Bên ngoài lầu trại xa hoa.
Triệu Như Mộng nhìn Tả Trung Nhân và Lý Trạch Vũ đang bước từng bước về phía này mà chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.
Tại sao thằng nhóc này lại tới đây? Hắn lấy đâu ra tự tin để dám bước vào địa bàn của Thánh Vương? Hắn không muốn sống nữa sao?
“Chào cô Triệu, lâu rồi không gặp!” Lý Trạch Vũ chủ động chào hỏi.
Triệu Như Mộng nghe xong mới hoàn hồn, sự buồn bực thoáng hiện trong đôi mắt to tròn của cô ta.
Cả hai mới gặp nhau ngày hôm qua thôi mà, tính ra cũng chỉ tầm hơn mười mấy tiếng đồng hồ mà thôi!
“Hai người quen nhau à?” Tả Trung Nhân tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Liên quan quái gì tới ông? Lo mà dẫn đường cho tốt đi!” Lý Trạch Vũ tức tối quát lớn.
Tả Trung Nhân cau mày thật chặt.
Trước đó Tả Trung Nhân thật sự khϊếp sợ Lý Trạch Vũ, nhưng bây giờ, khi bọn họ cùng quay trở lại địa bàn của Vô Tình Thần cung, ông ta lại trở nên kiêu căng, không rụt rè như trước nữa.
“Kỳ chủ Tả!” Đúng lúc này, Yêu Cơ xuất hiện trước mắt mấy người họ.
Khuôn mặt của Triệu Như Mộng vẫn có nét tương đồng với Yêu Cơ, vậy nên Lý Trạch Vũ chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể chắc chắn về thân phận của đối phương.
Yêu Cơ từng xem qua ảnh Lý Trạch Vũ nên cũng đang đánh giá hắn.
“Mẹ, anh ta chính là Lý Trạch Vũ.” Triệu Như Mộng cúi đầu, ghé sát tai Yêu Cơ giới thiệu.
Yêu Cơ khế gật đầu, sau đó bà ta cất giọng hờ hững: “Kỳ chủ Tả, không ngờ ông có thể đưa được người về đây thật!”
Cái gì? Tròng mắt Tả Trung Nhân xoay chuyển.
Mặc dù Lý Trạch Vũ chủ động đòi đến đây, nhưng chung quy là hắn vẫn tới rồi mà phải không? Mà ông ta lại chẳng tốn chút công sức nào!
Điều này có nghĩa ông ta đã hoàn thành nhiệm vụ mà Hách Liên Vô Tình giao!
Nghĩ đến đây, hai mắt Tả Trung Nhân sáng ngời, ông ta vênh váo tự đắc: “Họ Tả tôi đây không phụ sự kỳ vọng của sư phụ, thành công đưa người về đây!”
“Cậu chính là Lý Trạch Vũ sao?” Yêu Cơ cố tình giả ngu giả ngơ.
Lý Trạch Vũ khoanh tay trước ngực, phối hợp nói: “Đúng là bổn thiếu đây, các hạ có gì muốn chỉ giáo?”
“Chỉ giáo thì tôi không dám, thật ra là muốn nhận được sự chỉ dạy từ cậu...” Dứt lời, Yêu Cơ bắt đầu động thủ, tung một chưởng về phía Lý Trạch Vũ.
“Rầm!”
Lý Trạch Vũ cảm nhận được rằng chiêu thức của đối phương không hề có sát khí, vậy nên hắn cũng phối hợp tung một chưởng ra đỡ.
Hai người cùng sử dụng quyền cước, vừa giao đấu có chút đã trao đổi hơn mười mấy chiêu.
Lý Trạch Vũ vừa đánh vừa lui, nhìn thoáng qua thì giống như không phải đối thủ của Yêu Cơ, chỉ sau một lúc, hai người đã đánh tới mười mấy trận.
Tả Trung Nhân kinh ngạc, bởi ông ta đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của Lý Trạch Vũ kinh khủng tới mức nào, ngay bản thân ông ta cũng được thử qua. Thậm chí cao thủ số một dưới trướng ông ta là lão Hầu cũng bị Lý Trạch Vũ đánh chết, vậy mà Yêu Cơ có thể đánh nhau ngang hàng với thằng nhãi này!
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Ở một diễn biến khác.
Yêu Cơ vừa ra chiêu vừa hỏi: “Nhãi ranh, cậu đến nơi này để tự chui đầu vào chỗ chết sao?”
Lý Trạch Vũ ứng phó với thái độ vô cùng thản nhiên, hắn cười nói: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Còn nữa, nếu bổn thiếu đây muốn chạy thì trên đời này có ai ngăn cản nổi?”
Lý Trạch Vũ nói không quá to, nhưng lại thể hiện rõ khí phách hiên ngang ngông cuồng. Ít nhất thì Yêu Cơ cũng bị sự bá đạo của hắn thuyết phục, bà ta nhíu
mày nói: “Vậy cậu tới nơi này vì mục đích gì?”
“Cái này mà bà cũng phải hỏi à? Tất nhiên là tới để tiêu diệt đám Vô Tình 'Thần cung các người rồi!” Lý Trạch Vũ bình tĩnh trả lời.