Khâm Châu.
Trở lại nơi này sau một thời gian dài, tâm trạng của Hướng Dương Thiên có hơi phức tạp.
Chính tại đây, ông ta đã biến Vu giáo trở thành thế lực số một ai nghe thấy tên cũng đều biến sắc, và chính tại đây, ông ta đã bị bao vây bởi hơn mười cường giả, suýt nữa mất mạng ở nơi này.
"Bổn tọa đã ngã một lần ở đây thì cũng sẽ đứng lên ở chính chỗ này!"
Giọng nói của Hướng Dương Thiên không lớn nhưng lại vô cùng kiên định và tự tin.
Tư Mã Tam Nương phía sau ông ta dùng vẻ mặt dịu dàng nói: "Em tin anh!" "Ừm!"
Hướng Dương Thiên và Tư Mã Tam Nương ôm nhau thật chặt, ông ta nhẹ giọng hỏi: "Em đã liên lạc với Nam Cung Thạc chưa?”
"Liên lạc rồi, ông ta sắp đến rồi..."
"Giáo chủ, phu nhân!"
Trước khi Tư Mã Tam Nương kịp trả lời xong, giọng nói của Nam Cung Thạc đã truyền đến.
Hướng Dương Thiên lập tức đẩy Tư Mã Tam Nương ra, trên khuôn mặt già nua có vẻ hơi xấu hổ.
"Giáo chủ!" Nam Cung Thạc không biết mình đã quấy rầy việc làm tốt của người khác, vì
vậy ông ta vội vàng bước lên phía trước, siết chặt nắm đấm: "Tôi đã thông báo cho chủ của Thập Điện và tả hữu sử, bọn họ sẽ đến trước khi mặt trời lặn."
"Hiểu rồi." Hướng Dương Thiên có chút không kiên nhẫn trả lời.
Nam Cung Thạc gãi gãi cổ nói: "Đợi lát nữa những tên đó chắc chắn sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy giáo chủ, ha ha ha..."
"Cổ ông bị làm sao vậy?" Hướng Dương Thiên ngắt lời hỏi.
Nam Cung Thạc có vài vết xước rõ ràng trên cổ, vừa nói vừa gãi: "Giáo chủ, có lẽ cóc độc trong cơ thể thuộc hạ sắp phát tác."
"Ông không biết vận công trấn áp à?"
"Vô dụng thôi ngài!"
Nam Cung Thạc vô cùng chán nản.
Trong hai ngày qua, những chỗ ngứa trên cơ thể ông ta càng ngày càng nhiều hơn!
Mà ông ta có nội lực hùng hậu cũng không thể nào ngăn chặn độc tố phát tác.
"Bổn tọa..." Hướng Dương Thiên muốn nói thì dừng lại. Nam Cung Thạc sững sờ: "Giáo chủ muốn nói cái gì?”
"Không có gì, ông đi ra ngoài chờ bọn họ trước, đừng quấy rầy bổn tọa tĩnh tui"
"Vâng!"
Nam Cung Thạc ngượng ngùng lui ra ngoài.
Lúc này Tư Mã Tam Nương mới lên tiếng: "Vừa rồi anh muốn nói cái gì?"
"Than ôi!"
Hướng Dương Thiên thở dài.
Trong khi đó.
Nam Cung Thạc vừa mới rời khỏi thạch thất, đột nhiên nhớ tới vẫn còn một số chuyện vụn vặt mà ông ta vẫn chưa hỏi Hướng Dương Thiên, vì vậy ông ta xoay người đi lại nhưng vừa bước tới bên ngoài thạch thất thì lại nghe thấy cuộc đối
thoại giữa Hướng Dương Thiên và Tư Mã Tam Nương.
Hướng Dương Thiên: "Anh đã cố ý đi kiểm tra mấy quyển sách y học cổ, mới biết được độc của cóc băng hoàn toàn không có thuốc chữa!"
Tư Mã Tam Nương: "Chẳng lẽ là Nam Cung Thạc chỉ có thể chờ chết sao?" Hướng Dương Thiên: "Đúng vậy, hắn không còn sống được mấy ngày!"
Tư Mã Tam Nương: "Nam Cung Thạc vẫn luôn trung thành với anh, thật đáng tiếc!"
Hướng Dương Thiên: "Trong mắt bổn tọa ông ta chỉ là một con chó mà thôi, không có con chó này, bổn tọa có thể nuôi thêm rất nhiều con khác, không có gì
đáng tiếc cả."
Nghe được lời này, Nam Cung Thạc đã mấy lần chào hỏi tổ tông mười tám đời nhà Hướng Dương Thiên rồi.
Những năm qua bản hộ pháp đã dốc lòng vì Vu giáo, cho dù không có công lao cũng cũng có khổ lao.
Lão chó Hướng Dương Thiên này thực sự không xứng đáng! Lế nào ông ta chỉ có thể chờ chết sao?
Không!
Còn có một người nữa nhất định có thể cứu ông ta!
Trong đầu Nam Cung Thạc lập tức nghĩ đến Lý minh chủ!
Nghĩ vậy ông ta thận trọng xoay người rời khỏi, bước nhanh ra khỏi ngục tối.