“Ông đây chịu thua, sau này Tiên Nhi đã là người của con rồi”
Lý Trạch Vũ lại trả lời rất sảng khoái.
Cho dù hắn và Tê Tiên Nhi chưa làm gì cả, nhưng nói ra có người nào tin chứ?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hòa thượng Nhất Trinh và sư thái Diệt Tình, cho dù không có thì bọn họ cũng nói thành có.
“Cái gì mà người của anh chứ, anh đừng có ăn nói lung tung!” Tê Tiên Nhi đỏ mặt muốn giải thích: “Sư phụ, con và anh ta thật sự...”
“Im miệng!”
Sư thái Diệt Tình nghiêm khắc nói: “Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, còn ở suốt cả một đêm, danh tiếng của cô bị thằng nhóc này hủy hoại hết rồi đấy!"
Tê Tiên Nhi trợn tròn mắt, dường như không phản ứng kịp.
Cô ta và Lý Trạch Vũ không hề làm bất cứ chuyện gì, hơn nữa bọn họ đang ở đất khách quê người, chỉ cần sư thái Diệt Tình và hòa thượng Nhất Trinh không nói thì có ai biết bọn họ ở chung một phòng chứ?
“Sư phụ, con...
Tê Tiên Nhi muốn nói lại thôi.
Sư thái Diệt Tình thở dài: “Đừng nói thêm gì nữa, chờ đến khi về nước, hai đứa chọn ngày lành kết hôn đi.”
“Okl"
Lý Trạch Vũ im lặng đã lâu thoải mái đồng ý, ngay sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Tê Tiên Nhi sửng sốt: “Anh muốn làm gì?” “Muốn!”
Lý Trạch Vũ trả lời rồi đưa một tay ôm Tề Tiên Nhi vào lòng, sau đó bế cô ta lên giường: “Tôi không thích bị người khác đổ oan, nếu bọn họ đã nghĩ chúng ta có gì đó, vậy thì làm chuyện đó cho bọn họ xem thôi.”
“Anh, a... đừng...”
Tê Tiên Nhi bị chặn miệng lại.
Ngoài phòng.
Hòa thượng Nhất Trinh và sư thái Diệt Tình nhìn nhau, trên mặt đối phương đều nở nụ cười xấu xa khi âm mưu thành công.
“Quyên Nhi, vẫn là mưu kế của bà lợi hại!”
Hòa thượng Nhất Trinh giơ ngón tay cái.
Đêm qua ông tìm nửa ngày trời cũng không tìm được Lý Trạch Vũ, thế là trở về phòng của sư thái Diệt Tình, ngoan ngoãn giải thích chuyện xảy ra vào tối qua.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Sư thái Diệt Tình lập tức đoán Lý Trạch Vũ sẽ trốn ở căn phòng của đồ đệ bà, vì vậy bày ra vở kịch này với hòa thượng Nhất Trinh.
“Con bé Tiên Nhi này, haiz...” Sư thái Diệt Tình nói: “Nó quá ngây thơ rồi, da mặt lại mỏng, nếu người làm sư phụ như tôi không giúp một tay thì chắc con bé sẽ sống trong hối hận cả đời
mất.”
“Bây giờ người có tình cuối cùng sẽ về với nhau, Quyên Nhi bà đừng lo lắng nữa.”
Hòa thượng Nhất Trinh ôm lấy eo của sư thái Diệt Tình, chuẩn bị về ngủ bù.
“À đúng rồi, ông bảo đêm qua Trạch Vũ muốn dẫn ông đi tắm kỳ à? Còn muốn tìm mấy cô gái trẻ tuổi cho ông nữa?”
“Quyên Nhi bà đừng hiểu lầm, tôi đã thẳng thừng từ chối thằng nhóc thối tha kia rồi!”
“Nếu đã từ chối vậy tại sao ông ra ngoài với cậu ta? Ăn một chưởng của tôi này!”
“Quyên Nhi bà bình tĩnh đã, ôi trời... giết chồng kìa...”
Cùng lúc đó, sắc trời chưa sáng.
Nhà vua nước Anh - Alec ngồi trong phòng làm việc của mình, sắc mặt trông vô cùng tối tăm.
Dựa vào kết quả kiểm tra của nhân viên kỹ thuật, ông ta đã biết tài liệu nào bị sao chép rồi.
“Thưa cha, thật sự xin lỗi cha, đều tại con...” Nalisa ở bên cạnh nói lời xin lỗi. Alec lắc đầu, an ủi cô ta: “Chuyện này không phải do con, con đừng tự trách.”
Ông ta hiểu cho tình huống lúc đó của con gái, nếu không khởi động máy tính thì đối phương chắc chăn sẽ làm tổn thương đến Nalisa.
“Cốc cốc cốc.”
Cánh cửa phòng làm việc bị người khác gõ vang.
Alec nói vọng ra: “Vào đi.”
“CạchI”
Một người thanh niên mặc âu phục phẳng phiu bước vào.
“Andres, đã tìm được người chưa?”
Alec hỏi với giọng điệu quan tâm.
Andres khẽ lắc đầu, tỏ ý xin lỗi đáp lại: “Toàn bộ thành viên MI5 đã xuất phát, gần như đã lục tung cả thành phố Luân Đôn rồi, không hề tìm được người Nhật Bản khả nghi nào!”
Anh ta nói đến đây thì nghi ngờ nhìn Nalisa: “Thư ký Nalisa, sao cô có thể: xác định tên đó là người Nhật Bản vậy?”
Nalisa nhíu mày.
“Bởi vì kẻ đó vô tình nói một câu 'bakar...”