“Vậy phải phụ thuộc vào những lợi ích ông có thể mang đến cho tôi rồi nhỉ?” Được Yêu Cơ chào hàng, Lý Trạch Vũ cũng chuẩn bị sẵn tâm thế để ra giá.
Mọi người nhìn chằm chằm vào Lý Trạch Vũ, ai cũng bội phục vì hắn dám dũng cảm ra điều kiện với Hách Liên Vô Tình!
Chỉ có Tả Trung Nhân là nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ rồi nói: “Sư phụ, mặc dù thằng nhãi này có đồng ý gia nhập vào Thần cung thì cậu ta cũng không trung thành hay thật lòng gì đâu, xin sư phụ suy xét!”
Nếu trong số tất cả những người ở đây có ai đó không hy vọng Lý Trạch Vũ gia nhập vào Vô Tình Thần cung thì người đó chắc chắn là Tả Trung Nhân.
Tất nhiên là chẳng có lý do gì khác cả, chỉ đơn giản là vì Lý Trạch Vũ sỉ nhục ông ta, thậm chí còn gϊếŧ thuộc hạ số một của ông ta, mối quan hệ giữa hai người chỉ có thể như nước với lửa.
“Con đang dạy ta cách làm việc sao?” Hách Liên Vô Tình trừng mắt nhìn Tả Trung Nhân.
“Đồ nhi không dám!”
Tả Trung Nhân sợ tới mức co rụt cổ lại, ông ta vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Hách Liên Vô Tình thì chỉ đành nuốt ngược những lời muốn nói vào trong.
“Phó Thánh Vương!” Hách Liên Vô Tình mở miệng thốt ra ba chữ.
Phó Thánh Vương - dưới một người trên vạn người...
Khoảnh khắc ấy, tất cả những người có mặt đều ồ lên.
Hơn mười vị kỳ chủ và Triệu Như Mộng đều tỏ ra sợ hãi, giống như không ai ngờ Hách Liên Vô Tình lại đưa ra một món hời lớn như vậy!
Ngay cả Lý Trạch Vũ cũng không ngờ Hách Liên Vô Tình lại ra tay hào phòng như thế, thẳng thắn hứa hẹn sẽ đưa hắn lên cái ghế phó Thánh Vương. Điều này khiến kế hoạch chào giá mà Lý Trạch Vũ tính toán chết ngay từ lúc còn trong trứng nước.
Điều này không thực tế chút nào!
“Chỉ cần cậu thành tâm phục tùng bổn tọa, cậu sẽ trở thành phó Thánh Vương của Thần cung này!” Hách Liên Vô Tình nhắc lại lần nữa.
Lý Trạch Vũ cau mày: “Để tôi suy xét!”
Bây giờ việc hắn cần làm là kéo dài thời gian, đợi Long Thanh Phong dẫn người dẫn ngựa tới. Nhưng Long Thanh Phong vốn không biết ai là chó săn của Vô Tình Thần cung, một khi kế hoạch bị bại lộ ra ngoài thì mọi thứ sẽ trở nên vô ích hết. Cho nên những người mà họ điều động lần này phải trải qua rất nhiều cuộc sàng lọc, cần phải chọn người đáng tin cậy, cũng vì thế nên thời gian không. thể nhanh hơn.
“Phó Thánh Vương thì phó Thánh Vương.” Vì để ổn định đám quản lý cấp cao của Vô Tình Thần cung nên Lý đại đương gia chỉ còn cách miễn cưỡng chấp nhận.
“Sư phụ..” Tả Trung Nhân vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Khoan đãi!” Lý Trạch Vũ bỗng lên tiếng nói thêm: “Ngoài cái chức phó Thánh Vương ra, ông phải giao người này cho tôi xử lý!”
Vừa nói, Lý Trạch Vũ vừa duỗi tay chỉ về phía Tả Trung Nhân. Mẹ nó chứt Tả Trung Nhân sợ tới mức co rụt cổ lại, hai chân run nhè nhẹ. Ông ta sợ Hách
Liên Vô Tình sẽ thật sự giao ông ta cho Lý Trạch Vũ xử lý trong lúc nổi nóng, như vậy ông ta chết chắc!
Cũng may Hách Liên Vô Tình vẫn còn chút nhân tính, lão ta lắc đầu từ chối: “Nó là đồ nhi duy nhất của bổn tọa, bổn tọa không cho phép bất kỳ kẻ nào dám làm tổn thương nó!”
“Sư phụ!” Trái tim Tả Trung Nhân run rẩy.
Hách Liên Vô Tình khẽ vỗ bả vai Tả Trung Nhân, buông lời thấm thía: “Trung Nhân, con có thể vượt lửa băng sông vì bổn tọa, sao bổn tọa có thể phụ con được?”
“Dạ dạ.” Tả Trung Nhân cảm động đến rơi nước mắt.
“Vậy tôi không gia nhập nữa!” Lý Trạch Vũ trở mặt.
Hách Liên Vô Tình nói với ánh mắt lạnh như băng: “Vậy là cậu muốn chết?”
Từ trước đến giờ Hách Liên Vô Tình vốn không thích bị người khác uy hϊếp, dù Lý Trạch Vũ không muốn gia nhập Vô Tình Thần cung, lão ta cũng có thể bỏ tù đối phương rồi từ từ tra tấn. Dù thằng nhãi này có cứng mồm cứng miệng đến đâu chăng nữa, lão ta tin chắc sẽ cạy mồm hắn ra được!