Một kiếm được tung ra, dường như còn mang theo khí thế hủy thiên diệt địa.
"Âm ầm!"
Đao kiếm lại chạm nhau một lần nữa.
"Leng keng!" một tiếng
Là âm thanh đứt gãy của kim loại.
Mấy người đang đứng quan sát trận chiến cũng nhìn chằm chằm, chỉ thấy Hướng Dương Thiên vốn đang khí thế bừng bừng giờ lại héo rũ giống như một quả cà, mà đao Liệt Diệm trong tay ông ta chỉ còn lại một nửa đoạn, phần còn lại đã rơi xuống đất.
Đao và kiếm chạm nhau, giờ phút này đã tìm ra bên nào chiến thắng.
"Đao của tôi... không thể nào!"
Ánh mặt Hướng Dương Thiên trở nên đục ngầu, dường như không thể tin nổi đây là sự thật.
Ngay sau đó.
"Nhóc con, tao muốn mày phải chết."
Hướng Dương Thiên đã hoàn toàn nổi giận.
Đao Liệt Diệt đã đi theo ông ta hơn trăm năm, hai bên đã trở thành người bạn như hình với bóng không thể chia lìa, nhìn vật quan trong gãy ngay trước mắt, sao có thể không giận dữ cho được?
"Ông đã nói câu này mấy lần rồi, không phải tôi vẫn đang đứng sờ sờ ở đây hay sao?"
"Ông đừng nói nữa, độc giả của ông đây nghe đã chán ngấy rồi." Lý Trạch Vũ lắc đầu khinh thường. "Am"
Hướng Dương Thiên thét lên một tiếng, nhoáng cái đã lao tới trước mặt Lý Trạch Vũ, cùng lúc đó dùng cùi chỏ công kích, đầu gối ác liệt đánh lên trên.
“Ầm!!!"
Khoảng cách của hai người quá gần, kiếm Trường Thiên còn không kịp vung ra, vì thế Lý Trạch Vũ nhấc chân đá sang ngang, đồng thời dùng sống bàn tay của tay kia bổ tới chỗ yết hầu của Hướng Dương Thiên.
Nếu như Hướng Dương Thiên mà bị đánh trúng, thì về căn bản có thể tuyên bố trận chiến kết thúc.
May mà Hướng Dương Thiên phản ứng nhanh, khó khăn nghiêng đầu tránh thoát khỏi sống bàn tay này.
"Âm ầm!"
Không đánh trúng vào đối phương, hai tay Lý Trạch Vũ cũng không dừng lại, hai nắm đấm phối hợp cùng lúc đánh tới.
"Cút ngay!"
Hướng Dương Thiên nổi điên quát lên một tiếng, không thèm trốn tránh, một quyền nhắm thẳng vào trái tim của Lý Trạch Vũ, muốn ép đối phương lui ra.
Nếu như hai người không thu tay, thế thì cả hai bên sẽ cùng chịu thiệt. "Khốn nạn."
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hướng Dương Thiên đã chọn rút lui. Ông ta lui cũng thể hiện rằng ông ta sợ hãi.
Ít nhất dưới cái nhìn của mấy người quan sát trận chiến, Lý Trạch Vũ còn ác hơn cả Hướng Dương Thiên.
Bị một người trẻ tuổi ép bức tới bước đường này, mặt già của Hướng Dương Thiên không nén giận nổi nữa, trong lúc phẫn hận ông ta đã lập tức vận khí, bước
một bước dài, đánh ra một chưởng tựa như mang theo khí thể hủy diệt trời đất.
Lý Trạch Vũ cảm nhận được sự nguy hiểm của chưởng này, ánh mắt hiện lên tia sáng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, thấy bước chân của người này đạp. một cái lấy đà rồi xông lên, cũng đánh ra một chưởng.
"Thình thịch..."
"Ầm ầm"