Lý Trạch Vũ dẫn đầu nhảy xuống máy bay trực thăng, Nam Cung Thạc và Mộc Hằng Sinh theo sát sau.
Một lát sau.
Dưới sự chỉ đường của Đường Thanh Ngưu, ba người Lý Trạch Vũ đi vào một ngôi nhà lớn rộng rãi nhất trên đảo.
Cung Vô Địch và Cung Nghê Thường đã đứng ở cửa chờ từ trước, đủ nhìn ra bọn họ rất coi trọng Lý đại đương gia.
"Chắc hẳn vị này là Lý thiếu hiệp đúng không, quả nhiên là thiếu niên anh hùng!"
Cung Vô Địch chắp tay hành lễ, cười mở miệng.
"Thiếu niên anh hùng' là bốn chữ mấy tháng nay Lý Trạch Vũ nghe thấy nhiều nhất, lỗ tai hắn sắp mọc kén, nhưng vẫn khách sáo đáp: "Ngài là đảo chủ Cung Vô Địch đúng không, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."
Hai bên chào hỏi nhau rồi đi vào bên trong.
Cung Nghê Thường đích thân pha trà cho bọn họ, khi bưng trà cho Lý Trạch Vũ không biết là cố ý hay vô tình, ngón tay nhỏ như cây hành của cô ấy xẹt qua
lòng bàn tay của Lý Trạch Vũ.
Mỹ nữ đứng đầu võ lâm danh xứng với thực, hễ là đàn ông bình thường đều khó cưỡng lại sự quyến rũ này.
Hai người dựa vào gần nhau, Lý Trạch Vũ có thể ngửi thấy mùi thơm rõ ràng trên cơ thể đối phương, lúc này da thịt lại tiếp xúc với nhau, trong nháy mắt không khỏi tâm viên ý mã.
"Lý thiếu hiệp, Mộc tiên sinh mời uống trà."
Cung Vô Địch nhiệt tình tiếp đón, ánh mắt ông ta nhìn về phía Nam Cung Thạc, tò mò hỏi: "Không biết vị này là?"
"Ông ta là Nam Cung Thạc, tay sai của tôi." Lý Trạch Vũ chủ động giới thiệu.
Nam Cung Thạc?
Cung Vô Địch lẩm bẩm, cảm thấy tên này có hơi quen.
Mà vẻ mặt Cung Nghê Thường ở bên cạnh đã thay đổi, cô ấy thấp giọng nhắc nhở: "Cha, hình như Đại Hộ Pháp Vu giáo tên Nam Cung Thạc đúng không?"
Cung Vô Địch nghe vậy, ông ta chấn động, vẻ mặt hoảng sợ.
"Cung đảo chủ yên tâm, tôi đã không phải là Đại Hộ Pháp Vu giáo gì đó nữa, chỉ là một tên tay sai bên cạnh Lý thiếu mà thôi."
Nam Cung Thạc thản nhiên mở miệng. Nghe vậy, Cung Vô Địch và Cung Nghê Thường đều kính nể nhìn Lý Trạch Vũ.
"Cung đảo chủ, hôm nay bản thiếu được mời đến vượt Thiên Quan, chúng tôi không muốn lãng phí thời gian."
Lý Trạch Vũ nhún vai, hắn nói: "Dù sao thời gian của bản thiếu rất quý giá." "Nếu Lý thiếu hiệp thẳng thắn như vậy, bây giờ chúng ta sẽ đi luôn."
Cung Vô Địch và Cung Nghê Thường nhìn nhau, hai bên đều có hơi hưng phấn.
Ba người Lý Trạch Vũ đứng dậy, đi theo hai cha con trước mặt ra khỏi nhà.
Đảo Thiên Đường không nhỏ, mà nơi này được thiết kế theo hướng hiện đại, vô cùng đầy đủ.
Ô tô, du thuyền, xe máy, phương tiện giao thông gì cần có đều có.
Cung Nghê Thường lái một chiếc xe thương vụ xa xỉ ra khỏi gara, năm người xuất phát đến Thiên Quan.
Hơn mười phút sau, xe chạt đến một ngọn núi trên đảo.
Nơi này sương trắng lượn lờ, mặc dù người có thị lực tốt cũng không thểnhifn rõ cảnh vậy năm mươi mét phía trước.
"Đây là Thiên Quan?”
Lý Trạch Vũ cẩn thận đánh giá, ngoại trừ thấy một tầng sương trắng, thì không còn gì khác.
Cung Nghê Thường ở bên cạnh nói: "Thiên Quan ở ngay bên trong, nếu Lý thiếu hiệp đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ đưa anh vào."
"Không được, thực lực của Nghê Thường bình thường, đi vào sẽ gặp nguy hiểm."
Vẻ mặt Cung Vô Địch đầy lo lắng.
Cung Nghê Thường lắc đầu mỉm cười nói: "Có Lý thiếu hiệp bên cạnh con, cha không cần phải lo lắng!"
"Thế nhưng..." "Cha đừng nói."
Cung Nghê Thường cắt ngang, cô ấy nhìn Lý Trạch Vũ bên cạnh: "Lý thiếu hiệp, anh đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đi thôi."
Lý Trạch Vũ tài cao mật lớn, cho dù hắn không biết gì về Thiên Quan, nhưng cũng không hề sợ hãi.
"Lý thiếu, tôi sế không đi vào cùng ngài."
Nam Cung Thạc ngượng ngùng nói.
Ông ta đã từng nhìn thấy Thiên Quan, biết rõ bên trong rất mạnh, hệ số nguy hiểm rất cao, ông ta sợ Lý Trạch Vũ muốn dẫn mình vào cùng.
Cũng may Lý Trạch Vũ không ép buộc, hắn liếc Nam Cung Thạc và Mộc Hằng Sinh, thản nhiên nói: "Hai người chờ ở đây là được."
Nói xong dứt khoát sóng vai cùng Cung Nghê Thường đi vào trong sương trắng.