Những người bị ướt về phòng thay một bộ đồ khác.
Sau đó, đạo sĩ Vô Trần tới gặp nhóm đạo sĩ Vân Trung, công đạo chuyện hậu sự... không đúng, là dặn dò sau này nên trông chừng Hách Liên vô tình như thế nào, còn Lý Trạch Vũ thì đứng bên cạnh, rít nhẹ một hơi thuốc.
“Sư phụ, hay là chúng ta quay về đi.”
Ngọc Phượng Hoàng đề nghị.
Đạo sĩ Vân Trung và hòa thượng Tố Nhân cũng đồng ý với ý kiến này. Vì từ lâu, họ đã chẳng còn quan tâm đến sự đời, thế nên tu hành ở đâu cũng như nhau thôi, với cả nếu có cơ hội đi theo bên cạnh sư phụ, chưa biết chừng sẽ được chỉ dạy vài điều.
Nhưng mà Ngọc Linh Lung lại lắc đầu, bảo: “Không cần vội, các con cứ về tông môn trước, bàn giao xong xuôi mọi chuyện rồi hãy quay về cũng không muộn.”
“Dạ, rõ.” Ngọc Phượng Hoàng nghĩ ngợi, đúng là nên trở về báo với tông môn một chuyến. Ít nhất thì cũng phải truyền lại vị trí cung chủ của cô ấy đã rồi tính.
“Sư phụ!” Đúng lúc này, Lý Trạch Vũ bỗng gân cổ rống lớn. “Chuyện gì?”
“Sao thế?”
“Có việc hả?”
Ba người hoàng thượng Nhất Trinh đồng loạt ngoái đầu lại nhìn.
Lý Trạch Vũ vò đầu, trầm tư nói: “Chỉ là con chợt nghĩ tới một chuyện, nếu Vô Tình Thần cung thật sự trâu bò như vậy, hẳn là không có chuyện đã trôi qua nhiều năm vậy rồi mà vẫn chưa tìm thấy tung tích gì về nơi ở của Hách Liên vô tình, đúng không? Với cả...”
Nói đoạn, hắn bất ngờ cất cao giọng: “Làm sao họ biết được Hách Liên vô tình đã chết hay còn sống chứ?”
“Cứ mỗi ba năm, bọn ta sẽ bảo Hách Liên vô tình gọi điện về báo bình an cho những người đó yên tâm, không đi khắp nơi phá phách.” Đạo sĩ Vô Trần giải thích: “Còn chuyện họ tìm không thấy chỗ này cũng chẳng có gì lạ, bởi vì làm gì có người nào đoán ra được Hách Liên vô tình lại sống ở một nơi khỉ ho cò gáy thế này, đúng không?”
“Không đúng!” Sắc mặt Lý Trạch Vũ bỗng trở nên nghiêm trọng, hắn gắn giọng: “Họ nhất định đoán ra được rồi.”
“Nhãi ranh, sao con lại chắc chắn như vậy?” Hoàng thượng Nhất Trinh tò mò hỏi.
Lý Trạch Vũ cau mày, đáp: “Tuy chỗ này rất bí ẩn, người ngoài khó mà tìm thấy, nhưng nếu Hách Liên vô tình được phép gọi điện, thế thì kiểu gì cũng đã tiết lộ vị trí của mình ra ngoài rồi!”
Ngọc Linh Lung híp mắt, trầm giọng đáp lời: “Không thể nào, mỗi khi tên ma đầu kia gọi điện, cả ba người bọn ta đều có mặt tại đó canh chừng mà, lão ta chưa từng đề cập đến chuyện gì không nên nói cả.”
“Sư phụ à, mọi người nghĩ đơn giản quá rồi.” Lý Trạch Vũ lắc đầu.
Nếu Hách Liên vô tình được tung hô là ma đầu số một thời đại này, vậy chỉ số IQ của lão ta chắc chắn rất cao, người bình thường tuyệt đối không thể nào sánh nổi.
Không từ mà biệt, vậy có lẽ chỉ cần một từ, hoặc giọng điệu thoáng thay đổi, là đủ để báo tin cho thuộc hạ của mình rồi. Huống hồ chỉ Hách Liên vô tình còn có hơn chục cơ hội trò chuyện với bên ngoài, mỗi lần chỉ cần nói nhiều thêm một từ thì dù tâm phúc của lão ta có ngu cỡ nào cũng đủ để lần theo dấu vết, tìm thấy manh mối!
Nghe Lý Trạch Vũ nói vậy, mấy người đạo sĩ Vô Trần trợn mắt nhìn nhau, không kiềm được mà cảm thấy có lẽ bọn họ đã quá coi thường Hách Liên vô tình rồi.
“Sư đệ à, hình như đệ lo lắng hơi quá rồi thì phải?” Ngọc Phượng Hoàng cau mày: “Nếu người của Vô Tình Thần cung mò được tới đây thật, hẳn đã sớm tập hợp nhân mã xông vào chỗ này rồi.”
Đạo sĩ Vân Trung hùa theo: “Huynh cũng cho rằng sư đệ lo nghĩ nhiều quá rồi, hơn nữa... với thân thủ của sư phụ và hai vị tiền bối, chắc chắn có thể giết chết hoặc mang Hách Liên vô tình rời khỏi đây trước khi người của Vô Tình Thần cung ập tới mài”
Hoàng thượng Nhất Trinh hào sảng bảo: “Nói không sai, dù chúng có mò được tới đây cũng chẳng ích gì đâu, nếu dám hành động thiếu suy nghĩ, vậy lão nạp sẽ tiễn tên đại ma đầu kia tới Tây Thiên gặp Phật Tổ trước.”
Nghe vậy, đạo sĩ Vô Trần và Ngọc Linh Lung mới thoáng yên lòng
“Chỉ mong là vậy.” Dù thế, Lý Trạch Vũ vẫn luôn có cảm giác mọi chuyện không đơn giản như họ tưởng. Nhưng hắn cũng không quá lo, nếu người của Vô Tình Thần cung thành công cứu thoát được Hách Liên vô tình thật, cùng lắm thì hắn tốn thêm chút công sức đi diệt trừ Vô Tình Thần cung như lần hủy diệt Vụ giáo thôi mà~.