Về vấn đề này, Lý Trạch Vũ đã nghĩ cả trăm lần nhưng vẫn không tài nào lý giải nổi.
Tuy ba người Ngọc Linh Lung đã đứng trên đỉnh võ đạo, có cầm kính viễn vọng cũng khó lòng tìm thấy đối thủ, nhưng thần công Ngự Long tính ra cũng là công pháp đứng đầu thiên hạ, tại sao bọn họ không tự tu luyện, cần gì phải nhường lại cho hắn?
“Con tưởng bọn ta không muốn hả?”
Trên mặt đạo sĩ Vô Trần hiện rõ vẻ buồn bực.
Thần công Ngự Long là thần công chí dương, người luyện tập cần sở hữu cơ thể thuần dương, ngoài ra còn cần tới thiên phú võ đạo vượt xa người thường, bằng không có luyện cũng chẳng được gì. Tỷ như ba người bọn họ, dù thiên phú võ đạo cực cao, nhưng cơ thể lại không phải thuần dương, nên dù có hủy bỏ trăm năm công lực để tu luyện thần công Ngự Long lại từ đầu thì tới lúc chết cũng chẳng chạm nổi đến ngưỡng cửa Đại Viên Mãn.
“Nếu vậy thì con chính là người được chọn trong truyền thuyết rồi còn gì?” Lý Trạch Vũ được nước lấn tới, khoái trí cười.
Hắn cảm thấy nếu ở trong tiểu thuyết hay trên phim ảnh, chắc chắn bản thân sẽ là vai nam chính.
Đạo sĩ Vô Trần bật cười, trong mắt lóe lên tia sáng: “Vậy thì sao chứ, chẳng phải con vẫn phải gọi lão đạo một tiếng sư phụ hả?”
Có thể thu một yêu nghiệt tâm cỡ như Lý Trạch Vũ làm đồ đệ đã đủ để ông cảm thấy bản thân nhặt được bảo vật rồi, thế nên dù không luyện được thần công Ngự Long cũng sẽ chẳng thấy tiếc nuối.
“Chân trời rộng lớn là tình yêu của tôi...” Tiếng chuông điện thoại lảnh lót vang lên.
Lý Trạch Vũ lấy điện thoại ra, phát hiện là Trần Thanh Tuyết gọi tới, bèn ấn nút nhận cuộc gọi.
“Anh đang ở đâu?” Giọng Trần Thanh Tuyết có gì đó là lạ, hệt như sắp nghiến nát hai hàm răng vậy.
Lý Trạch Vũ thoáng ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì hả?”
“Còn chuyện gì nữa, vợ... chính thức của anh tới kìa, anh mau quay về công †y một chuyến đi!” Nói xong, Trân Thanh Tuyết lập tức cúp máy
'Vợ chính thức..."
Lý Trạch Vũ như nghĩ tới điều gì, mặt mày biến sắc, chưa kịp tạm biệt đạo sĩ Vô Trần đã vội xoay người rời đi. Khoảng mười mấy phút sau, chiếc Hongqi L5 hiên ngang dừng lại dưới tòa nhà công ty khoa học kỹ thuật Vân Dương. Cửa xe bật mở, Lý Trạch Vũ bước nhanh về phía thang máy, chẳng mấy chốc đã lên tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lúc này, trong phòng, Trần Thanh Tuyết xụ mặt ngồi cạnh bàn làm việc, trông còn khó ở hơn cả lúc “dâu rụng”. Còn Triệu Như Mộng thì ngoan ngoãấn ngồi trên sô pha, bày ra dáng vẻ yếu đuối động lòng người.
“Ông xã” Thấy Lý Trạch Vũ bước vào phòng, Triệu Như Mộng vui vẻ đứng dậy.
“Hừ!” Trần Thanh Tuyết hừ mạnh một tiếng, móc mỉa: “Lý Đại quan nhân cũng có bãn lĩnh quá hat”
“Em im lặng cho tôi!” Lý Trạch Vũ quát lớn, sau đó quay sang nhìn Triệu Như: Mộng, chất vấn: “Sao cô lại tới đây?”
“Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, chính miệng anh đã nói vậy mà.” Triệu Như Mộng dịu dàng đáp..
Chậc...
Lý Trạch Vũ thấy nhức nhức cái đầu, vội kéo Triệu Như Mộng ra khỏi phòng làm việc. Trần Thanh Tuyết định đi theo, nhưng Lý Trạch Vũ lại dừng bước, xoay người cảnh cáo: “Em không được đi theo, ở yên chỗ này chờ tôi.”
“Gạch!”
Cửa phòng bị đóng lại.
Lý Trạch Vũ kéo Triệu Như Mộng tới phòng làm việc của chủ tịch. Đây là địa bàn của hắn, nhưng lại là lần đầu tiên hắn đến đây.
“Ngồi!”
Lý Trạch Vũ nói như ra lệnh.
Triệu Như Mộng ngoan ngoãn ngồi xuống, trên mặt để lộ vẻ ngơ ngác, hệt như đứa nhỏ biết mình đã làm sai vậy.
Thấy vậy, Lý Trạch Vũ bỗng chẳng nỡ trách mắng đối phương nữa, giọng cũng mềm xuống: “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, hôn lễ của hai ta chỉ là một vở kịch, không phải thật.”
“Trước đó anh cũng đâu có nói với em chỉ là đóng kịch chứ.” Triệu Như Mộng uất ức đáp lại.
Lý Trạch Vũ cau mày, nói: “Tôi tưởng mẹ của cô đã nói cho cô biết rồi, tôi đâu có ngờ mẹ cô muốn hai chúng ta từ giả hóa thật đâu.”
“Dù chỉ là đóng kịch, nhưng hai ta thật sự đã bái đường rồi mà..”