Một cỗ kiếm khí cuồng bạo bắn ra từ mũi kiếm.
"Âm!"
Cường giả Thiên Nhân cảnh nháy mắt bị chém thành hai nửa.
Cảnh tượng đó khiến mọi người có mặt tại hiện trường giật mình thon thót.
Đây chính là cường giả Thiên Nhân cảnh đó, đâu phải hạng pháo hôi tầm thường, thế mà chỉ một kiếm đã bị chém thành hai nửa!
Cái tên này là thứ yêu nghiệt gì vậy?
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Lý Trạch Vũ đều không kiềm được mà lộ rõ vẻ kinh hoảng tột độ.
Đám người vốn định xông lên bao vây Lý Trạch Vũ tức tốc lùi lại, sợ một kiếm khủng bố của Lý Trạch Vũ lan đến chỗ mình.
Ông già chột mắt lại lẩn trốn vào đám người phía sau.
"Mẹ ơi..." Niel trợn mắt quên cả hít thở, vừa ngưỡng mộ thực lực của Lý Trạch Vũ, vừa thầm đắc ý vì quyết định ban nãy của mình.
Nếu ban nãy anh ta nghe lời ông già chột mắt, cắm đầu tấn công bao vây Lý Trạch Vũ, e là hiện tại, đến cơ hội để sám hối cũng không có.
"Hình như... Lý thiếu lại mạnh lên rồi." Nam Cung Thạc lẩm bẩm.
Trước đó ông ta từng đánh nhau với Lý Trạch Vũ, tuy không thể nào phản kháng nổi, nhưng ít ra còn tiếp được vài chiêu. Nhưng nếu là bây giờ, ông ta cảm thấy bản thân không thể nào đỡ nào một kiếm kinh thiên động địa mà Lý Trạch Vũ vừa thi triển ban nãy được.
"Gϊếŧ!"
Trong người Lý Trạch Vũ có Ngự Long thần công, công lực trong đan điền lại vô biên vô bờ, dùng mãi không cạn.
Với hắn mà nói, gϊếŧ chết một cường giả Thiên Nhân cảnh chẳng thấm vào. đâu, thế là lại bắt đầu quay sang tàn sát người của Vô Tình Thần cung, như hổ vào bầy dê vậy.
Bên phía thánh ky sĩ cũng thế như chẻ tre, bắt đầu vùng lên phản công.
Ông già chột mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, lại ngó sang đám kỳ chủ đang bị khống chế, nghiến răng quát: "Chúng ta có nhiều người hơn họ, không phải sợ."
Tiếc thay ông ta vừa dứt lời...
"Vù vù vù..."
Tiếng quạt quay đinh tai nhức óc bỗng truyền tới. Lúc này, trên trời, từ phía xa chợt xuất hiện vài chiếc máy bay chiến đấu của quân đội, chưa hết, ở nơi cách chỗ này vài ngọn núi còn thấp thoáng bóng dáng một đội quân đong đảo hành quân như bay.
Quân đoàn Hổ Khiếu tới rồi.
"So số lượng hả? Hừ!"
Lý Định Quốc đúng là bảo đao chưa lão, còn đích thân lái một chiếc máy bay chiến đấu tới, hiện đang ở ngay phía trên đám người Vô Tình Thần cung...
"“Bùm bùm bùm!"
Vài viên đạn đạo được thả xuống, mấy trăm người đứng gần đó lập tức nổ banh xác.
Khoảnh khắc quân đoàn Hổ Khiếu lộ diện, người của Vô Tình Thần cung tức khắc binh bại như núi đổ.
"Tiêu đời."
"Xem ra lão Bạch không cứu nổi chúng ta rồi!"
“Trời muốn ta chết đây mà..."
Mấy tên kỳ chủ đang bị bắt giữ lập tức mặt xám mày tro, than vấn.
Đám võ giả Nhật Bản thấy tình hình không ổn cũng vội vàng co giò chạy. biến.
"Cùng lão nạp đuổi theo, đưa đám Nhật Bổn này đi gặp Phật Tổ!" Hòa thượng Tố Nhân cầm trượng Hàng Ma, chủ động xông lên, khí thế hiên ngang.
Ngọc Phượng Hoàng và đạo sĩ Vân Trung cũng không chịu thua, vội gia nhập các hào kiệt, đuổi theo đám võ giả Nhật Bản kia.
Bên phía Vô Tình Thần cung, dưới sự dẫn dắt của ông già chột mắt, họ chọn cách rút lui.
Nhưng lúc này, Lý Định Quốc đã nổi lên sát tâm, ra lệnh cho tất cả binh lính dù đám loạn thần tặc tử kia có chạy đến cùng trời cuối đất cũng phải bắt cho bằng được.
Sau trận chiến này, toàn bộ thành viên cấp cao của Vô Tình Thần cung đã bị bắt, các thành viên chủ chốt cũng ngã xuống gần hết, những nhân vật quyền cao
chức trọng dám cấu kết với họ cũng lần lượt bị thanh lý.
Thế lực tà đạo khuấy đυ.c nước Hạ suốt mấy mươi năm cuối cùng cũng biến mất.
xex Ba ngày sau, hai mươi chín tết. Hiện chỉ còn cách năm mới đúng một ngày.
Khi dân tứ xứ trở về quê ăn Tết, Tuyên Thành vốn phồn hoa náo nhiệt cũng thoáng lặng xuống.