Nam Cung Thạc vội sửa miệng, năng lực thích ứng quả là rất mạnh.
Lý Trạch Vũ nhíu mày.
Nói thật, hiện giờ Nam Cung Thạc không còn chút giá trị lợi dụng nào, loại người gió chiều nào ngã chiều ấy như ông ta sống trên đời chỉ tổ lãng phí lương
thực, nhưng nếu cứ giết ông ta như vậy hắn lại thấy hơi tiếc.
Dường như Nam Cung Thạc cảm nhận được sát khí nồng đậm trên người Lý Trạch Vũ nên không dám thở mạnh, trên lưng cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Tiểu Nam..."
"Có!" Nam Cung Thạc nhanh chóng đáp, ông ta sợ lơz như bản thân trả lời chậm một giây thì Lý Trạch Vũ sẽ lấy cớ này giết ông ta.
Suy nghĩ của Lý Trạch Vũ hoàn toàn không theo lẽ thường, ông ta không có cách nào đoán được, bởi vậy cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
"Ha ha..."
Lý đương gia không nhịn được mà bật cười.
"Lý thiếu có việc gì cần xin cứ dặn dò, dù phải vượt lửa qua sông thuộc hạ cũng không chối từ!"
Chẳng có ai không thích nghe những lời êm tai cả, Nam Cung Thạc hiểu rất rõ đạo lý này.
"Ông... thôi bỏ đi." Lý Trạch Vũ lấy một viên thuốc đen thui từ trong ngực ra: "Loại thuốc này có thể ức chế đọc cóc trong ba tháng, tương lai có thể nhận được thuốc giải hay không thì còn phải xem ông biểu hiện như thế nào."
"Dạ, cám ơn Lý thiếu, xin Lý thiếu yên tâm..." Nam Cung Thạc lại tuôn ra một tràng lời nói nịnh nọt khiến Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong ở bên cạnh hơi bực bội.
Nam Cung Thạc đã một bó tuổi, Ông ta không chỉ ăn muối nhiều hơn so với hai người bạn họ mà kỹ năng nịnh hót cũng tốt hơn bọn họ.
Cướp chén cơm của một người chẳng khác gì giết cha mẹ của người đó.
Hai người thầm hạ quyết tâm phải tìm cơ hội tâm sự chuyện đời với ông già này mới được.
"Đã chôn Hướng Dương Thiên và Tư Mã Tam Nương xong chưa?” Lý Trạch Vũ thay đổi chủ đề.
"Chúng tôi đã chôn hai người bọn họ chúng với nhau tại vị trí có phong cảnh đẹp nhất Tiếu Phong Nhai như lời thiếu gia dặn." Cẩu Phú Quý trả lời.
Lý Trạch Vũ gật đầu rồi phất tay: 'Đi thôi." Đoàn người tấp nập rời đi.
Nhóm người Sói đen chịu trách nhiệm lái hai chiếc xe tải hạng nặng tới Hoàng 'Thành, mang số tài sản này xung vào công quỹ.
Tuy rằng năm mươi tỷ không phải là con số nhỏ nhưng số tài sản mà không hề có sức hấp dẫn đối với Lý Trạch Vũ.
Hắn không muốn vì chuyện này mà bị người khác nắm được điểm yếu. Hơn ba tiếng sau.
Lý Trạch Vũ vừa ngồi máy bay trực thăng về tới Hoàng Thành, còn chưa kịp. vào nhà đã bị Long Thiên Quân chờ sẵn từ lâu mời đi mất.
Mặc dù đám rối trẻ con của Vu giáo đã được xử lý sạch sẽ nhưng vẫn còn hơn hai trăm võ lâm nhân sĩ bị Long Tổ tạm giam.
Những người đó không có vết nhơ nào trong lý lịch, không thể giam giữ mãi được.
Nhưng cũng không thể thả bọn họ ra được, bởi vì chính Lý Trạch Vũ đã yêu cầu phải bắt giữ đám người này.
Long Thanh Phong không thể đưa ra quyết định nên dứt khoát đá quả bóng này cho Lý Trạch Vũ để hẳn tự giải quyết.
Hơn mười phút sau. Lý Trạch Vũ và Long Thanh Phong cùng đi vào nhà giam của Long Tổ.
Mỗi phòng giam nhốt mười người, bởi vậy tất cả phòng giam của Long đều bị lấp đầy.
"Lý Minh chủ, Lý Minh chủ, tôi mong ngài như mong sao mong trăng, cuối cùng ngài cũng đến."
Thượng Quan Phi kích động, mở miệng nịnh nọt.
Lệnh Hồ Bác trực tiếp quỳ xuống: "Lý Minh chủ, là tôi bị mỡ heo che mắt, xin anh rộng lượng tha thứ cho tôi một lần."
Hồ Nhất Phong ôm quyền nói: "Lý Minh chủ, chúng tôi nhất thời hồ đồ, mong ngài khoan dung cho chúng tôi lần này."
Những người này đều là người trong giang hồ, ít khi nào qua lại với chính phủ.
Trước đây bọn họ luôn cho rằng bản thân và chính phủ nước giếng không phạm nước sông, nhưng từ chuyện lần này, bọn họ đã ngộ ra một điều.
Dưới bầu trời này, đất nào cũng là đất của vua, sống trên mảnh đất này thì ai cũng là dân của vua.
Dù bọn họ có danh vọng trong võ lâm thì đã sao, nếu đã ở nước Hạ thì phải tuân thủ luật pháp của nước Hạ.
Trước mắt chỉ có Lý Trạch Vũ cứu được bọn họ.