Lý đại đương gia đã ép hết cồn trong cơ thể ra, cho nên không cần lo lắng chuyện say rượu lái xe.
Vốn dĩ hắn định đưa Diệp Khinh Nhu đưa về nhà họ Diệp, nhưng cẩn thận ngẫm lại nếu làm như vậy rõ ràng không thích hợp.
Rốt cuộc khuya khoät, trai đơn gái chiếc, hơn nữa Diệp Khinh Nhu còn bất tỉnh nhân sự, loại tình huống này rất dễ dàng làm người khác hiểu lầm.
Kết quả là lúc đến cửa nhà họ Diệp thì hắn gọi điện thoại cho Diệp Khuynh Thành.
Một lát sau.
Diệp Khuynh Thành khoác áo lông chồn trắng như tuyết xuất hiện trước mặt Lý Trạch Vũ.
“Cô nhỏ của tôi làm sao vậy?” Diệp Khuynh Thành quan tâm mà dò hỏi.
Lý Trạch Vũ lắc đầu cười khổ, ngay sau đó một mình đi xuống xe: “Chúng ta đi dạo một chút nhé?”
“Được!”
Diệp Khuynh Thành gần như không hề do dự đã đồng ý rồi.
Lý Trạch Vũ rất tự nhiên mà dắt tay cô, chậm rãi đi trong đêm tuyết. “Anh có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Diệp Khuynh Thành thoáng chờ mong mà hỏi.
Lý Trạch Vũ nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi. Truyện Khoa Huyễn
“Cô nhỏ của tôi có phải đã nói gì với anh đúng không?”
Diệp Khuynh Thành khẽ nhíu mày.
Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười khổ, kể lại một lần từ đầu tới đuôi chuyện phát sinh đêm nay.
Nghe xong sắc mặt Diệp Khuynh Thành đỏ bừng, cô hơi áy náy nói: “Xin lỗi, tôi không biết cô nhỏ của tôi sẽ đi tìm anh, còn nữa, anh ngàn lần đừng nghe cô nhỏ nói bậy, hôn sự của anh và Trần tổng...”
“Chụt!”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Chỉ thấy Lý Trạch Vũ cúi đầu hôn xuống.
Diệp Khuynh Thành ngượng ngùng, sau khi không thể tránh được thì chủ động vòng tay ôm lấy Lý Trạch Vũ.
Đêm tuyết đầy trời, hai người ôm nhau hôn nồng nhiệt. “Mênh mông thiên nhai là tình yêu của tôi...”
Ở cái thời khắc đẹp đẽ này, một tiếng chuông điện thoại chết tiệt vang lên đánh gấy khoảnh khắc tình cảm mãnh liệt giữa hai người.
Lý Trạch Vũ lấy di động ra nhìn, là một dãy số xa lạ, hắn nghe máy lập tức rít gào.
“Mẹ nó ai đấy, đêm khuya không ngủ được gọi điện thoại làm lông gì?”
"A di đà phật... Sư đệ!”
Đầu điện thoại bên kia vang lên giọng hòa thượng Tố Nhân: “Sao lại tức giận vậy hả?”
“Sư huynh?”
Lý Trạch Vũ giật mình, cũng không tức giận nhiều như vậy nữa, nhưng vẫn hơi †ức giận: “Đêm khuya sư huynh không đi theo Phật Tổ nói chuyện nhân sinh, tìm đệ làm gì?”
“A di đà phật...”
Hòa thượng Tố Nhân cười khổ nói: “Huynh và Vân Trung lão hữu cùng với Ngọc Cung chủ biết được tin tức Vu giáo đã bị huỷ diệt, vì thế chạy suốt đêm tới hoàng thành.”
“Wu giáo đã bị huỷ diệt cũng không phải chuyện lớn gì, mọi người vội vàng chay tới đây làm gì?”
“Thứ nhất, chúng ta cố ý tới để chúc mừng sư đệ, thứ hai là...” “Để tôi nói đi!”
Đạo sĩ Vân Trung thấy hòa thượng già ấp a ấp úng, bèn đoạt lấy điện thoại nói tiếp: “Sư đệ, thêm nữa là chúng ta hy vọng đệ có thể dẫn chúng ta đi gặp sư phụ!”
“Đệ nói này, các người sao mà cứng đầu vậy hả, không phải nói chờ đệ rảnh...”
“Sư đệt” Đạo sĩ Vân Trung vội vàng ngắt lời.
“Chúng ta có một chuyện vô cùng quan trọng, phải tìm sư phụ gặp mặt chứng thực mới được...”