đang ép anh ư?"
Nalisa cảm thấy oan ức nói: 'Khốn nạn, tôi cũng là vì muốn tốt cho anh!"
Lý Trạch Vũ cười nhạt nói: "Tôi cảm ơn cô nha, nhưng quả thật không cần vì muốn tốt cho tôi đâu."
Vừa dứt lời, anh quơ lấy con dao quân dụng trên mặt đất rồi thả người nhảy xuống.
“Tên khốn, nhanh quay lại đây, bọn họ sẽ gϊếŧ chết anh đó!"
Nalisa kinh ngạc, song khi cô ta thò đầu ra nhìn về hướng bom nổ khắp trời kia, nhất thời trợn tròn mắt, đơ người.
"Đùng đùng...”
"Đoàng đoàng đoàng..."
Đội quân bảo vệ thành phố của Bozeman bị bắn không trượt phát nào, chỉ trong một khoảnh khắc đã chết liền hơn trăm người.
Một nhóm người đeo mặt nạ từ trực thăng nhảy xuống, giống như thiên thần giáng trần.
Bóng Lý Trạch Vũ lướt đi trong chiến loạn nhanh như chớp, nhân lúc đội quân bảo vệ thành phố của Bozeman đang rối loạn, đột phá vòng vây ra ngoài thành công.
Người câm đầu Anne nhìn thấy hắn, liền vui mừng nói: "Quân Đế, chúng tôi đến rồi!"
"Đại đương gia, chúng tôi đến đây!" "Đại đương gia..."
Đội viên quân U Minh tràn đầy ý chí chiến đấu, bởi vì trước khi đến đây bọn họ nhận được tin lần này Lý Trạch Vũ sẽ dẫn họ đại chiến một trận.