Đầu tiên, Lý Trạch Vũ bình tĩnh thông báo trong số những người ở đây có kẻ phản bội, sau đó lại chuyển mắt nhìn Tê Tiên Nhi chằm chằm. Thân phận của Tê Tiên Nhi vốn rất nhạy cảm, nên tất nhiên những người khác lập tức liên tưởng tới ngay.
Lúc này, Tê Tiên Nhi thầm tiếc hận vì đã không học được tuyệt chiêu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của phái Nga Mi, chứ không thì kiểu gì cũng sẽ xông tới cào nát bản mặt Lý Trạch Vũ.
Muốn nhìn bổn cô nương đây cũng được thôi, nhưng sao không bí ẩn một chút?
Dù muốn nhìn một cách quang minh chính đại thì cũng phải biết lựa thời cơ chứ?!
Trước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Tề Tiên Nhi, Lý Đại đương gia chỉ đành giả vờ như không nhìn thấy, thong thả nói: “Kẻ phản bội mà tôi nhắc đến là người khác, hơn nữa không chỉ một người thôi đâu.”
Câu nói này của hắn khiến toàn trường tức khắc nổ tung.
“Lý minh chủ à, không thể tùy tiện nói đùa kiểu đó đâu.” Tống Thành Công lo lắng nhắc nhở.
Phải biết những người được phép tới đây hôm nay đều là những đệ tử tinh anh của các phái, lòng trung thành của họ với tông môn đã được khảo nghiệm rất nhiều lần.
Giờ Lý Trạch Vũ lại đột ngột tuyên bố như vậy, lòng quân tức khắc lung lay!
“Lý minh chủ bảo trong số mấy người bọn ta có kẻ phản bội, thế xin hỏi có bằng chứng xác thực nào không?” Một chàng trai trẻ chợt mở miệng chất vấn.
Lý Trạch Vũ híp mắt, chỉ tay vào anh ta, nói lớn: “Cậu tới đây, đúng, là cậu đó... mau qua đây, lẹ lên.”
Cậu thanh niên kia vội nhấc chân chạy lại gần.
“Cậu tên gì?”
“Ngưu Nhị!”
“Bốp bốp bốp.”
Vừa dứt câu, Ngưu Nhị đã bị Lý Trạch Vũ quăng cho vài cái bạt tai.
“Hu hu hu... Sao minh chủ võ lâm lại tự tiện đánh người như vậy?” Ngưu Nhị ôm mặt khóc lóc.
Lý Trạch Vũ trợn mắt xem thường, tiện thể trách mắng một phen: “Nếu bổn minh chủ không có bằng chứng thì liệu có dám đứng đây ăn nói lung tung không? Cậu có mang theo não không thế?”
Ngưu Nhị bị dọa tới cứng họng, nhất thời không biết trả lời ra sao mới phải. Vì quả thật, trong trường hợp trang trọng như vậy, nhất định Lý Trạch Vũ đã sở hữu được bằng chứng cực kỳ thuyết phục trong tay nên mới dám tự tin thốt ra những lời đó.
“Lý minh chủ đừng câu bọn tôi nữa, mau nói ra ai là kẻ phản bội đi?” Hồ Nhất Phong không kiềm được, sốt ruột nói.
“Các thành viên của Vu giáo đều có một hình xăm hoa mai ngay vai trái, những người bên dưới hay thay phiên kiểm tra cơ thể lẫn nhau, nếu phát hiện điều gì bất thường thì báo cáo lại ngay.”
“Khu khụ”
“Mà tính ra nơi này cũng có không ít phụ nữ, hay là thế này...” Lý Trạch Vũ chỉ †ay vào Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đứng bên cạnh mình: “Hai người này là †âm phúc của tôi, nhân phẩm của họ tuyệt đối không chê vào đâu được, chỉ bằng để họ kiểm tra các nữ đệ tử đi.”
“Thiếu gia, tuy không nói ra, nhưng xin ghi tạc trong lòng!”
“Thiếu gia, sau này ngài bảo tôi đi hướng Đông, tôi tuyệt đối không dám rẽ hướng Tây.”
Cẩu Phú Quý cùng Vật Tương Vong cảm động đến rơi nước mắt.
“Sư đệ à, đệ bớt giỡn lại đi.” Ngọc Phượng Hoàng vội ngăn cản, rồi nói: “Đệ tử Tiêu Dao cung nghe lệnh, mau tự kiểm tra bản thân.”
Sư thái Diệt Tình cũng là lắc đầu cười khổ, bảo: “Trong phái Nga Mi không có kẻ phản bội.”
Lúc trước, khi điều tra ra sự việc về Tề Tiên Nhi, bà ấy lập tức sai người đi kiểm tra một lượt.
Một lát sau...
“Mẹ kiếp, trên vai Lâm Hữu Tam có hình xăm hoa mail” “Vương Đại Hải, hóa ra anh lại là kẻ phản bội.”
“Hoàng Hữu Lượng là kẻ phản bội...”